Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương! - Chương 15 : Vũng Máu Chó Rơi Xuống Đầu 6 (Nam Phụ Thứ Nhất)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!


Chương 15 : Vũng Máu Chó Rơi Xuống Đầu 6 (Nam Phụ Thứ Nhất)


Lạc Quyên lúc này nhìn video trong máy tính một cô gái đang lén lút đi vào lớp tuy rất tối, nhưng Lạc Quyên có thể nhìn thấy dáng người cô gái với bóng lưng kia giống y hệt Liệu Tuyết Tình, đặc biệt là mái tóc kia, chỉ khác mỗi cô gái đi đứng bình thường.

Xem đến đoạn cô gái đi đến một bàn học trong lớp, cô gái lấy cái gì đó ở túi mình ra rồi bôi bôi vào… xem đến đây thì video được tắt thay vào đó là một bức hình bàn học bị bôi đỏ giống màu máu bên trên ghi đừng gần Nghiêm học trưởng nếu không ngày nào đó máu của mày cũng sẽ được bôi lên như này!

Đến đây Lạc Quyên đã hiểu, những người này nhận định người trong video là mình và trong bức hình kia chính là thứ mà cô gái trong video bôi lên!

…Ha ha… cốt truyện mới mẻ dữ a! Nhưng tiểu khuyết tật ta đây sao là nhân vật chính hả? Đập bàn, nằm cũng trúng đạn! Cầu dây này nhất định phải rơi xuống thì bà tác giả mới vui vẻ phải không?

“Còn gì để chối cãi nữa không?” Quần chúng đồng thành.

Lạc Quyên cười nhẹ không nhanh không chậm nói : “Cô gái trong video có bóng lưng giống tôi, nhưng ở cổ của tôi không có cái nốt ruồi đen và một điều nữa mái tóc cô gái để dài hơn tôi, hơn nữa tôi căn bản đã què không đi lại được phải nhờ người đỡ hoặc đi xe lăn vậy thì làm sao có thể là cô gái trong video?”

“Không tin thì đăng lên web trường để cho mấy thánh soi phán xử đi, à, mấy người muốn làm gì thì làm.” Lạc Quyên nói xong quần chúng không tin mở video lên nhìn lại kết quả như Lạc Quyên nói tóc dài hơn, trước cổ có thể nhìn thấy nốt ruồi to to… nhưng chân thì bọn họ không tin có người nói : “Tôi không tin! Cô đi thử cho chúng tôi xem! Và cởi áo ra để chúng tôi nhìn xem cổ cô có nốt ruồi không!”

“Đủ! Cút hết ra ngoài cho tôi!” Bà Liệu quát to khiến quần chúng lúc này mới để ý ở đây còn có người lớn, quần chúng ngơ ra.

Tình nhi của bà ấy vậy bị bọn trẻ này ra lệnh! Rốt cuộc Tình nhi đã bị bọn trẻ này làm gì? Tại sao giấu bà chứ? Không được! Phải hủy trường! Bà Liệu nghĩ đến đây rút điện thoại ra bấm số, một lúc bên kia bắt máy : “Bà xã có chuyện gì hả?” Giọng nói dịu dàng của ông Liệu.

“Ông cút lên trường của Tình nhi cho tôi!” Bà Liệu giận cá chém thớt với ông Liệu…

“Được được, bà xã bớt nóng… anh cút lên liền!” Giọng ông Liệu nhẹ nhàng, bà Liệu nghe xong đập điện thoại cái bộp xuống đất nhưng không vỡ không những không vỡ chiếc điện thoại còn nổi lên bản nhạc du dương khiến bà Liệu bớt hỏa hoạn hơn.

Quần chúng : “…” Bật nhạc cũng bá cháy quá! Quần chúng quay qua Lạc Quyên ánh mắt hỏi điện thoại này mua ở đâu?

Lạc Quyên : “…” Mua ở đâu còn lâu mới nói!

“Bà là ai mà có quyền nói như thế?” Quần chúng lúc sau mới phản ứng.

“Liệu phu nhân, bà xã của anh!” Giọng nói uy nghiêm chốc lát biến thành mềm nhũn bỗng vang lên theo đó là cơn gió bay vào bà Liệu bị ông Liệu bám đùi, trên người ông Liệu là bộ vest đen lịch lãm, tóc bóng loáng, mày cương nghị, đôi mắt như chim ưng, cả người phát ra khí chất sắc nhọn nhưng bị bộ dạng bám đùi áp chế thay vào đó là giống như cún con mặc vest đen.

Lạc Quyên cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nổi mà hộc máu… bám vợ đến nỗi không cần tiết tháo? Ầu ầu… sau này chắc chắn mình sẽ được trải nghiệm thức ăn cho cún mỗi ngày!

“Mau đi xử lí hết cho em! Con gái chúng ta bị như vậy anh phài mạnh tay!” Bà Liệu chỉ vào đám quần chúng ngoài cửa…

“Xử lí to hay xử lí nhỏ hả bà xã?” Ông Liệu hỏi… ý của ông Liệu là xử lí người thôi hay nhắm vào cả gia đình… bà Liệu chỉ nói tùy, tùy ở đây là xử lí nhẹ nhàng tình cảm… mạnh tay cảnh cáo.

Ông Liệu lập tức không bám đùi bà Liệu. Mặt đổi rất nhanh gọn, mắt chim ưng nhìn quần chúng xong phất phất tay nói trợ lí gì đó trợ lí nghe xong đi làm, ông Liệu lúc này quay qua nhìn Lạc Quyên, chân bước đến tay giơ lên xoa nhẹ đầu Lạc Quyên, “Ba không để con chịu thiệt thòi đâu.” Giọng ông Liệu chắc như đinh đóng cột.

Quần chúng : “…” Ai nói cho chúng tôi biết chuyện này là sao không? Sao cảm thấy ông bác này quen mắt?

Lãng Nịnh Thu kinh ngạc từ khi ông Liệu bước vào lúc này mới tỉnh, không! Người này gọi Liệu Tuyết Tình là con gái? Cô ta không thể nào là… tiểu thư nhỏ ẩn mặt của Đạc Na!

Thứ tốt nhất đều dành cho cô ta? Tại sao? Ngu ngốc như cô ta không xứng!

“A… xin lỗi vì sự không chuẩn bị của tôi…ông Liệu.” Người đàn ông đi vào cùi đầu chào ông Liệu…

Đây là người đứng sau ngôi trường quý tộc này… cũng là người tạo ra ngôi trường… Diên Phong.

Khuôn mặt Diên Phong đúng chuẩn thiên sứ ôn nhu, mái tóc màu xanh trời, đôi mắt màu trà tinh tế, cằm nhọn lông mày mỏng, khuôn mặt toàn là ôn nhu, chỉ cần cười một cái cũng khiến người ta ngất dưới ánh nắng.

Mắt Diên Phong nhìn quanh rồi dừng trên người Lạc Quyên…

Lạc Quyên : “…” TIểu khuyết tật ta chưa làm gì nữ chính ôkê!

Chưa gì đã gặp tên nam phụ mặt nai mông sói!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN