Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng - Chương 27: Bôi thuốc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2981


Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng


Chương 27: Bôi thuốc


Trước khi ra khỏi khu dạy học, Tần Diệm dọn dẹp qua phòng học một lần, trêи mặt đất có ɖâʍ thủy Nghiêm Vi chảy ra, anh mở cửa sổ, toàn bộ phòng học là mùi tanh nồng sau khi bắn tinh, nếu mùi không tản đi, chắc chắn sẽ có người biết được nơi đây đã từng xảy ra chuyện gì.

10 giờ tối, khuôn viên trường vô cùng yên tĩnh, Nghiêm Vi đi rất chậm, phía bên trong quần sooc là trạng thái chân không, qυầи ɭót siết vào hoa huyệt, vì đẹp, thứ cô mặc chính là qυầи ɭót chữ T, quần chữ T rất mỏng, tϊиɦ ɖϊƈh͙ người đàn ông bắn ra lại nhiều, Nghiêm Vi sợ đi nhanh thì tϊиɦ ɖϊƈh͙ sẽ chảy ra ngoài, gió thổi, phía dưới lạnh căm căm.

Nghiêm Vi nhịn không được nhìn quanh bốn phía, Tần Diệm đang đi bên cạnh cô, ung dung bình rĩnh, càng nhìn cô càng bực mình, hung hăng bấm xuống tay anh, nhưng người đàn ông da dày thịt béo, hành động này chẳng khác gì cào ngứa Tần Diệm.

Xin hãy đọc truyện ở địa chỉ chính chủ – truyendkm.com: MatDangCanhY để được đọc chương mới sớm hơn từ 5-6 tiếng, hãy là một người đọc văn minh, nói không với các trang reup.

“Lên đây, tôi cõng em.” Tần Diệm ngồi xổm trêи mặt đất, sau đó vươn tay với Nghiêm Vi, Nghiêm Vi cũng không khách khí, bổ nhào vào lưng Tần Diệm, ngực đè lên lưng anh, cô không chịu được kêu lên một tiếng, núm иɦũ ɦσα bị người đàn ông ʍút̼ rất mạnh, đè lên như vậy, Nghiêm Vi đau nên kêu lên.

“Đều tại chú đó, chắc chắn bị chú ʍút̼ đến trầy da rồi.” Nghiêm Vi cúi đầu cắn lên sau cổ Tần Diệm, Tần Diệm khẽ cười một tiếng, trấn an cô: “Đều là tôi sai, xin lỗi, về nhà sẽ bôi thuốc cho em.”

Chưa đến 5 phút, Tần Diệm đã cõng Nghiêm Vi về đến cửa tiểu khu, Nghiêm Vi nhéo khuôn mặt tuấn tú của anh: “Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự bị nghiêm trị, nói đi, tại sao chú lại biết tôi đang ở đây?”

“Trùng hợp, tôi cũng thuê phòng ở đây.” Tần Diệm bình tĩnh nói, cất bước vào thang máy, thả Nghiêm Vi xuống, Nghiêm Vi chỉ cảm thấy chân mềm nhũn cả ra, yếu ớt dựa vào ngực Tần Diệm.

Đến tầng lầu mà Nghiêm Vi ở, cô ấn vân tay bước vào phòng, Tần Diệm theo sát phía sau, còn không quên lấy dép đi trong nhà ra cho cô, dáng vẻ này, trông như thể anh mới là chủ nhân của nơi này vậy.

Nghiêm Vi trừng mắt liếc anh một cái: “Tủ lạnh có đồ uống, bia và nước sôi để nguội, muốn uống cái gì thì chú tự lấy.”

Nghiêm Vi nói xong thì đi vào, đầu tiên là vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, bởi vì trong phòng học, Tần Diệm làm gọn gàng nhanh chóng, kɧօáϊ cảm mãnh liệt kéo đến, nên Nghiêm Vi đã quên bảo Tần Diệm đeo bao.

Ném qυầи ɭót chữ T vào thùng rác, tiếng xối nước bồn cầu vang lên, Nghiêm Vi đỏ bừng mặt, mẹ nó, lão này bắn nhiều quá đi mất, lúc về đến nơi cô còn có cảm giác bên trong có tiếng nước nữa cơ.

Sau khi móc hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ ra, Nghiêm Vi tắm rửa, tắm xong mới phát hiện là cô chưa mang quần áo vào, cô dùng khăn tắm bọc mình lại, chậm rì rì bước ra khỏi phòng tắm, có âm thanh truyền đến từ phòng khách, Nghiêm Vi quấn khăn tắm đi ra, Tần Diệm đã cởi áo khoác và mấy cúc trêи của áo sơmi, cơ ngực như ẩn như hiện, Nghiêm Vi cụp mắt, lúc ngước mắt lên lần nữa thì Tần Diệm đã kéo cô ngồi xuống, ngay sau đó khăn tắm tuột ra, Nghiêm Vi che ngực lại theo bản năng.

“Chú làm gì vậy?” Nghiêm Vi trợn tròn mắt, nhìn Tần Diệm như nhìn một tên sắc lang.

“Nghĩ cái gì trong đầu vậy? Tất nhiên là giúp em bôi thuốc, không phải nói bị rách da rồi sao?” Tần Diệm lấy ra một lọ thuốc không biết từ đâu: “Xấu hổ cái gì, vừa mới làm xong.”

“Chú, chú không biết xấu hổ.”

Tần Diệm cong môi cười khẽ thành tiếng, anh vốn là một người quạnh quẽ, lạnh lùng, không có độ ấm, cong môi lên như vậy, không hiểu sao lại ấm áp vô cùng. Tần Diệm giữ chặt lấy tay Nghiêm Vi, cặp иɦũ ɦσα no đủ hiện ra, đúng như lời cô nói, trêи bộ ngực trắng nõn đầy đặn là dấu vết mà anh để lại, dấu ngón tay, dấu cắn, đầu иɦũ ɦσα còn bị trầy da.

Tần Diệm bóp thuốc ra, chất lỏng màu ngà ngà, một tay nắm lấy иɦũ ɦσα Nghiêm Vi, bôi thuốc lên đầu иɦũ ɦσα của cô, xoa từng vòng từng vòng một, cảm giác lạnh lẽo trêи ngực rất rõ ràng, không còn nóng rát, Nghiêm Vi cúi mặt, vành tai hồng lên, lúc ngước mắt lên nhìn thấy khuôn mặt của Tần Diệm, cô ngơ ngẩn.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

xin lỗi các tiểu khả ái vì mấy hôm nay cứ lặn lên rồi lại lặn xuống, ra chương không đều, hiện tại tôi đang phải đi học 12 buổi học thêm một tuần (3 môn), chưa kể học online :”) cái thân già còm cõi của tôi lại sút thêm vài ba ký, mẹ tôi lại bắt đầu chính sách nhồi nhét đồ ăn, thề tôi chỉ có ăn ngủ rồi đi học thôi mà cũng phát ói đến nơi rồi đây này lol =)))) btw, sẽ đẩy nhanh tiến bộ Nữ Phụ nha, dự kiến bộ này sẽ hoàn vào ngày 1/9 hehe

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN