Tưởng Thư Hoài à?
Gã là một người dịu dàng và ngay thẳng.
Cái lúc mà gã còn tốt với tôi thì một ngày ba bữa chẳng bỏ bữa nào, đút nho cho tôi ăn còn phải lột vỏ, thậm chí gã còn nhớ rõ kỳ s1nh lý của tôi nữa.
Chẳng qua gã đã thay đổi chỉ trong một đêm.
Vẻ nhiệt tình khi trước dần dần trở thành sự nóng nảy khó chịu, gã cũng chẳng còn muốn nghe điện thoại của tôi nữa.
Sáng thứ Bảy, tôi đến phòng vẽ của Tưởng Thư Hoài.
Gã học vẽ, còn tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật ở nước ngoài.
Trong phòng vẽ, trừ mùi hương dễ chịu của ánh mặt trời thì còn có hương thơm từ nhựa thông.
Tôi vừa bước vào căn phòng rộng đã thấy một người đang tựa vào giá vẽ ngủ rất sâu.
Có lẽ người đàn ông này đã thức trắng đêm để vẽ.
Tôi bước tới nhìn vào trang giấy vẽ.
Bức tranh vẫn chưa được tô màu. Cô gái trong tranh giống tôi đến ba bốn phần, trông cô ta như đang mỉm cười rạng rỡ với người đã vẽ nên bức tranh này.
Thật lâu sau tôi mới phản ứng được, quả nhiên không phải là tôi.
… Mà là Lâm Kỳ.