Nữ Phụ Thành Nữ Vương
Chương 13: Món quà tuyên chiến
Trong một dãy nhà đen sẫm được bao bọc bởi những cây rậm rãi khá lạnh lẽo, cánh cửa lớn mở ra, một người con trai có mái tóc nâu bồng bềnh gợn sóng, ánh mắt xanh biển trong xa vời nhưng uy nghiêm, và khuôn mặt đẹp trai như ngọc tạc bị dấu sau chiếc mặt nạ màu trắng có hình vẽ lông vũ màu đen. Người con gái kế bên thì thân ảnh tà mị, mái tóc trắng bạch kim dài ngang eo, đôi mắt xanh thẩm như nhìn thấu lòng người, kết hợp với một chiếc mặt nạ màu đen ôm vừa vặn khuôn mặt có hình hoa bỉ ngạn được làm từ kim cương đỏ ở góc bên trái, cô tỏa ra hàng loạt sát khí vương giả, lạnh lẽo đến lã lùng.
Từ cửa vào, hai hàng người đứng dọc theo hành lang, nghiêng mình cuối đầu chào đón họ, cô và cậu không nói gì, trực tiếp đi đến hai chiếc ghế giữa khu vực bàn luận, mà đó chính là những chiếc dành cho bang chủ và bang phó của Angel Lycoris.
– Chào bang chủ, bang phó._ Mọi người xung quanh cung kính.
– Từ nay không cần chào hỏi, mọi người trong bang cứ vui vẻ như gia đình của mình._ Sting vắt chéo chân, uy nghiêm một cách kì dị khác hẳn với hình tượng của Sting trước đây. Cậu nói tiếp:
– Nhưng nếu đã là gia đình mà phản bội nhau thì cánh cổng địa ngục sẵn sàng chào đón._ Sting.
Mọi người trong bang bị câu nói của Sting làm cho run sợ, nên bây giờ, nếu muốn họ phản bội e là cũng khó.
– Dạ bang phó… nhưng cho hỏi mật danh của hai người là gì? Để tiện cho sau này._ Một tên to con vạm vỡ đứng ra đề nghị.
Sting đan tay vào nhau, nhìn Băng Tuệ tỏ ý kêu cô giới thiệu trước, cô thì khoanh tay trước ngực, giọng nói ma mị vang lên:
– Lycoris Ice.
– Sun._Sting nói.
– Vậy bang chúng ta sẽ tập luyện trong vòng 1 năm mới hoạt động sao?_ Tên to con hỏi tiếp vì đa số ở các bang mới thành lập thì cái cần nhất ở đây chính là thực lực và vũ khí nên đương nhiên họ sẽ dành khá nhiều thời gian cho việc luyện tập nhằm tăng thể chất lẫn thực lực lên một cách mạnh mẽ nhất có thể.
– Không cần nhiều thời gian như thế… thực lực của mọi người chắc chắn đã được Sun kiểm nghiệm, nên tối nay chúng ta sẽ hạ ngay bang Gogen Time._ Giọng cô cường giả.
Mọi người trong bang trừ Sun ra thì có hơi lo lắng, không phải chứ bang Angel Lycoris chỉ mới thành lập cách đây ba ngày, giờ lại đi khiêu chiến với bang đứng thứ 5 trong hắc đạo, thật sự có hơi mơ tưởng.
– Nhưng… về vũ khí, chúng ta vốn chưa đáp ứng đủ…_ Hắn.
– Vũ khí sẽ chuyển ngay đến đây… nhưng mọi người cần phải nắm chắc rõ cách sử dụng và một số điểm lưu ý khác vì vốn các loại vũ khí đó hiện nay không có trên thị trường thế giới cũng như hắc đạo._ Cô gì giọng.
– Được rồi… gửi thư khiêu chiến bang Gogen Time vào tối nay tại ranh giới giữa hai thảo nguyên Faim và Flown có hàng hoa oải hương ngăn cách._ Sun nói.
Hắn gật đầu thông ý nhưng vẫn còn một chút lo sợ, mắt đăm chiêu nhìn chằm chằm vào cô, hắn nói:
– Chúng ta sẽ chiến thắng chứ? Vì tôi thấy…_ Hắn toan nói thì bị Ice cắt ngang:
– Bang ta đi sớm hơn giờ hẹn, giành vị trí đứng bên thảo nguyên Flown, tức trên hướng gió, tránh để bọn họ chú ý… rồi phun loại thuốc này lên hoa oải hương._ Cô vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ có ghi tên Lycoris Phycosun. Hừ…dám nghi ngờ khả năng của Lycoris Ice sao? Khó trách vì ở thế giới này cô vẫn chưa xây dựng được một bang mạnh mẽ như trước, nên tạm thời không thể nhận được hoàn toàn sự tin tưởng của mọi người cũng là điều bình thường.
* Lycoris Phycosun: thuốc độc do cô chế tạo có khả năng phá hủy nội tạng và ăn mòn thân xác khi hít phải, dạng khí có khối lượng nhẹ nên thường đi xuôi theo hướng gió.
– Thưa bang chủ… nó có tác dụng gì?_ Hắn hỏi.
– Chỉ cần làm theo lời dặn, chiến thắng mang tên Angel Lycoris._ Cô không giải thích mà chỉ nói kết quả vì hiện nay tình hình trong bang hay nói rỏ hơn là các thành viên trong bang ngoại trừ Sun ra thì cô không thể tin tưởng được ai, nên vẫn cẩn trọng thì hơn.
– Đó cũng chỉ là một loại độc bình thường làm hạn chế sự di chuyển của người khác._ Sun biết ý Ice nên vờn đại một tác dụng nào đấy nhằm trấn an mọi người trong bang nhưng trong suy nghĩ của Sun lại khác: “ Băng Tuệ sử dụng Phycosun có lẽ muốn trận chiến mau chóng kết thúc đây, mặc dù có hơi tàn nhẫn…”
Thảo luận một chút, hai người rời khỏi bang trở về nhà của cô.
Trên chiếc Hagree quen thuộc do Sting cầm lái:
– Băng Tuệ tối nay cậu có đi không?_ Sting hỏi.
– Không, tớ phải trở về Anh sử lí công việc, sẵn tiện đón ba sang Việt Nam._ Mắt cô vẫn chăm chú nhìn thấu qua lớp kín trong suốt để quan sát các hàng cây bên vỉa hè.
– Sau khi xử xong bang Gogen Time, sẽ tới bang Angel của An Thần Hạ phải không?_ Sting.
– Đúng… nhưng tớ muốn cậu giúp tớ một việc._ Cô dời mắt sang nhìn cậu.
– Việc gì?_ Sting nghi vấn.
– Đồn đại tin về bang chủ bang Angel Lycoris có mối quan hệ với Hoàng thị._ Băng Tuệ.
– Nếu làm thế phải chăng đã tiết lộ thông tin cho họ biết?_ Sting.
– Cái tớ muốn chính là để bọn họ biết Hoàng thị đang âm mưu chiếm luôn cả hắc đạo… rồi khi đó, 6 tập đoàn hùng mạnh ấy sẽ bắt tay với nhau đối phó với Hoàng thị, như vậy cuộc chơi mới thật sự thú vị…_ Cô cười đểu.
– Cậu đang giảm khả năng chiến thắng của mình xuống đấy._ Sting ngờ vực, cậu biết cô tài giỏi, cậu biết cô thông minh nhưng đời nào có ai lại muốn tất cả các đối thủ của mình lại cùng nhau hợp sức lại chống đối mình một lượt. Nếu là cậu thì cậu thà chọn chiến từng người một thì hơn.
– Có lẽ vậy… nhưng cuối cùng thì tớ vẫn là người chiến thắng thôi._ Cô nở một nụ cười tự cao.
Tối đến, ở đất nước Việt Nam xa xôi đang có một cuộc chiến xảy ra thì cô đang mãi mê làm việc trong tòa nhà địa ốc cao tầng ở Anh, bỗng điện thoại reo, cô cau mày, đóng tập tài liệu, nhấc bỗng ly rượu:
– Có chuyện gì?_ Cô hỏi.
– Thưa tiểu thư… cửa hàng hoa người kêu tôi trông coi, hôm nay có người đến quậy phá còn gởi lại lời cảnh cáo._ Ông quản gia của cô ở Việt Nam run sợ nói.
Nghe xong, cô nhíu đôi mày lá liễu, nhớ lại trước đây khi chạm mặt với An Thần Hạ ngay lần đầu tiên đến trường vì khẩn cấp nên cô nói mình là chủ của một cửa hàng hoa nhỏ bé, sau đó cô liền cho người đi thu mua rồi kêu ông quản gia đến quản lí để đề phòng có sự nghi ngoài ý muốn. Không ngờ chưa gì đã người đến chào hỏi… Hàn Quân cũng hành động nhanh chứ!
– Tôi biết rồi._ Cô nói, sau đó gác máy xuống, ánh mắt hiện lên một chút buồn bã u sầu, chưa chi đã có người cảnh cáo trước rồi ư? Cuộc chơi này thật thú vị!… Bỗng dưng cô nhớ đến ba mẹ và anh hai của mình ở thế giới kia, cô xuyên vào đây cũng đã hơn 2 năm rồi không biết họ bây giờ sống có hạnh phúc vui vẻ không?. Cô là người phụ nữ mạnh mẽ… ư thế không dễ gì bị tình cảm chi phối, nhưng với nỗi nhớ nhung của một người con, một người em đôi khi khiến cô quá mệt mỏi và có tài giỏi thông minh đến đâu, Hoàng Băng Tuệ cô cũng chỉ là một con người. Có lúc cô tự hỏi mình, tại sao lại thay Diệp Băng Tuệ trả thù, đơn giản là vì cô đang mang thân xác của nhỏ sao?, nhưng mối thù vẫn là thù hận của nhỏ đối với bọn người kia. Cô vốn chẳng liên quan gì cả, giá như cô có thể vô cảm gạt đi những lời chỉ trích để sống một cuộc sống bình thường ở thế giới này, trở thành Hoàng Băng Tuệ thật sự, chớ không phải mang danh của người khác mà sống sót. Vậy cuối cùng cô trả thù để làm gì? Nó mang lại lợi gì cho cô? Liệu sau khi trả thù xong, cô sẽ trở về được thế giới của mình?…
Trong nỗi buồn day dứt tâm can, cô nở một nụ cười thật tươi nhưng cô cười cho việc gì? Cười cho sự ngu ngốc của bản thân khi làm một chuyện không đâu… Diệp Băng Tuệ cô đang nợ Hoàng Băng Tuệ rất nhiều đấy, cũng tại cô mà Hoàng Băng Tuệ đã mất cuộc sống vui vẻ của mình để giờ phải tham gia một cuộc chơi vô bổ, ngu ngốc.
Sáng ngày hôm sau…
– Còn khoảng bao lâu nữa chúng ta về tới?_ Hoàng Lăng ôn nhu quay sang hỏi cô.
Băng Tuệ thì đang cầm lái chiếc trực thăng vu vơ suy nghĩ một số việc, nghe ông hỏi cô cô giật mình hỏi lại:
– Có việc gì sao ba?_ Cô.
– Con đang suy nghĩ gì đấy?_ Ông nhanh chóng thoáng thấy ánh mắt buồn bã của cô, không nói thì ông cũng biết cô đang nhớ về gia đình của mình.
– Không có gì đâu ba._ Cô cười tươi trấn an ông.
– Ba biết con nhớ họ nhưng nỗi buồn nhanh chóng cũng sẽ vơi thôi con._ Ông đềm đạm nói, tuy ông biết cái gọi là tình phụ tử, mẫu tử đâu phải nói quên là quên được.
Cô im lặng không đáp, hai người cứ thế mà mà trở về Việt Nam.
Vừa mở cửa ra, Sting từ đâu nhào đến ôm chầm lấy Hoàng Lăng giả giọng nịnh nọt:
– Bác Lăng càng già càng chất đấy chứ…_ Cậu cười.
– Khỏi nói bác cũng biết._ Ông thừa nước đẩy thêm thuyền, rồi nói tiếp:
– Thôi bác lên phòng trước, con cứ tự nhiên nha._ Ông đặt tay lên vai Sting nói rồi rời đi.
Sting liền chuyển tầm nhìn sang cô:
– A… mới không gặp cậu mấy tiếng thôi, mà thấy nhớ cậu rồi đấy._ Mắt Sting long lanh ngấn nước.
– Cậu nghỉ tớ sẽ bị mắc lừa cậu nữa à._ Cô nhìn cậu với ánh mắt khiêu khích.
– Tớ nói thật mà._ Cậu gì giọng tỏ vẻ tội nghiệp.
– Thôi tớ thua cậu rồi đấy._ Cô lắc đầu chịu thua.
– Cậu không tính hỏi về trận chiến hôm qua sao?_ Cậu nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, vì từ khi gặp mặt đến giờ chẳng thấy cô hỏi thăm gì hết.
– Thấy cậu còn sống thì hỏi làm gì nữa?_ Cô toan đi đến ngồi trên chiếc ghế sofa.
– Vậy bây giờ chúng ta trực tiếp gửi thư khiêu chiến cho bang của An Thần Hạ hay sao?_ Sting thôi giọng cún con.
– Không, chúng ra sẽ gửi quà để khiêu chiến._ Cô.
– Quà?_ Sting ngu ngơ hỏi lại.
– Đến lúc đấy cậu sẽ biết._ Băng Tuệ nhếch miệng cười.
– Nhưng Angel vốn có mối quan hệ với Devil Balck, Devil White, Koken, Thirtyblood và nơi cung cấp vũ khí lớn nhất ở trong hắc đạo hiện nay, nếu đụng tới Angel có lẽ các bang khác cũng sẽ ra mặt. Cậu thuật sự muốn chiến cùng lúc sao?_ Sting hỏi.
– Đương nhiên rồi, vậy mới vui chứ… vậy thôi tớ lên phòng trước để chuẩn bị quà khiêu chiến._ Cô đứng lên, tạm biệt Sting trở về phòng.
– Cứ làm theo lời tôi nói, đóng hộp đàng hoàng sau đó gửi nhanh đến bang Angel.
Trong căn phòng tối, vẫn người con gái ấy, vẫn tay cầm ly rượu vang đung đưa nhẹ, mắt đăm chiêu nhìn ra dãy hoa bỉ ngạn đỏ rực nhưng nụ cười trên môi của cô lại rất ghê tợn, như sắp báo trước có một điều gì đấy rất khủng khiếp chuẩn bị xảy ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!