Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Chương 29: Người đàn ông thần tiên
Edit: Tiểu Y Y
“Ác… Dùng sức ʍút̼…… Ác, ʍút̼ thật sảng kɧօáϊ!”
“Mèo hoang nhỏ, khẩu giao không tồi a, bị Lục Ngân dạy dỗ?”
“Ha hả, thật ngoan, tôi rất thích lúc em ngoan ngoãn thế này.”
Hiện tại đã khuya, đèn ký túc xá Bạch Thiến Thiến vẫn sáng, bên ngoài ngẫu nhiên có mấy thủ vệ đi qua, bọn họ giống như điếc tập thể, không nghe thấy mấy thanh âm kì lạ từ trong phòng truyền đến, mắt nhìn thẳng ôm súng rời đi.
Trong phòng, khăn tắm bị ném xuống đất, toàn thân Bạch Thiến Thiến trần trụi, quỳ gối trước người Tiếu Lệ, ɭϊếʍ ʍút̼ côn thịt, tay khác theo tiết tấu nắn bóp trứng trứng.
“Nằm lên giường đi.”
Anh rút côn thịt từ miệng cô ra, sợi chỉ bạc ái muội nối từ đỉnh quy đầu tới miệng.
Tiếu Lệ dùng ngón tay câu lấy sợi chỉ bạc này, lại đưa vào miệng mình, ngửi hương vị nhục ɖu͙ƈ trong không khí, anh cảm giác mình sắp không thể đè nén được ɖu͙ƈ vọng đang sôi trào trong cơ thể, hạ giọng xuống thấp nhất, ra lệnh: “Nằm ngửa, mở chân ra.”
Bạch Thiến Thiến thành thành thật thật nằm trêи giường, giường đơn nho nhỏ bị anh ta áp lên, đệm lún hẳn xuống, tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên liên tục, giống như sắp không đỡ nổi thể trọng của hai người mà muốn sụp.
“Tới, để gia xem thật kĩ tiểu huyệt của em.” Tiếu Lệ kéo hai chân cô mở rộng hơn nữa, đôi mắt tà mị, dừng lại trước tiểu huyệt sạch sẽ trơn bóng, tấm tắc khen hai tiếng: “Thật không hổ là Bạch Hổ làm đàn ông tiêu hồn thực cốt, mèo hoang nhỏ, em trời sinh chính là để đàn ông tới thao, nhìn tiểu huyệt phấn nộn của em này, rất đẹp, giống cánh hoa.”
Nói xong, anh còn duỗi tay vói qua, nhẹ nhàng sờ, Bạch Thiến Thiến bị anh sờ đến có chút ngứa, theo bản năng muốn khép chân lại, anh nhíu mày: “Đừng nhúc nhích!”
Tiếu Lệ ngẩng đầu nhìn cả người cô đã đỏ thành con tôm luộc, nghiền ngẫm cười nói: “Nhìn bộ dạng e lệ thế này, thật hăng hái!”
Tiếp theo, anh cúi người, bắt đầu ɭϊếʍ láp tiểu huyệt.
Kỹ thuật của Tiếu Lệ vẫn rất thuần thục, dù ở Hắc Ngục mấy năm nay chưa từng chạm vào phụ nữ, cũng có thể dễ dàng ɭϊếʍ cô đến xuân thủy giàn giụa.
Trong chốc lát, Bạch Thiến Thiến đã bị anh ɭϊếʍ đến mị nhãn như tơ, thấp giọng rêи rỉ liên tục.
“Ân…… Đừng…… Đừng ɭϊếʍ…… A……”
Bạch Thiến Thiến thật sự sắp không chịu nổi, còn tiếp tục như vậy, cô quả thực sẽ thành ɖâʍ oa đãng phụ a.
Nhưng mà, Tiếu Lệ sao có thể dễ dàng buông tha cô?
Cô càng không muốn, anh càng muốn khiến cô trầm mê trong bể ɖu͙ƈ vọng. Chỉ có một mình anh động tình thì có gì vui, hai người cùng nhau song túc song phi mới tận hứng.
Đến khi cô kêu tới khàn giọng, Tiếu Lệ mới bằng lòng ngẩng đầu, nhướng mày: “Nhanh như vậy đã không chịu nổi? Lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi.”
Bạch Thiến Thiến thở hổn hển, nhìn sắc ɖu͙ƈ trêи mặt anh, đột nhiên cảm thấy kiếp nạn đêm nay khó qua khỏi.
Tiếu Lệ cởi quần, côn thịt thô to màu đỏ tím đứng thẳng như giương oai, lại hung hăng, dùng sức chọc vào tiểu huyệt.
Phụt một tiếng, hoàn toàn đi vào.
Bạch Thiến Thiến bị anh đột nhiên cắm vào, đau đớn đến váng đầu hoa mắt, thiếu chút nữa ngất xỉu, không đợi cô thích ứng, Tiếu Lệ đã điên cuồng hoạt động phần hông.
Lần này làm đến chỗ sâu nhất, một lần so với một lần càng mãnh liệt, càng tàn nhẫn.
“A…… A…… Nhẹ chút…… A…… Cắm hỏng rồi…… Sắp cắm hỏng rồi!”
Ngày hôm qua bị Lục Ngân cắm đến sây sẩm mặt mày, hôm nay lại bị lão đại hắc bang Tiếu Lệ cắm tàn nhẫn như vậy, thân thể kiều nộn của Bạch Thiến Thiến sao có thể chịu nổi.
Chỉ là kỹ thuật của người đàn ông này thật sự quá tốt, một lúc thì là chín nông một sâu, lúc khác lại là mãnh liệt cắm vào, căn côn thịt giận dữ quấy đảo, làm mưa làm gió trong tiểu huyệt của cô.
Tiếu Lệ gắt gao giam cầm vòng eo nhỏ, căn bản không cho phép cô thoát ra nửa phần, vòng eo cường tráng, điên cuồng va chạm với thân thể cô, trêи dưới lay động, giường đệm phát ra thanh âm chói tai, theo động tác thao, vang lên rất có tiết tấu.
Bạch Thiến Thiến bị anh cắm đến ɖu͙ƈ tiên ɖu͙ƈ tử, đã cao trào hai lần, tiểu huyệt bị anh bắt mở lớn hết cỡ, gian nan thừa nhận nhục côn.
Tiếu Lệ cố ý dùng sức lực đặc biệt mạnh, giống như hận không thể cắm hỏng cô luôn, hai quả trứng đánh chùm chụp trêи người cô, chỗ bị đánh cảm giác rất đau.
“Mèo hoang nhỏ, tôi thao em có thoải mái không? “
“Ngô ngô ngô……”
Bạch Thiến Thiến đang tức giận, dứt khoát không phản ứng anh, cắn răng thừa nhận động tác điên cuồng của người đàn ông phía trêи.
Thấy cô lơ mình, Tiếu Lệ cười xấu xa hai tiếng, rút côn thịt, lật cô lại, dùng tư thế từ phía sau thâm nhập, hung hăng cắm vào: “Vừa nãy không nói lời nào, có phải lúc trước thao em không thoải mái? Hiện tại giống như chó cái, bị tôi cắm từ phía sau, cảm giác thế nào?”
Bạch Thiến Thiến cắn răng, hung hăng nhắm mắt lại: “Thoải mái thoải mái! Cầu anh đừng dùng sức nữa, thoải mái đến chết rồi!”
Lúc này Tiếu Lệ mới vừa lòng cong môi: “Dùng sức kêu, lớn tiếng kêu, em kêu càng lớn tiếng, tôi bắn ra càng nhanh, nếu không chịu kêu, tôi có thể thao em cả một đêm.”
Nói xong, lực hông đồng thời tăng nhanh.
Thân thể Bạch Thiến Thiến đã nhuyễn thành vũng nước, không còn sức phản kháng, đành phải liên tục gật đầu: “Tôi kêu…… Tôi kêu là được.”
Ngay sau đó, dưới tiết tấu mạnh mẽ, cô ân ân a a rêи rỉ, thanh âm không lớn không nhỏ, nghe vào trong tai, chỉ cảm thấy côn thịt dưới thân càng lớn hơn nữa, càng thô.
Tiếng rêи rỉ của người phụ nữ dưới thân, căn bản không thể làm anh nhanh chóng bắn tinh, ngược lại càng tăng thêm khả năng kéo dài của anh, thậm chí còn thao Bạch Thiến Thiến tới ngất đi. Sau khi cô bị thao tới ngất, anh vẫn tiếp tục va chạm với thân thể cô, thẳng đến khi cô lần nữa bị thao đến tỉnh, anh vẫn ngựa không ngừng vó, mạnh mẽ luận động.
“Ô ô…… Tiếu Lệ anh mau bắn đi…… Tôi…… Tôi không còn sức lực……”
Bạch Thiến Thiến nghỉ ngơi không đủ, sắc mặt tái nhợt, không có nửa điểm huyết sắc, thân thể lại bị anh tùy ý biến đổi đa dạng, áp dụng đủ loại tư thế thao, mười tám chiêu thức đông cung đều được anh dùng qua.
Toàn bộ phòng, trêи giường, trêи mặt đất, trong phòng tắm, cô đều bị anh hung hăng đè nặng, làm một lần.
Nói thật, Bạch Thiến Thiến đã ngất xỉu hai lần, nhưng anh vẫn không biết mệt mỏi mà làm.
Tiếu Lệ căn bản không biết thương hương tiếc ngọc, thở hổn hển, khàn khàn nói: “Hôm nay tôi không thao đủ, sẽ không rút ƈôи ȶɦịt ra!
Nói xong, eo càng tăng thêm mã lực!
Bạch Thiến Thiến bất đắc dĩ, đành phải cắn răng, căng người thừa nhận, âm thầm cầu nguyện, chỉ mong ngày mai cô còn có thể mở mắt ra……
Cứ như vậy, Tiếu Lệ thao cô tới rạng sáng mới rời đi.
Khi Bạch Thiến Thiến tỉnh ngủ, đã buổi chiều ngày hôm sau.
Tiểu huyệt hôm qua bị Lục Ngân thao đã rất đau, hôm nay cô nhìn lại, tiểu huyệt đã hoàn toàn sưng lên, tơ máu lộ ra bên ngoài, đi đường cũng không dám dùng sức, suy yếu đến mức một trận gió cũng có thể thổi bay.
Trong lòng lại bắt đầu chửi mắng mười tám đời tổ tông của Tiếu Lệ!
Bạch Thiến Thiến cắn răng, hôm nay không thể đi tuần tra khu 3.
Phí một đống sức lực, cô mới có thể mặc xong quần áo, mang theo khuôn mặt tái nhợt, trực tiếp đi tới phòng y tế trong ngục giam.
Trần Thanh là em trai Trần Châu, nhờ có quan hệ cạp váy, được Trần Châu an bài làm bác sĩ ở Hắc Ngục.
Chẳng qua, hai anh em này vừa lúc tương phản, Trần Châu đáng khinh hạ tiện, Trần Thanh lại là kiểu người văn nhã, như sinh viên trẻ tuổi non nớt, dễ dàng thẹn thùng, cho nên Bạch Thiến Thiến cũng không ghét Trần Thanh.
Tiểu huyệt Bạch Thiến Thiến nóng rát, rất đau, có thể tới được phòng y tế, đã mất rất nhiều công phu của cô, vừa tới cửa, cô hấp tấp tăng nhanh bước chân, “Bác sĩ Trần, chỗ anh có thuốc mỡ bôi trầy da không?”
Bởi vì có chút sốt ruột, hơn nữa chân cẳng không nhanh nhẹn, không cẩn thận liền vấp ngã, va vào người đàn ông bên trong.
“Ai u!” Hai chân vốn đã run rẩy đau nhức muốn mệnh, cú va chạm này khiến cô trực tiếp té lăn quay trêи đất, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Không đợi cô mở miệng, người đàn ông bị đụng cô vào liền bước lên một bước, lo lắng đỡ cô dậy: “Xin lỗi, xin lỗi, ngài không sao chứ?”
Giọng nói của người đàn ông này rất êm tai, giống như tiếng đàn cello, cực kì mê người.
Bàn tay đỡ cô trắng nõn, khớp xương rõ ràng, thon dài hữu lực, đây là một bàn tay tương đối đẹp, Bạch Thiến Thiến sửng sốt, cô chưa bao giờ gặp một người đàn ông nào có tay đẹp như vậy.
“Ngài không sao chứ?”
Thấy cô phát ngốc, người đàn ông quan tâm lặp lại câu hỏi, Bạch Thiến Thiến lúc này mới lấy lại tinh thần, trong lòng vì bản thân mà cảm thấy buồn cười, không phải chỉ là một bàn tay thôi sao, cần thiết phải nhìn tới nhập thần như vậy à.
“Tôi không sao, cảm ơn.” Lúc cô ngước mắt nhìn lại, lại tiếp tục ngây ngốc.
Trêи thế giới, sao lại có người đàn ông có khí chất tốt như vậy?
Khuôn mặt anh ta như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, hoàn mĩ nhất, cái mũi cao thanh tú cùng môi màu hoa anh đào.
Môi anh hình cung giác cực kì hoàn mỹ, bất luận thời điểm đều như đang cười, ấm áp như gió xuân.
Nụ cười mỉm này, giống như có thể làm ánh mặt trời đột nhiên ló ra từ tầng mây âm u, phủ lên một lớp áo rát vàng trêи người anh, khí chất ôn hòa lại tự tin.
Cho dù mặc tù phục xanh trắng đan xen, cũng vẫn không che đậy được hơi thở quý tộc trêи người anh.
Người này giống như thần tiên vậy, sao lại ở trong ngục giam?
✰✰✰
————————————
Hôm qua thấy rất nhiều bình luận cổ vũ, mình rất vui, hi vọng hôm nay mn tiếp tục cổ vũ em trai mình.
Ngoài ra, mình cảm thấy rất tội lỗi vì đầu độc tâm hồn mấy bé đang chuẩn bị thi….
Nam mô a di đà phật!!! Cầu cho mấy bé sẽ thi tốt, đừng bị truyện này ảnh hưởng mà sao nhãng nhé!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!