Nữ Quản Giáo Trong Ngục Giam Nam
Chương 30: Cá trong chậu
Edit: Tiểu Y Y
“Không sao thì tốt.” Người đàn ông cười ôn hòa, lúc sau, thấy tư thế đứng thẳng của cô khá quái dị, không khỏi lo lắng: “Nếu không tôi đỡ cô đi vào?”
Bạch Thiến Thiến lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, tôi không sao, cảm ơn anh.”
Thấy sắc mặt cô bình thường, anh ta mới yên tâm, gật đầu, đôi mắt đẹp cười cong cong, xua tay với cô, “Vậy được rồi, gặp lại sau.” Nói xong, liền xoay người, rời đi.
“Di, Bạch quản giáo, cô đến sao còn không tiến vào? Nhìn cái gì vậy?” Trần Thanh ở trong phòng trong nghe thấy tiếng Bạch Thiến Thiến, liền đi ra, lại phát hiện cô đứng ở cửa nhìn chỗ xa, phát ngốc.
Bạch Thiến Thiến lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nói với Trần Thanh: “Nga, không nhìn gì cả, đúng rồi, bác sĩ Trần, nơi này…… Ân, có thuốc mỡ trị mấy vết trầy xước sưng đỏ trêи người không?”
Nói đi nói lại, cô cũng không biết hình dung như thế nào, rốt cuộc nơi đó quá tư mật, khó có thể nói thẳng.
Trần Thanh đẩy mắt kính, “Trong phòng có, vào đi.”
Bạch Thiến Thiến gật đầu, nhấc chân đuổi kịp Trần Thanh, cùng đi vào bên trong, vừa mới nhấc chân, đau đớn bị cô xem nhẹ lúc trước tức khắc đánh úp lại, hai chân cô cứng đờ, hít sâu một hơi.
Tiểu huyệt giữa hai chân, vừa đi một bước, ma sát thật sự rất đau.
Trần Thanh đã vào phòng, chưa phát hiện dị trạng của cô, Bạch Thiến Thiến cắn răng, trong lòng lại đem mười tám đời tổ tông Tiếu Lệ mời ra thăm hỏi một lần.
Thật vất vả giả bộ như không có việc gì vào phòng, ngồi trêи ghế, cô mới nói: “Bác sĩ Trần, phiền anh lấy loại thuốc mỡ hiệu quả tương đối tốt, có thể chữa trị da thịt tổn hại nhanh nhất.”
Trần Thanh lấy ra một cái hộp thuốc hình chữ nhật trêи giá thuốc đưa cho cô: “Cái này không tồi, chuyên trị mấy vết thương như vậy, làm công việc giống như Bạch quản giáo, khó tránh khỏi sẽ phải động thủ với các phạm nhân, phải quản giáo phạm nhân, cho nên loại thuốc mỡ này, trị liệu da thịt tổn thương tốt nhất.”
Bạch Thiến Thiến nhận thuốc mỡ, nhanh chóng nói cảm ơn: “Cảm ơn bác sĩ Trần.”
Trần Thanh ngượng ngùng vò đầu: “Không có gì, là công việc thôi.”
Bạch Thiến Thiến do dự, nhìn mắt Trần Thanh, chần chờ mở miệng: “Bác sĩ Trần, tôi…… Có thể hỏi anh một chuyện không?”
“Bạch tiểu thư, cô cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm, nhất định cố hết sức giúp cô.”
Quả nhiên, Trần Thanh là người dễ nói chuyện, nghĩ như vậy, Bạch Thiến Thiến mới dám trực tiếp hỏi: “Quan hệ của anh với anh của anh, thế nào?”
Trần Thanh sửng sốt, sau đó thần sắc trở nên ảm đạm, anh ngồi đối diện cô, đôi tay nắm chặt, thật lâu sau mới mở miệng, thanh âm có chút rầu rĩ: “Nếu không phải ba mẹ nhất quyết bắt tôi đi theo anh trai tới nơi này công tác, tôi căn bản không muốn tới đây.”
“Vì sao? Tiền lương ở Hắc Ngục không cao sao?”
Lại nói, có Trần Châu ở chỗ này chống lưng cho anh ta, cũng không ai dám khi dễ anh ta a.
Trần Thanh hạ giọng, mở miệng: “Anh trai không thích tôi quản chuyện của anh ấy, có đôi khi tôi thấy anh ấy rất quá phận, liền đi khuyên, nhưng lại không thể làm gì được, vì mỗi lần anh ấy đều đuổi tôi ra ngoài.”
Thở dài, Trần Thanh đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng Bạch Thiến Thiến, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu hỏi: “Anh ấy không có làm khó dễ cô đi?”
Bạch Thiến Thiến bình tĩnh nhìn anh trong chốc lát, mới mở miệng cười nói: “Không có.”
Được rồi, vốn còn trông chờ Trần Thanh tới ngăn Trần Châu, hiện tại xem ra, không cần.
“Ừm, vậy thời gian không còn sớm, tôi phải trở về, cảm ơn anh, bác sĩ Trần.” Bạch Thiến Thiến cười khẽ đứng dậy, nắm chặt thuốc mỡ, vừa đi hai bước, đau đớn giữa hai chân càng lợi hại hơn, khiến cô không nhịn được mà nhíu mày.
“Bạch tiểu thư, xin đợi một chút.” Trần Thanh đột nhiên gọi cô lại, Bạch Thiến Thiến nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, lại thấy anh lấy một ít thuốc trêи giá ra.
“Bác sĩ Trần, đây là……”
“Bạch tiểu thư, đây là thuốc hạ sốt, giảm đau, cô lấy về uống đi, một ngày hai lần, một lần ba viên.” Trần Thanh đem mấy viên thuốc đặt trong tay cô, sắc mặt thực phức tạp nhìn cô, do dự hạ mở miệng: “Tôi…… Tôi biết chuyện của cô.”
Bạch Thiến Thiến không rõ ý, nghi hoặc nhìn anh.
Trần Thanh hít sâu một hơi, ánh mắt có chút đồng tình, lại có chút thương tiếc: “Cô…… Cô phải nhớ kỹ, cô chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, yếu đuối, cô đấu không lại bọn họ, mặc kệ là Lục Ngân, hay là Tiếu Lệ, bọn họ đều là người không sợ chết, đều là mấy kẻ liều mạng, không phải loại người chúng ta có thể đấu lại, Bạch tiểu thư, cô…… Cô phải chiếu cố bản thân thật tốt, rốt cuộc, với con người, tồn tại mới là điều quan trọng nhất, người một khi chết đi thì cái gì cũng không còn.”
Mấy lời này của Trần Thanh, làm đáy lòng Bạch Thiến Thiến rung động, cô nhẹ nhàng mỉm cười, không xấu hổ hay chật vật khi bị người khác phát hiện ra mấy chuyện ghê tởm kia, giọng nói mang theo vẻ nhanh nhẹn, thành khẩn: “Lúc đầu tôi còn cảm thấy bản thân sống rất uất ức, cảm giác mình tựa như cá trong chậu, không phải làm cái này, chính là làm cái kia, mặc kệ là ai, tôi đều không muốn hầu hạ, nhưng tôi không có biện pháp, muốn sống, muốn tồn tại, thì mọi chuyện giống như đều liên kết trêи một chiếc dây thừng bền chắc, chỉ cần tôi thỏa hiệp, tôi sẽ không bị thương tổn, một khi giãy giụa, dây thừng sẽ siết chặt tôi đến chết, không phải có câu sao, sinh hoạt tựa như cưỡng gian, nếu vô pháp phản kháng, sao không hảo hảo hưởng thụ?”
Bị lời này của cô dọa tới sợ ngây người, Trần Thanh sửng sốt một hồi lâu, như hiểu được, anh vỗ vai cô, trịnh trọng nhìn cô: “Cô là cô gái kiên cường, so với trong tưởng tượng của tôi còn cứng cỏi hơn, nói thật, Bạch tiểu thư, tôi rất bội phục cô, đổi lại là người khác vào vị trí của cô, phỏng chừng đã sớm bị buộc đến điên rồi.”
Bạch Thiến Thiến chớp chớp mắt, nửa đùa nửa thật: “Đừng nói tôi nói vĩ đại như vậy, tôi chỉ muốn để bản thân trôi qua tốt một chút, mặc kệ là cái gì, đều không quan trọng bằng tồn tại.”
“Được rồi, tôi phải đi, về sau khả năng tôi sẽ thường xuyên tới mượn loại thuốc mỡ này.”
Nghe hiểu thâm ý khác của lời này, Trần Thanh đỏ hết mặt, ho nhẹ một tiếng: “Cô yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị cho cô loại tốt nhất, chỉ là, cô vẫn nên tận lực tránh loại sự tình này, rốt cuộc…… Rốt cuộc cô là phụ nữ, cũng tận lực đừng để vài thứ kia lưu tại trong cơ thể, đối với cô không tốt.”
Bạch Thiến Thiến hiểu ý Trần Thanh, đơn giản chính là khuyên cô chú ý một chút, đừng để không cẩn thận lại mang thai, cô gật đầu: “Tôi có chừng mực, cảm ơn.”
Mỗi lần làm xong chuyện đó, cô đều sẽ nghĩ cách loại bỏ hết tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại trong thân thể ra ngoài, tự nhiên sẽ không để mình mang thai.
Trần Thanh nghĩ nghĩ, xoay người lại cầm thêm một bình thuốc nhỏ: “Cô nên đem theo cái này, mỗi lần làm…… Khụ, làm cái kia xong, ăn một viên, rất an toàn, không có tác dụng phụ.”
Bạch Thiến Thiến nhận lọ thuốc tránh thai, cảm kϊƈɦ cười:
“Cảm ơn, tôi đi đây.”
“Ân.”
Trần Thanh gật đầu, tiễn cô đến cửa, nhìn cô rời đi.
Đi đến nửa đường, Bạch Thiến Thiến bỗng nhiên dừng lại, xoay người, hỏi anh ta: “Bác sĩ Trần, người đàn ông đến trước tôi kia, là ai? Ở khu nào vậy?”
Trần Thanh nghi hoặc: “Đàn ông? Cả ngày hôm nay không có ai tới phòng y tế a.”
Bạch Thiến Thiến kinh ngạc: “Không phải a, lúc tôi tới, thì có một người từ cửa đi ra mà, sao lại không có a.”
Trần Thanh nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời cô: “Xác thật không có người tới, chỉ có cô.”
Bạch Thiến Thiến nghĩ nghĩ, thôi, cũng không quan hệ có gì với cô, xoay người, không quay đầu lại nữa, rời đi.
✰✰✰
————
Chương mới của ngày hôm nay đây, cuối tuần nên hơi bận xíu
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!