Nữ Quỷ
Chương 27: Lời Thì Thầm Của Quá Khứ
– Si Nhi lại đây
Một nam nhân trạc ngũ tuần, toàn thân khoác kim y, gương mặt lạnh lùng, dáng đứng uy nghiêm vẫy tay gọi một thiếu niên độ 16, 17 tuổi đang đùa giỡn cùng các cung tần mỹ nữ. Thiếu niên nghe nam nhân gọi lập tức dừng cuộc vui chạy về phía nam nhân, đôi mắt sáng lên ngây ngô chẳng khác gì một đứa bé. Nam nhân nắm lấy bàn tay của tiểu cô nương đang nép phía sau lưng kéo về phía trước mặt thiếu niên:
– Đây là Hoa Nhi, từ nay Hoa Nhi sẽ là muội muội của con. Con hãy chăm sóc muội muội thật tốt nhé.
– Vâng thưa Phụ Hoàng.
Thiếu niên vừa nói vừa đón lấy bàn tay của tiểu cô nương từ tay nam nhân, miệng cười rực rỡ:
– Con sẽ chăm sóc tốt cho muội muội.
Trịnh Si giật mình tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm cả áo. Trịnh Si nằm nhìn trần nhà, giơ bàn tay lên trước mặt mà nhìn ngắm. Giấc mơ là tiếng gọi từ quá khứ vọng về, thật ngọt ngào nhưng cũng đầy xót xa. Chàng buông một tiếng thở dài:
– Là mơ thôi sao?
– Ca tỉnh rồi à. Mơ thấy cô nào mà trông thất thần vậy.
Cái giọng đầy mỉa mai của Hoa Vương làm Trịnh Si hoàn toàn tỉnh khỏi giấc mộng. Chàng nhoài người ra khỏi giường nhìn Hoa Vương, mỉa lại một câu:
– Ta mơ thấy một tiểu cô nương thân mặt kim giáp, tay cầm trường thương, bám áo ta đòi ăn bánh ngọt.
Trịnh Si vừa nói vừa bật cười trong khi Hoa Vương đang chừng mắt nhìn chàng đe dọa. Trịnh Si bỗng nhìn lãng đi nơi khác, giọng trầm buồn:
– Muội còn đau không? Mấy vết sẹo có còn đau không?
Hoa Vương ngẫn người ra một lúc rồi chợt hiểu ra Trịnh Si đang hỏi về thương tích của những tháng ngày trên xa trường. Nàng nở một nụ cười buồn đến xót xa:
– Muội mất cảm giác lâu rồi.
Là mất cảm giác từ tác động bên ngoài. Nàng không thấy nóng lạnh, không cảm nhận được sự mềm mại hay cứng cáp, dù bị thương như thế nào cũng không cảm thấy đau đớn. Cũng không biết là trong quá trình luyện độc đã khiến cơ thể Hoa Vương mất đi xúc giác hay là do đau đớn quá nhiều khiến nỗi đau từ bên ngoài cứ như không.
– Muội có hận ta không?
Giọng Trịnh Si trầm hơn nữa gần như không nghe thấy.
– Muội dẫu cho có hận cả thiên hạ cũng không hận ca đâu.
Hoa Vương nhìn Trịnh Si bằng ánh mắt trìu mến nhất, nở một nụ cười dịu dàng hết mực.
– Cảm ơn vì muội đã ở đây
Trình Si vừa nói vừa bước xuống giường, chàng lê tấm thân rã rời, bước chân liu xiu như sắp ngã đi đến bên cạnh Hoa Vương. Chàng chậm rãi ôm nàng vào lòng:
– Cảm ơn muội vì đã ở xuất hiện trong đời ta. Ta hứa sẽ làm cho muội hạnh phúc trở lại.
Đáp lại những lời nói ngọt ngào của Trịnh Si là cái giọng lạnh lùng, vô cảm, đáng ghét của Hoa Vương:
– Ca không sợ chết hả?
Trịnh Si buông Hoa Vương ra gãi đầu cười hì hì:
– Dẫu sao cũng đang trúng độc, trúng thêm chút nữa thì có sao.
– Ca chỉ giỏi nói thôi.
Hoa Vương liếc Trịnh Si một cái rồi ném đống ý phục vào tay chàng.
– Mặt vào rồi đi theo muội.
– Muội dìu ta đi?
– Không bao giờ.
– ….
Tiếng cười nói từ trong phòng của Trịnh Si không quá lớn nhưng đủ làm kẻ đứng bên ngoài đau lòng, tủi phận, buồn bã bỏ về. Một người là Hoàng Thượng, Vua của một nước. Một người là công chúa lừng lẫy một thời. Hai người là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau, lại không cùng huyết thống. Hai người vốn có hôn ước từ trước chỉ là chưa chịu thành thân. Hắn có tư cách gì mà chen vào. Hắn làm sao có thể chạm vào kẻ vương giả đầy cao ngạo đó. Hắn chỉ có thể chôn chặt nổi lòng này, tình cảm này. Hắn sẽ không bao giờ nói ra, không bao giờ để lộ ra dù chỉ một chút tư tình. Hắn đi thật nhanh rời khỏi nơi đau lòng ấy, để không nhìn thấy, nghe thấy, cảm nhận thấy sự hạnh phúc của người ta. Hắn từ bỏ.
A Ly nghe nói Trịnh Si đã tỉnh lại vội chạy đến phòng chàng để giúp Hoa Vương giải độc cho Trịnh Si trong khi thân nàng cũng đang mang độc. Từ xa, Kiếm Trung đang từ phòng Trịnh Si vội vã đi về phía nàng. A Ly định cất tiếng gọi nhưng nàng chưa kịp mở miệng thì Kiếm Trung đã lướt qua nàng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó A Ly cảm nhận được 1 giọt nước mắt đã rơi xuống từ đôi mắt đẫm buồn của Kiếm Trung. A Ly chưa bao giờ thấy Kiếm Trung như thế. Chuyện gì đã xảy ra? Điều gì đã khiến Trung Nhi đau lòng đến khóc?, A Ly tự hỏi mình. Nàng muốn đuổi theo Kiếm Trung nhưng bóng chàng đã khuất sau hành lang. Không được, không thể để Trung Nhi một mình trong tâm trạng tồi tệ như thế được. Thế nào Trung Nhi cũng tìm gốc nào đó để trốn. A Ly phải đi tìm Kiếm Trung, đưa chàng về.
Hoa Vương từ xa nhìn thấy A Ly đứng ngơ người ra nhìn về phía cuối hành lang một lúc rồi bỏ đi về phía đó vội gọi lại:
– A Ly
A Ly nghe tiếng Hoa Vương gọi miễn cưỡng dừng lại. A Ly chờ Hoa Vương đi đến gần rồi cuối đầu chào:
– Hoa Vương
Hoa Vương nhìn thần sắt nhợt nhạt của A Ly cùng dáng vẽ thất thần, lo lắng lúc nãy cũng hiểu ra điều gì đó:
– A Ly đi làm việc cần làm đi. Độc của A Ly không quá nặng trị liệu sau cũng được.
– Vậy còn Trịnh công tử.
– Một mình ta lo cho ca ấy được. A Ly cứ đi đi.
A Ly như gỡ được đoạn tơ rối trong lòng, vội vã cảm ơn rồi chạy đi tìm Kiếm Trung. Hoa Vương quay về phòng giải độc. Chưa bao giờ tâm trí nàng lại rối như lúc này. Nàng thật sự không đọc được suy nghĩ của kẻ đó. Hoa Vương khẽ lắc đầu, cười một cái, lập tức trở về là Hoa Vương lạnh lùng và đáng sợ.
Hoa Vương mang thêm thuốc đổ vào bồn thuốc Trịnh Si đang ngâm, vờ thở dài một tiếng. Trịnh Si ngồi trong bồn thuốc, tay chống lên thành bồn, cười chăm chọc:
– Hoa Nhi vẫn là mềm lòng trước nữ nhi nhỉ?
Hoa Vương nhìn Trịnh Si nhếch môi cười đắc ý:
– Đương nhiên là muội phải mềm lòng trước hoàng tẩu rồi.
Trịnh Si kinh ngạc đến nổi đứng thẳng người dậy, chồm về phía trước, chụp lấy cánh tay của Hoa Vương lay mạnh:
– Muội nói cái gì cơ, nói là nói dối đi.
Hoa Vương gạt tay Trịnh Si ra, ấn mạnh vai chàng đè chàng ngồi xuống bồn thuốc chậm rãi nói:
– A Ly chính là Liễu Bất Phân Ly, hôn phu của ca đã bỏ trốn hơn 10 năm về trước.
– Không
Trịnh Si hét lên như thể cuộc đời chàng sẽ tàn lụi từ đây. Hoa Vương nhìn vẽ mặt đau khổ của Trịnh Si buông lời đùa cợt:
– Mà ca có thể đừng tùy tiện để người khác thấy thân thể tuyệt mỹ của ca không. Lỡ muội không kiềm chế nổi thì biết phải làm sao.
– Muội mới là kẻ không có phản ứng với ta thì có.
– Vậy ca có phản ứng với muội à?
– Không.
Trịnh Si và Hoa Vương nhìn nhau bật cười. Lâu lắm rồi hai người chưa cười vui vẻ như thế. Ngày xưa cứ như thế ùa về. Hai người kể về những ngày tháng thật đẹp ấy cứ như mới hôm qua, cứ như năm năm đau khổ chưa từng tồn tại. Hiện thực bị xóa nhòa trong khoảnh khắc này. Tiếng cười đùa vang vọng cả một góc Hàn Phủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!