Nữ Quỷ - Chương 28: Sự Thật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Nữ Quỷ


Chương 28: Sự Thật



Rượu là thứ càng uống càng khiến người ta nhớ về quá khứ một cách rõ ràng nhất. Nó sát mạnh vào vết thương lòng, làm cho người ta đau đớn, khốn khổ. Nhưng người ta vẫn muốn uống, uống đến đánh mất lí trí, uống đến khi nỗi đau quay quắt. Có lẽ vì những lúc như thế người ta vẫn cảm nhận được sự tồn tại của chính mình, sự tồn tại của kẻ khốn cùng, đầy tội lỗi. Máy tóc đen dài, dáng hình thanh mảnh, hương thơm ngọt ngào, nàng như thật sự hiện diện trước mắt Trần Lâm bằng xương bằng thịt. Nàng nhìn Trần Lâm mỉm cười. Sao nàng lại cười với hắn, sao không một lời trách mắng hay oán hận, mà có kịp với lưỡi kiếm của hắn đâu. Nàng tên gì nhỉ? Trần Lâm cũng không biết? Nàng thoáng qua cuộc đời Trần Lâm chỉ trong cái chớp mắt vậy mà ám ảnh lấy Trần Lâm cả đời. Nàng là “Đoạn bi thương” lớn nhất trong cuộc đời Trần Lâm, sẽ không ba giờ buông tha Trần Lâm.

– Ngươi lại uống rượu!

Cái giọng lạnh lùng nhưng lại rất dịu dàng của Tiêu Tư làm Trần Lâm giật mình trở về hiện tại. Chàng chậm rãi ngước mặt lên nhìn Tiểu Tư, ánh mắt như một đứa trẻ bị bỏ rơi ở nơi tối tâm cùng cực, ánh mắt cầu cứu đầy tuyệt vọng. Tiểu Tư không thể buông một lời trách mắng nào khi nhìn thấy đôi mắt đó của Trần Lâm. Bây giờ không, ngày xưa cũng không. Tiểu Tư bước qua mấy cái vỏ bình rượu nằm ngổn ngang trên mặt đất, ngồi xuống cạnh Trần Lâm. Nàng đưa đôi tay nhỏ nhắn của nàng về phía trước như nói với đứa trẻ trước mặt: đừng sợ, có ta ở đây rồi, mọi chuyện ổn rồi. Trần Lâm gục đầu lên đôi tay nhỏ đó mà khóc. Giọt nước mắt hiếm hoi của Trần Lâm chỉ có Tiểu Tư thấy, cũng chỉ có Tiểu Tư cảm nhận được. Nhưng Trần Lâm có hiểu không? Tiểu Tư cũng chỉ biết âm thầm khóc than sau mỗi lần từ chỗ Trần Lâm quay trở về. Tình cảm đơn phương của nàng liệu Trần Lâm có hiểu.

Tiểu Tư rời khỏi phòng Trần Lâm khi nàng chắc rằng chàng đã thật sự yên ổn trong giấc ngủ say. Hoa Vương vẫn đợi Tiểu Tư ở bên ngoài cùng chiếc áo choàng màu xanh nhạt. Hoa Vương khoác áo lên người Tiểu Tư, giọng đầy lo lắng:

– Hắn ổn chứ?

– Dạ tạm ổn.

Hoa Vương đưa Tiểu Tư trở về phòng. Nhìn sắc mặt của Tiểu Tư, Hoa Vương không thể làm ngơ.

– Hắn có vấn đề gì với tỷ à?

Tiểu Tư đứng lại suy nghĩ một chút rồi đi tiếp, ngập ngừng trả lời:

– Không liên quan tới tỷ nhưng vì tỷ mà ca ấy nhớ lại chuyện trước đây.

– Ta không hiểu?

Tiểu Tư ngạc nhiên nhìn sang gương mặt kẻ bên cạnh cũng đang chăm chú nhìn nàng. Lần đầu tiên Tiểu Tư nghe ba chữ này từ miệng Hoa Vương. Xưa nay có gì mà tỷ tỷ nàng không hiểu đâu chứ? Có không hiểu tỷ tỷ cũng không để cho người ngoài thấy, huống hồ nói ra cửa miệng. Tiểu Tư như hiểu ra điều gì đó lại cuối mặt xuống đât, bước đi chậm rãi, giọng cũng chậm rãi

– Hương thơm trên người tỷ khiến ca ấy nhớ tới tỷ tỷ của mình.

– Hương thơm…

Hoa Vương bỏ lửng câu nói suy nghĩ, rồi lại nhoẻn miệng cười:

– Liên quan đến Trương Ngọc San đúng không?

Tiểu Tư trợn hai mắt nhìn Hoa Vương kinh ngạc.

– Sao tỷ lại biết…

Hoa Vương đột nhiên ra hiệu cho Tiểu Tư im lặng. Nàng vừa nhận ra sự xuất hiện của kẻ lạ mặt gần đó.

– Tiểu Tư muội trở về phòng nghỉ ngơi đi. Ta có chút việc.

– Vậy chuyện của…

– Ta sẽ nói với muội sau.

Giọng Hoa Vương vừa dứt thì thân ảnh của nàng cũng biến mất. Tiểu Tư cũng không biết làm sao hơn đành một mình trở về phòng. Nhưng Tiểu Tư không thể hiểu sao Hoa Vương lại biết tỷ tỷ của Trần Lâm? Ngoài nàng, Trần Lâm, Si ca, và một vài người từng làm trong phủ của Trần Tướng Quân, thì không ai biết gì về người con gái này, những người biết đa phần đều đã chết.

Hoa Vương đi theo kẻ đột nhập đến gần phòng của Hàn Đại Hiệp thì bắt gặp A Ly đang vội vã đi về phía của nàng nên dừng lại đợi.

– May quá gặp Hoa Vương ở đây.

A Ly vừa thở vừa nói. Mặt nàng tái nhợt chẳng có chút sức sống.

– Có chuyện gì với Kiếm Trung à?

– A Ly đã tìm khắp nơi nhưng không thấy Thiếu Gia, cả những chỗ Thiếu gia vẫn thường trốn cũng không thấy. A Ly định đi tìm Lão Gia thì may quá gặp được Hoa Vương. Hoa Vương tìm Thiếu gia giúp A Ly có được không?

Hoa Vương châu mày một cái, vờ như không muốn đồng ý.

– Hoa Vương muốn A Ly làm cái gì cứ nói.

Hoa Vương nhoẻn miệng cười còn A Ly thì rầu rĩ, lại cam tâm tình nguyện rơi vào bẫy của Hoa Vương.

– Bây giờ A Ly quay về phòng uống thuốc, sau đó đến phòng Si ca chăm sóc ca ấy giúp ta.

– Hoa Vương không có ý gì chứ?

A Ly nhìn Hoa Vương đầy nghi ngại. Không hỏi nàng cũng biết Hoa Vương đang cố ý ép nàng ở cạnh Hoàng Thượng. Nhưng dẫu cho Hoa Vương có ép uổng thế nào thì cũng chẳng thành được. A Ly dùng dằng một lúc bị Hoa Vương dọa nạt rồi mới chịu nghe theo.

Hoa Vương chờ A Ly đi xa rồi quay trở về con đường lúc nãy nàng vừa mới đi qua. Hoa Vương đi về phòng mình thì thấy Kiếm Trung đã chờ sẵn ở đó. Trong tay chàng cầm khư khư một quyển sổ đã xỉn màu. Hoa Vương nhìn Kiếm Trung cười nữa môi:

– Triệu Đại Hiệp ở đây chờ ta mà A Ly đi tìm khắp nơi không thấy.

– Ta có chuyện muốn nói với Hoa Vương.

– Triệu Đại Hiệp có gặp Tiểu Tư không?

– Quận chúa đang ở trong phòng.

– Vậy chúng ta ở ngoài này nói chuyện.

Hoa Vương đã nhận ra kẻ lúc đột nhập đã đi theo nàng đến tận đây.

– Chuyện Triệu Đại Hiệp muốn nói là gì?

– Ta hỏi Hoa Vương ta luyện độc gì?

Hoa Vương nhếch môi cười. Ngồi xuống chiếc ghế đặt ngoài hiên phòng. Nàng ngước mặt nhìn vầng trăng sáng vằng vặt.

– Bạch Tầm.

– Hoa Vương nói dối, ta chẳng có chút biểu hiện nào là luyện độc cả.

Kiếm Trung đưa quyển sổ cho Hoa Vương, giọng chàng đầy vẻ tức giận:

– Hoa Vương tự đọc đi.

Hoa Vương cầm quyển sổ lên đọc những dòng chữ đã nhòe:

– Ngũ đại ác công. Quyển 4: thập nhất độc

Hoa Vương lại nhếch môi cười. Nàng đứng lên bỏ quyển sách xuống ghế, tiến đến Kiếm Trung thật gần giọng thì thầm chỉ đủ Kiếm Trung nghe thấy

– Từ bao giờ ngươi lại nghi ngờ ta? Định phản ta đúng không?

Hơi thở lạnh giá của Hoa Vương phả vào cổ khiến Kiếm Trung rùng mình. Đôi mắt Hoa Vương đanh lại như một thanh kiếm sắc nhọn đe dọa kẻ đối diện. Nụ cười nữa môi của nàng như muốn nói với kẻ đó rằng: nàng thắng. Kẻ đứng trong bóng tối nhìn nàng điều khiển Kiếm Trung trong lòng vô cùng tức giận. Hắn chỉ muốn một kiếm giết chết Hoa Vương, không phải giết nàng bằng trăm ngàn mũi kiếm. Kiếm Trung vẫn đứng yên bất động. Hoặc Tâm Hương của Hoa Vương khiến chàng không thể cử động hay nói gì. Chàng nghe và hiểu những gì Hoa Vương nói chỉ là không thể nói bất cứ lời giải thích rằng chàng không có ý nghi ngờ Hoa Vương, chống lại Hoa Vương, chàng chỉ muốn biết sự thật. Hoa Vương sau khi cảnh cáo kẻ trong bóng tối liên thu Hoặc Tâm Hương về, lùi lại ngồi xuống ghế đọc quyển sổ như thể nàng chưa từng đứng lên.

– Ta không đọc được mấy chữ khó này, Triệu Đại Hiệp đọc giúp ta nhé.

Hoa Vương lại cười, nụ cười ngây ngô như thật sự chẳng biết gì.

– Hoa Vương đừng đùa nữa. Nói cho ta biết sự thật đi.

– Sự thật quan trong lắm sao?

Kiếm Trung gật đầu.

– Triệu Đại Hiệp sẽ trả bất cứ giá nào để biết được sự thật?

– Phải.

Kiếm Trung quả quyết. Chàng muốn biết sự thật dẫu cho sự thật đó có khủng khiếp như thế nào. Cái chết đối với Kiếm Trung không đáng sợ, điều chàng sợ còn kinh khủng hơn nhiều. Kiếm Trung đã nhận ra sự khác thường giữa cơ thể chàng và những gì chàng biết về luyện độc. Kiếm Trung đã tìm đến Thư Các của Hàn Đại Hiệp và tìm được quyển số nói về mười một cấp luyện độc trong thiên hạ. Luyện Bạch Tầm là cấp bậc thứ 6 trong luyện độc. Dù là luyện độc ở cấp bậc nào đều có chung những đặc điểm: cơ thể tự sinh độc, khát độc và quá trình phản độc. Cả ba đặc điểm này Kiếm Trung đều không có. Huống hồ loại Kiếm Trung luyện theo như lời Hoa Vương là Bạch Tầm nghĩa là trong người chàng phải có Bạch Tầm và phải sinh tơ. Theo như trong sách có ghi: Bạch Tầm sau khi vào cơ thể sẽ trú ở tim chủ thể. Từ tim chủ thể sinh ra tơ theo kinh mạch đi khắp cơ thể, điều khiển cơ thể. Chủ thể có thể cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của Bạch Tầm. Có đoạn lại ghi: Bạch Tầm là loại cực kì háo ăn, nếu không đáp ứng đủ nhu cầu của Bạch Tầm sẽ bị nó hành hạ đau đớn. Bạch Tầm có thể vì đói mà giết chết chủ thể của nó và sau đó nó cũng chết sau khi chủ thể chết. Trong khi đó, Kiếm Trung không hề cảm nhận bất cứ sự hiện diện nào của Bạch Tầm. Chàng cũng ăn những thức ăn thường ngày như mọi người chỉ có chút khác biệt là không có canh Bạch Liên thì chàng không ăn được thứ gì cả, chứ không hề có biểu hiện khát độc. Nếu Hoa Vương nói chàng đang luyện Bạch Tầm là thật, vậy những điều trong sách ghi là sai, cả việc người luyện Thiên Niên Độc không còn là con người cũng là sai. Kiếm Trung thật sự ước Hoa Vương sẽ nói với chàng rằng quyển sách đó chỉ là một trò đùa.

Hoa Vương nhìn gương mặt nghiêm trọng của Kiếm Trung mà trong lòng có chút xao động. Liệu Kiếm Trung có rút kiếm giết nàng ngay tại đây nếu biết toàn bộ sự thật. Liệu chàng có tin lời nói dối của nàng một lần nữa. Trong đầu Hoa Vương chợt hiện ra một viễn cảnh: Kiếm Trung đang đứng trước mặt nàng; Thanh kiếm trong tay chàng đang xuyên qua lồng ngực nàng; Nàng một tay nắm lấy thanh kiếm, một tay cố chạm vào gương mặt Kiếm Trung; Toàn thân nàng nhuốm đầy máu đỏ. Cũng không đến nỗi tệ. Hoa Vương thở ra nhẹ nhàng, môi khẽ cười. Chưa bao giờ nàng thấy cái chết lại nhẹ nhàng đến thế. Hoa Vương nhìn thẳng vào đôi mắt Kiếm Trung, đôi môi chuyển động, thanh âm phát ra những lời đáng sợ:

– Sự thật là ……

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN