Nữ vương! Anh yêu em! - Chương 1: Cuộc sống không may mắn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Nữ vương! Anh yêu em!


Chương 1: Cuộc sống không may mắn


-A! sao các người lại đẩy tôi xuống ?? làm như thế rất nguy hiểm biết không??- Nhật Mộ nói lớn với bọn con gái đã đẩy cô từ bậc thang xuống, đứa đầu têu ra chuyện này õng ẽo lên tiếng

– haiya! quả thực chúng tớ không cố ý! bạn Nhật Mộ có bị đau thì cố lết xuống phòng y tế dùm mình! hahaha- cả lũ con gái đồng thanh cười lớn

Nhật Mộ định lên tiếng thì bị một đứa chen vào

– Nhật Mộ! thật ra chúng tớ cũng có ý tốt muốn đưa cậu xuống phòng y tế! thế nh bọn tớ ban nãy có việc thầy giáo nhờ nên…. thôi bye bye_ cả lũ con gái quay lưng lại với Nhật Mộ cười khúc khích với nhau, trên miệng không ngừng những lời nói thô tục bậy bạ về Nhật Mộ. Còn cô thì chỉ biết ngồi quay mặt về phía nh đứa con gái ấy khóc nức nở.

Nhật Mộ đứng dậy tay chân khập khiễng về phòng y tế . Phòng ý tế rất xa căn bản vì ngôi trường này quá rộng quá to lớn, so với ngôi trường cũ của cô thì gấp hơn 20 lần! cô vừa đi vừa suy nghĩ về những chuyện đã sảy ra.

Ba mẹ cô li hôn từ khi cô còn hk lớp một. đáng nhẽ là cô sẽ sống với mẹ nh mà vì lúc đó bố có cộng việc làm đàng hoàng đủ điều kiện để nuôi con. Hồi đó ba cô đang kinh doanh các loại vật liệu xây dựng đại khái cũng được gọi là giàu có. nên lúc ra tòa quyền đk nuôi con là của ba cô. Còn về phía mẹ thì sau khi li hôn mẹ vẫn thường xuyên về thăm cô. nhưng bẵng đi 3 năm mẹ không một lời đi ra nước ngoài lấy chồng mới. lúc đó khi ba biết chuyện ba gào khóc không yên liên tục chửi rủa bản thân không ra gì. sau quãng thời gian dài đó mẹ lại trở về thăm cô , lúc đó cô mới đi hk về thấy tiếng ba mẹ cãi nhau:

_ Anh im đi! nếu không phải do đêm đó tôi uống say mà ngủ với anh thì làm sao có cái đứa con ngu ngơ kia, nếu không vì nó thì tôi đã không phải lấy anh! _mẹ cô to tiếng

_ Tại sao e lại đổ hết lỗi lên đầu con gái chúng ta! đêm đó là anh sai là anh không đúng. nhưng mà … anh thật sự rất yêu em!

_ hah! anh điên rồi! tình yêu với tôi đâu có là gì! tôi cần tiền rất cần tiền! nếu không phải anh kinh doanh vật liệu, gia đình anh khá giả thì thôi lấy anh làm j??? anh không thấy khi anh chuẩn bị phá sản tôi đã muốn ly hôn à??? may cho anh quan tòa là bạn cũ của anh chứ nếu Nhật Mộ vào tay tôi, tôi bán nó đi !

-em sao lại nói vậy Nhật Mộ là con gái e không lẽ e k yêu thương nó chút nào sao???

-không hề!nó là con gái anh không phải con gái tôi! việc j tôi phải yêu thương nó??

– vậy em còn về thăm nó làm gì??

– tôi muốn bán nó!

– em điên thật rồi! nếu e bảo nó là con anh thì e không đk quyền động đến nó

– được thôi! tôi hiện giờ đang sống rất hạnh phúc bên chồng mới! mong anh sau này đừng gọi điện làm phiền !_ mẹ cô quay lưng với ba cô cười lớn vứt lại một câu_ cuối cùng cũng vứt đk của nợ các anh!

thấy mẹ ra Nhật Mộ trốn lại bên cánh cửa khi mẹ cô đi rồi cô chạy vào ôm chặt lấy ba cô.

_ ba ơi!

– Tiểu Mộ! ba xin lỗi! ba không cho con cuộc sống hạnh phúc như bao đứa trẻ khác! thật sự xin lỗi! nhưng mà ba sẽ cố gắng trở thành một người ba tốt cũng như một người mẹ tốt ! ba sẽ cố gắng bù đắp cho con!

ba cô đã phá sản cách đó một năm rưỡi đó là trong khi mẹ cô đi nước ngoài,và hiện giờ ba cô đang làm công nhân kỹ thuật xây dựng ở các công trình lớn, ba cô đi làm phơi nắng phơi sương về đến nhà là liền dọn dẹp nấu cơm nấu nước cho cô ăn . ba luôn thương yêu cô luôn động viên và chăm sóc cô từng chút một. vào năm cấp hai cô đã thi đỗ một ngôi trường quốc tế có tên là 005 ngôi trường quốc tế này là ngôi trường chuyên và tất nhiên phí học của nó cao ngất ngưởng đã nhiều lần cô muốn đăng ký chuyển sang ngôi trường khác nhưng ba cô lại động viên không nên để mất những cơ hội tốt cho mình. rất may mắn là cô thí sinh có số điểm số cao nhất trong toàn trường nên được nhận học bổng miễn phí toàn bộ học phí.

Nhưng không phải cái gì cũng hoàn hảo, cô được may mắn vào ngôi trường này thì cũng phải trả một cái giá rất đắt, bạn bè ở đây ai cũng là cô chiêu cậu ấm, nhà không giàu thì cực giàu . cô phải chịu những lời dè bỉu, nhục nhã, của bạn bè không những thế bao lần cô phải vào viện cấp vì những trò đùa của chúng bạn

như hiện giờ đây cô phải vào phòng y tế trường có thể nói cô với phòng y tế phải được gọi là gương mặt thân quen của nhau

– dạ em chào cô! – cô lễ phép lên tiếng

_ vào đi! lại ngã nữa à??- cô y tá lên tiếng hỏi

– dạ vâng! do e không đi đứng cẩn thận hì hì cô xem giúp e nhé!

_ bong gân rồi! e cứ như thế này có ngày què chân!

– dạ không sao đâu cô e từ bé h ngã suốt đã què phát nào đâu??

_xong rồi! đỡ đau hơn chưa??

– dạ rồi cô! e cảm ơn cô ạ! em lên lớp đây

cô đi nhanh về lớp. hôm nay lớp có buổi đại hội cô không muốn đến trễ vì bà cô chủ nhiệm của cô “rất là không ra gì”

-thưa cô! cô cho em vào lớp!

– cô đi đâu mà bây mới vào lớp cô có biết hôm nay có buổi đại hội chi đoàn không???- bà chủ nhiệm to tiếng quát Nhật mộ

– em xin lỗi! tại em bị trẹo chân nên vào lớp trễ!

– lý do lý do lúc nào cũng lý do nếu không phải cô là học sinh xuất sắc tôi đã cho cô đi dọn nhà vệ sinh chuộc tội! về chỗ đi!_ bà cô tức giận

Tiểu Mộ nhanh chóng về chỗ ngồi nhưng ai ngờ có người ngáng chân cô.

-A! – Nhật Mộ kêu lên

người làm cô ngã nhanh chóng rút chân về ngồi nghiêm chỉnh, xung quanh đó có những người nhìn thấy cười khúc khích!

– cô ra khỏi lớp ngay cho tôi!- bà giáo chỉ tay quát Nhật Mộ

– nhưng thưa cô!…

-không nhưng nhị gì hết cô cút ra ngoài cho tôi!

Nhật Mộ nước mắt lưng tròng cầm cặp chạy ra ngoài lớp đứng ở cửa, cô ngước mắt lên nhìn những đám mây,

-ước gì! mình có thể thành những đám mây! hức- cô kìm những những tiếng nấc vào cổ họng còn những dòng nước mắt thì vẫn tuôn rơi, cô quả thực là một người rất yếu đuối. Chuông reo hết giờ từ những cửa lớp ào ra bao nhiêu con người, bao nhiêu đôi bạn thân cùng những tiếng cười ròn rã, cô ngẩn ngơ nhìn theo, cô luôn mong ước mình sẽ có một người bạn có thể cùng ăn cơm trưa, cùng chơi đùa, cùng tâm sự, và sẽ bảo vệ cô mỗi khi cô bị bắt nạt

“-này ai cho chúng mày động vào Nhật Mộ! chúng mày thử xem tao mà không lột da chúng mày tao không làm người- Di Băng quát lớn vào bọn con gái đang chuẩn bị đánh Nhật Mộ

– Cảm ơn ! Di Băng nếu không có cậu tớ sẽ bị bầm dập mất!- Nhật Mộ rối rít cảm ơn cô bạn thân”

đó là cô bạn thân hồi còn học cấp một, vì ba Di Băng chuyển công tác nên cả nhà cô chuyển đi. Lúc chia tay hai đứa khóc nức nở quyến luyến bịn rịn, bây giờ ở xa, cô và Di Băng chỉ có thể nói chuyện trên wechat, tuy rằng tâm sự nhiều điều nhưng Nhật Mộ không dám kể chuyện cô bị bắt nạt ở trường. Đang suy nghĩ miên man thì nhỏ KIều Vân chính là người mà đẩy cô ngã xuống cầu thang sáng nay, nhỏ giật lấy cặp của cô

-mau trả đây! đó là là cặp của tôi!

– ai chả biết đó là cặp của mày! nhưng mà t lại rất tò mò với một đứa thấp bé như mày mà mang gì mà nặng như vầy_ vừa nói Kiều Vân vừa mở cặp của cô ra lục lọi và ném tung hết đồ của cô ra ngoài

– Đừng đừng mà! đừng ném đồ của tôi!- lại lần nữa cô vừa khóc vừa nhặt những thứ đồ mà Kiều Vân ném xuống đất. Kiều Vân ném nốt cái cặp của cô xuống đất và buông những lời sỉ vả

– Nhật Mộ! tao nói cho mày biết loại nghèo hèn hạ đẳng như mày sẽ không bao giờ có thể sống chung một thế giới! mày chỉ là con nhỏ nhà quê nghèo hèn haha loại như mày sẽ không bao giờ có thể tân tiến lên chút nào đâu! khôn hồn thì chuyển trường cho bọn tao đỡ chướng mắt_ Kiều Vân quay phắt về phía đại sảnh cùng đi với lũ bạn lại cười nói và tiếp tục sỉ vả Nhật Mộ, cô nhặt đồ dưới đất cho vào cặp lại lần nữa cô lại khóc , đếm sơ qua là ngày hôm nay cô khóc hơn 3 lần rồi. Cô đã cố gắng để tránh mặt tụi hay bắt nạt nhưng càng tránh thì lại càng chạm mặt. Cô đứng dậy thất thểu trở về nhà với tâm trạng buồn rầu

_hết chương 1_

P/s: mình có vài lời là mình mới viết truyện nên có gì sai sót hoặc không vừa lòng các bạn vui lòng góp ý để mình tích lũy và rút ra thật nhiều kinh nghiệm để có thể ra những bộ truyện hay và hấp dẫn nhất nhé! chiuchiu<3

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN