Nữ vương! Anh yêu em! - Chương 2: Lần đầu gặp mafia, không biết đây là họa hay phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
95


Nữ vương! Anh yêu em!


Chương 2: Lần đầu gặp mafia, không biết đây là họa hay phúc


Cô bước vào căn nhà cấp 4 nhỏ nhắn ở phía cuối góc phố, trước khi vào cửa cô dùng hai tay bẹo mặt nở một nụ cười thật tươi trước khi gõ cửa ” cốc cốc cốc”

_ đến đây đến đây_ tiếng nói vọng từ trong nhà ra, ba cô mở cửa cô liền ôm chầm lấy

_ con chào ba!

– được rồi! được rồi! sao nào đi học có vấn đề gì không??- Ba cô vuốt nhẹ lên mái tóc màu nâu tự nhiên của Nhật Mộ

_ dạ không ạ! con đi học ở trường đấy vui lắm ba!

_vậy thì tốt rồi! nào rửa tay nhanh rồi vào ăn cơm! _ ba cô liền cầm cặp sách của cô đặt lên ghế rồi mau chóng đi dọn cơm. Còn cô chạy vào nhà vệ sinh rửa tay, cô nhìn vào trong gương, Thẫn thờ

Đã 9 năm rưỡi trôi qua ba cô vẫn luôn vậy, vẫn luôn chăm sóc cô, vẫn luôn nấu cơm cho cô ăn mỗi ngày, vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của một người cha cũng như một người mẹ. Ba cô vẫn luôn hỏi chuyện ở trường nhưng cô che dấu không dám nói, đến cả các thầy cô giáo ở trường còn không biết chuyện cô bị bắt nạt, bị sỉ vả,.. cứ mỗi lần bọn bạn ở trường bắt nạt là chúng lại đe dọa cô nói rằng nếu cô nói ra, thì họ sẽ thuê người đánh bố cô què chân. Cô vì sợ nên từ lúc lên cấp hai đến giờ cô cố gắng chịu đựng bao lần vào viện thì tìm mọi lý do rằng mình yếu ớt, hay đen đủi nên gặp phải những chuyện không may,…

_Tiểu Mộ! con mau ra ăn cơm- cô giật mình, đi nhanh ra ngoài, ngồi vào bàn ăn cơm

_woah! ba à sao hôm nay nhiều món ngon vậy??- Nhật Mộ nhìn vào mâm cơm mắt sáng rực

_ hôm nay ba lĩnh lương nên muốn mua nhiều đồ ăn cho con một chút! con xem có món sườn xào chua ngọt mà con thích đấy!- ba nhìn cô cười hiền, ông còn gắp cho cô một miếng sườn lớn

_ ba à! ba để dành tiền mà mua áo mới! mua nhiều đồ ăn làm gì? con ăn đạm bạc được rồi!- Nhật Mộ nhận lấy miếng sườn của ba cười tươi

_ Tiểu Mộ! tại ba thấy suốt một tháng ăn toàn rau với cơm nào có mấy bữa được thịnh soạn thế này nên tiện thể được lĩnh lương ba cho con ăn nhiều một chút! con xem con đã gầy đến mức nào rồi??- ba cô vừa nói vừa bẹo lấy một bên má của cô

_ hì hì ! con biết ba thương con nhất! con mời ba ăn cơm!

_ ừm! ăn đi con!

Có thể nói đối với Nhật Mộ về nhà là điều mà cô mong muốn nhất trong ngày. Vì cô được gặp ba, được ba nuông chiều, được tâm sự cùng ba, được hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào nhất từ ba. Tiếng nói cười của hai ba con là điều khiến cho cô hạnh phúc nhất bây giờ

Sáng hôm sau, khi mà cô chỉ mới thức dậy ba cô đã đi làm từ sớm, cô vào bếp trên bàn có một đĩa cơm chiên trứng, cùng một tờ giấy nhớ:” con gái của ba, nhớ ăn hết rồi mới đi học,yêu con^.^” ba cô còn thêm một ký hiệu cực kỳ cute làm cô bật cười. Cô ngồi xuống cầm thìa lên xúc từng thìa cơm. Hầu như sáng nào ba cũng làm đồ ăn sáng cho cô cùng với một tờ giấy nhớ, dạo này ba còn thêm cả cái cảm xúc lên tờ giấy, có người ba như vậy ai mà chả không thích. Chỉ là cô thấy thương ba cô, ba cô đi làm về là nấu cơm, không nấu cơm thì dọn nhà, cô chả thấy lúc nào ba nghỉ ngơi, vì thế khi cô được đi học về sớm hay rảnh rỗi con liền phụ ba những việc vặt, cô còn đi nhặt vỏ chai, lon ở công viên đi bán khi nghỉ hè thì đi làm thêm, vào năm học không đi làm thêm được thì cô ngồi ở nhà viết truyện trên các trang mạng kiếm tiền vặt, tuy số tiền không nhiều nhưng đủ để cô tiêu vặt mà không cần xin ba. Sau khi ăn sáng cô liền cắp sách đi học, và trên đường đi học cô vừa lẩm bẩm đọc khẩu hiệu của riêng cô

_ “là học sinh lớp 10 không nên để ba lo lắng”

cô nhanh trên con đường nhỏ ở góc phố ra đến gần ngoài trung tâm phố thì thấy một thằng nhóc tầm 9 tuổi đang chạy hớt hải về phía nó

_ chị! chị ơi cứu em có bọn muốn bắt em

cô đang ngơ ngác không biết chuyện gì sảy ra thì thấy một nhóm người khoảng 3,4 người đang chạy về phía nó

_ chị! mau chạy!- thằng nhóc kéo tay Nhật Mộ chạy đi, phía sau còn có mấy tiếng vọng theo

_ con nhóc kia! khôn hồn thì giao đứa bé lại cho bọn tao!

_ đ.. đó là những ai vậy??- Cô vừa chạy vừa hỏi thằng nhóc đang chạy cùng mình

_ Mafia!- dứt lời Nhật Mộ sốc toàn tập

_ Ma… Mafia???

_ sao chị ngạc nhiên à?? đó là chuyện bình thường mà, giờ mà chị cứu được em, em sẽ bảo ba hậu tạ cho chị! nhưng mà không cứu được thì cả hai chúng ta sẽ.. – thằng nhóc đưa tay lên cổ giả bộ như con dao cứa vào cổ, cô nhìn vậy nuốt nước bọt, tuy là cô ở trường không có bạn hay bị bắt nạt và sỉ vả. Nhưng dù sao cô vẫn còn ba cô không thể để ba lại một mình được

_ được rồi! chị sẽ cố gắng giúp em, bây giờ em chạy đi chị sẽ giữ chân chúng lại!

Cậu nhóc liền chạy đi trước, còn Nhật Mộ cô dang hai tay đứng giữa đường,

_ này! con kia thằng nhóc kia đâu???

_ đó chỉ là một thằng nhóc, các người tha cho nó đi!- Nhật Mộ lớn tiếng

_ mày to gan thật! dám chặn đường bọn tao! có giỏi thì đánh vào mặt tao đây này!_tên cầm đầu dồn Nhật Mộ vào tường

_ Các người đừng đến đây! tôi sẽ hét lên đó!_ Nhật Mộ run rẩy

_ nhìn mày cũng ngon đấy nhỉ?? hay là.. – vừa nói tên cầm đầu sờ vào cái khuy áo đầu tiên của của cô, cô co rúm người, nhắm tịt mắt, mồ hôi toát ra, chân tay run lẩy bẩy

Tên cầm đầu vừa định cởi khuy áo của cô ra thì “bụp” từ đằng sau hắn có một người kéo hắn lại đấm hắn một nhát, tóe máu. Còn cô thì ngồi thụp xuống, đôi mắt cô mờ đi vì mồ hôi chảy vào, người vừa cứu cô vừa nãy, cũng là người đang đánh nhau với bọn Mafia kia cô không nhìn rõ hắn lắm chỉ biết hắn mặc đồng phục trường giống cô và đội mũ lưỡi trai đen, chỉ cần vài chiêu hắn đã đánh ngã bọn Mafia, hắn còn định đạp cho tên cầm đầu một cái thì tên kia mở miệng van xin hắn

_ đừng đừng mà tôi sẽ đi tôi sẽ đi! tôi biết lỗi là tôi sai!

_ Cút!_ một thanh âm lạnh lẽo từ miệng hắn

mấy tên kia vừa nghe xong liền chạy đi, hắn liền cởi áo khoác ngoài ra quỳ xuống trước mặt cô khoác lên người cô, lúc đó thoảng qua mũi cô một hương thơm ngòn ngọt mang chút lanh lẽo của bắc cực,

_ Đồ ngốc!- trên đôi môi hắn lướt nhẹ hai từ mang đầy hàn khí của âm vực, nói xong hắn liền đứng lên quay đi, cô liền nắm lấy tay phải của hắn khi thấy một vết rạch của dao trên tay hắn

_Anh bị thương này! để tôi băng bó cho anh!- đôi mắt cô cố mở to để nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng thể nào nhìn thấy, vì chiếc mũ của hắn đã che nửa khuôn mặt, cô chỉ có thể nhìn thấy đôi môi yêu mị của hắn

_ không cần!- hắn đẩy bàn tay của cô ra khỏi tay hắn rồi bước đi

ánh mặt trời chiếu vào hắn làm hắn như tỏa sáng, cô nhìn hắn từ sau, bỗng dưng trong lòng xuất hiện tia ấm áp, cô nhìn hắn mãi cho đến khi bóng dáng hắn khuất cô mới sực tỉnh,

_thôi chết! còn 20p nữa vào lớp!- Nhật Mộ cầm cặp và cái áo khoác lên tay chạy một mạch đến trường

cô còn tưởng là sẽ đi học muộn nhưng thật may mắn cổng vừa chuẩn bị đóng thì cô đến nơi, cô chạy một mạch vào lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình cất chiếc áo vào ngăn, vừa yên vị chưa được một lúc thì

_haiya! hôm nay có người “suýt” thì đi học muộn ha! à lớp trưởng hôm nay đến phiên ai trực nhật vậy?? _ Kiều Vân ngồi từ đằng xa nói nguýt, và tất nhiên bà lớp trưởng cũng ngoa không kém

_ hôm nay là phiên trực nhật của Nhật Mộ! Này Nhật Mộ! mau đi lau bảng đi!

_ Ơ! nhưng mà hôm qua là phiên của mình rồi mà! – Nhật Mộ nói với lớp trưởng

_ ai biết được vậy! bây giờ tôi bảo cậu làm cậu có làm khônG?? tôi đi nói với cô nhé_ lớp trưởng trợn mắt lên nhìn Nhật Mộ

_ không không tôi làm tôi làm!- Nhật Mộ nhanh chóng đứng dậy đi lấy dẻ lau bảng mang đi giặt rồi nhanh chân về lớp, đúng lúc đó cô giáo chủ nhiệm vào lớp

_cả lớp.. – lớp trưởng định hô thì cô ngắt lời

_ thôi không cần! báo sĩ số lớp!

_ thưa cô….- lớp trưởng nói và lại bị ngắt lời

_ thưa cô em vào lớp!- cả lớp nhìn ra ngoài cửa lớp ngạc nhiên, quay vào nhau xì xào

_ Trúc Lam Nhân kìa! cậu ta lần đầu tiên đi muộn đấy!- những tiếng xì xào không hề dứt

_nào lớp trật tự! sao em lại đến muộn thế! có biết là hết 15P đầu h rồi không??- bà cô chủ nhiệm hắng giọng, Hắn im lặng không nói

_ còn áo khoác đồng phục của em đâu?? sao không mặc vào??- cô chủ nhiệm lại tiếp tục hỏi

_ mất rồi!_ Hắn trả lời bằng một giọng lanh như băng

_về chỗ đi- cô chủ nhiệm liền khoát tay ra hiệu hắn về chỗ

lúc về chỗ hắn đi qua Nhật Mộ , tay hắn cầm một mũ lưỡi trai đen và trên tay hắn có một vết rạch như vết rạch của dao đã khô máu, Cô nhìn thấy liền rất ngạc nhiên, nhớ lại chiếc áo khoác lúc cô được khoác vào thì đúng với kích cỡ của hắn, khi hắn đã về chỗ ngồi, cô liền quay xuống nhìn hắn và suy nghĩ

_ ” Lẽ nào…?”

-hết chương 2-

tiếp tục ủng hộ nhé các đồng bào! có thiếu sót gì thì nhớ cho xin ý kiến heng! tymtym

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN