Nữ y và dị nhân thời Edo - Chương 3: Phố đèn đỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Nữ y và dị nhân thời Edo


Chương 3: Phố đèn đỏ


Khi tiếng gà gáy cất lên đón chào ngày mới , khi ông mặt trời vừa thức giấc và chiếu những tia nắng đầu tiên xuống nhân gian , khi cây vừa kịp rũ mình khỏi trận mưa hôm qua , Kana chợt thức giấc. Cô nghe thấy tiếng chim hót líu lo , tiếng con suối róc rách chảy bên tai. Cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa quả chín quanh đây. Cô cảm thấy một hơi ấm lạ thường , như thể ai đó đang ôm lấy mình từ đằng sau. Cô bất thình lình đạp người thanh niên đang dùng cô như một cái gối ôm kia rớt xuống tảng đá họ nằm.

– Ui da! Cái gì vậy ? Cô giở cái thái độ gì thế hả ? – Tatsuo ngay lập tức tỉnh dậy sau khi cạp đất

– Biến , biến thái!! Ai cho anh sờ mó tôi trong lúc ngủ hả?

– Cô không nhớ gì hết sao?

– Nhớ cái gì mà nhớ!

Tatsuo thở dài:

– Thế hôm qua ai đã mở mồm: “Trời lạnh quá , có lẽ anh nên nằm gần tôi cho đỡ ướt”

– Ý tôi không phải thế! Tại hôm qua trời mưa chứ bộ! Nên đó là tình thế bắt buộc thôi.

– Nhờ có tình thế bắt buộc đó mà cô lại mân mê bàn tay tôi rồi đặt hai cánh tay của tôi lên ngực cô lên ngực mà ngủ được. Tài thật.

– Là , là do…

– Vậy tôi sẽ trừ nợ cho cô vậy.

– Trừ nợ ? Tại sao lại trừ?

– Vì đối với nữ nhi , tôi có cách trả nợ đặc biệt.

Tatsuo giơ lên tấm áp pích mà cậu lấy từ một con phố đèn đỏ nào đó. Từng dòng làm cho Kana đỏ mặt khi đọc nó:

Nụ hôm nồng thắm: 250 vận

Cái ôm ấm áp:500 vận

Nằm đùi : 750 vận

Nhào nặn ngực: 1 phân

Trọn gói ngủ chung: 1 lượng

P/s:1 lượng = 4000 vận , 1 phân =1000 vận , 1 vận = 5 yên

Tatsuo tiếp tục:

– Cô nợ tôi 5 lượng 1 đó. Nữ nhi có thể trả bằng “bo-đì” của cô nữa.

– Biến thái! Đồ Ecchi. Cách thức làm ăn đen tối!

– Tùy vào cách cô nghĩ thôi. Nhưng với cánh mày râu , thân thể con gái chính là thiên đường. Ăn nằm thỏa mãn cái dạ dày còn đàn bà thỏa mãn con tim. Đối với tôi , ngực chính là nơi chất chứa tâm hồn…

– Sao anh ăn nói cái thứ bậy bạ như vậy một cách tự nhiên ấy hả?!

– Mà trừ đi khoản “Cái ôm ấm áp” và “Nhào nặn ngực” thì còn 4 lượng 3 phân thôi.

– Mới có 4 lượng ba phân thôi ư? Mà lãi hàng tháng có giảm không?

– Không , vẫn giữ mức lãi đó.

– Trời ơi , 4 lượng 3 phân với lãi 1 phân mỗi tháng. Mới nghe là biết tương lai mù mịt như thế nào rồi

Đột nhiên , Tatsuo bất giác đưa tay quẹt má mình. Cậu bất ngờ khi thấy có thứ gì đó màu nâu đất , đặc sệt gần giống bùn đất trên mặt. Rồi cậu nhìn Kana. Người của cô , đúng hơn là nước da của cô đang chảy ra những chất màu nâu bùn , để lại đằng sau đó là làn da trắng như tuyết.

– Tại sao da của cô lại chảy ra thế kia?

– Cái gì , đợi đã!

Kana nhìn Tatsuo quẹt má , vội nhớ ra điều gì đó. Cô lúng túng quẹt má mình , vệt nâu đất bắt đầu chảy ra. Tatsuo ngay lập tạt nước vô người cô.

– Cái gì vậy Kana ?

– Đó là…lớp trang điểm của tôi

– Trang điểm?

Trước mắt Tatsuo không phải là một người con gái da ngăm đen và mặt đầy tàn nhang nữa mà là một cô gái xinh xắn với làn da trắng như tuyết . Tatsuo còn không chắc cô gái kia có phải Kana không nữa vì màn lột xác của cô quá ngoạn mục. Tatsuo nhìn vào lớp bùn trên tay mình , hỏi:

– Tại sao lại trang điểm để tự biến mình xấu đi thế?

– Thì tại con gái một thân một mình bỏ nhà ra đi sẽ rất nguy hiểm vì sẽ có nhiều kẻ dòm ngó nên tôi…

– Vậy tôi hiểu rồi. Mà từ giờ cô không cần làm như thế nữa đâu , tôi đây đảm bảo sẽ không ai chạm một ngón tay đến cô.

– Tôi lại lo ngại về cái tên biến thái mà tôi đang mắc nợ hơn.

– Dù thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn phải lên đường chứ nhỉ ?

Tatsuo nhảy ra khỏi tảng đá và bước qua cửa hang nơi hai người họ trú qua đêm. Đêm qua mưa to gió lớn , Tatsuo lại vừa hạ thủ sáu tên lưu manh của nhóm Aomushi kia nữa nên rẽ vào hang trong lúc chạy trốn để nghỉ qua đêm là một lẽ thường. Bên ngoài hang trời tạnh ráo , những hạt mưa vẫn còn đọng lại trên tán cây nhỏ từng giọt lên đầu cậu. Dấu chân của cả hai trên đất bùn đã được nước mưa rửa đi từ khi nào. Con đường rừng trông thoáng đãng hẳn lên , Tatsuo có thể phóng tầm mắt của mình ra xa vài dặm. Thu vào mắt cậu là cảnh núi non trập trùng , cánh rừng bạt ngàn  cùng dòng sông Naga hùng vĩ. Tatsuo quay vào trong gói ghém đồ đạc. Cậu bắt gặp Kana đang “trang  điểm”. Cô lấy bùn rồi dã với vỏ cây bàng đắp lên mặt , lên người. Sau đó , cô lấy cây bút đuôi gà của mình , tự tạo những nốt tàn nhang chấm lên mặt . Bùn được dã với vỏ cây ko chỉ có tác dụng nhuộm da mà còn giúp dưỡng da nữa , vậy là phương pháp trang điểm của cô vừa hạ bệ vẻ đẹp của cô vừa chăm sóc cho làn da của Kana. “Quả là cô gái thật thú vị” – Tatsuo nghĩ thầm.

Cả hai tiếp tục men theo con đường trúc tiến về phía Bắc

– Haizz , đã đến nơi chưa? Tôi mệt lắm rồi – Kana mở mồm than vãn , bước đi lề mề kêu ca

– Mới đi được sáu tiếng chứ mấy.

– Mới có sáu tiếng! Anh nhìn xem , mặt trời đã quá đỉnh đầu rồi mà vẫn chưa có một miếng nào trong bụng là sao ?!

– Cố chịu tí đi , qua rừng trúc này sẽ đến thị trấn Tenou , ta sẽ dừng chân ở đó.

– Mà tôi hỏi tí được không?

– Hả?

– Tấm biển cùng tượng phật gỗ sau lưng anh dùng để làm gì vậy?

– Nói thẳng ra thì đó là việc làm ăn. Tôi vận chuyển bức tượng phật gỗ này trong khi mang theo tấm biển này để quảng cáo cho quán Tatami Soba

– Ai đời một lữ khách lại đi quảng cáo bao giờ? – Kana ôm bụng cười

– Vì lữ khách đó sẽ đi rất nhiều nơi , đi qua rất nhiều tỉnh nên tiền quảng cáo cũng khấm khá phết. Bốn lượng hai phân mỗi lần quảng cáo.

– Tận bốn lượng hai á?

– Nhưng khổ nỗi đó là bốn lượng mỗi sáu tháng nên khi tính ra , tôi chỉ được ba phân mỗi tháng thôi.

– Vậy cũng chỉ ngang mức lương của một người lao động tay chân thôi nhỉ.

– Đúng vậy , chính vì thế riêng về tiền tôi cũng chả khấm khá hơn đâu.

– Mà sao lúc nãy ở thị trấn Gokou anh lại tham gia vào toán lưu manh thế ?

– Vì tại có thêm thu nhập.

– Vậy thật sự cứ có tiền là anh sẽ làm tất cả sao?

– Có lẽ vậy.

Sau hơn 2 tiếng , họ đã ra khỏi rừng trúc và hướng đến làng Tenou. Con đường mòn cua thị trấn Tenou khá là thoáng đãng và bằng phẳng nên ta có thể dễ dàng bắt gặp những quán ăn nhỏ lẻ ra chào khách , những chiếc xe cồng kềnh chở gia súc hoặc những mỹ nhân yêu kiều trên cỗ xe kéo,… Đây cũng là thi trấn chịu ảnh hưởng của lãnh chúa Akira – một lãnh chúa tài ba và giàu có nên việc đây là một thị trấn trù phú , thậm chí của cải dư thừa đã thu hút không ít thương nhân đến đây kiếm ăn sinh lời. Bên cạnh đó , Tenou còn là thị trấn của các đồ thủ công , mĩ nghệ và đặc biệt nơi đây còn là “Thiên đường phố đèn đỏ”.

– Oa! Thật là một thị trấn nhộn nhịp! Đây là nơi tụ tập của các thương nhân sao?

– Và nơi đây cũng có rất nhiều khu đèn đỏ nữa – Tatsuo chen lời vào.

Mải ngắm thị trấn Tengu , Kana mải suy nghĩ: “Có thể đến được khu phố sầm uất như thế này là điều mình chưa từng nghĩ tới. Tuy Tatsuo hơi khác người một chút nhưng cậu ta không phải kẻ xấu. Có hi vọng rồi! Mình có thể trở thành một nữ y danh bất hư truyền khi đi cùng cậu ta. Ước mơ ngao du thiên hạ cùng trở thành một nữ y cứu giúp mọi người của mình sẽ trở thành sự thật”. Tatsuo kè bên vai , hích vào Kana:

– Vậy , giờ tính sao? Cô muốn làm việc ở đây làm việc không?

– Đúng thật là tôi phải đi làm sớm để kiếm tiền trả nợ. Nhưng tôi chỉ biết may vá với đàn nhạc thôi. Để kiếm được đủ thì còn lâu.

– Cô nói gì vậy? Cô có thể làm nhiều việc khác mà – Tatsuo nhìn Kana rồi khẽ cười

– Thật sao?

Vì một lí do nào đó , Kana đang van khóc trong một bộ Kimono kiêu sa tráng lệ trong khi túi tiền của Tatsuo càng đầy thêm.

– Đồ khốn nạn! Tệ hại! Tại sao lại bán tôi vào cái nhà thổ này hả?

– Công việc của cô đấy. Loại cô chỉ có thể làm thế này thôi , tiền công theo lương làm.

– Nhưng mà loại xấu như tôi không hợp làm việc này!

– Chính vì thế mà sẽ không có ai dám chọn cô để thỏa mãn đâu , cứ yên tâm ngồi đó 5 tiếng một ngày là tự khắc có tiền thôi.

– Bán tôi như một món đồ vật là trả nợ kiểu đen tối đó! Đừng bỏ tôi lại đây! Không , đừng đi Tatsuo! Tôi không muốn làm gái!

Tatsuo thản nhiên tung lên tung xuống túi tiền của mình , thản nhiên mặc kệ tiếng gào théo của Kana  lưng. Cậu nhanh chóng khuất mắt cô , hòa lẫn vào dòng người

Kana đang cảm thấy rất khó chịu và bất an. Một phần vì cô đang ở một nơi xa lạ , bao quanh là rất nhiều cô gái xinh đẹp với thân hình nở nang hơn. Một phần là vì lớp trang điểm của cô được gột rửa, cô cũng được thay quần áo tắm rửa đàng hoàng thành ra Kana xinh xắn như con búp bê sống vậy. Kana vẫn không quen việc bôi phấn đắp son nơi đây , nó làm cho bờ môi tự nhiên của cô thô ráp trong khi khuôn mặt của cô bị kích ứng khiến cô đưa tay lên gãi liên tục. Tuy nhiên , cảm giác khó chịu nhất là khi Tatsuo lại bán cô đi như bán một món nợ vậy. Nó làm cho Kana một lần nữa mất lòng tin vào ân nhân mình.

Ngồi trong nhà vệ sinh , Kana tranh thủ lấy lớp trang điểm của mình ra để “làm đẹp” bản thân. Trong lúc rửa đi lớp son và lớp phấn , cô nghe được cuộc nói chuyện ở đâu đây , có vẻ là giữa hai cô gái.

– Chị nghe em đi Kama-san , đừng tiếp tục làm việc nữa , sức khỏe và nhan sắc của chị xuống dốc nhiều lắm đó. Da dẻ của chị thì nứt nẻ , môi khô và nhiều khi chị trông như thiếu sức sống vậy.

– Không em đừng lo cho chị , chị vẫn khỏe mà.

– Không , chị không hề khỏe chút nào cả. Ông chủ đã bắt chị làm việc quần quật rồi tại sao chị lại có chứ ?

– Vì chị…

‘Bộp’ – Kama gục xuống đất.

– Không chị Kama?! Chị tỉnh lại đi! Kama-san! Có ai không ? Giúp tôi với!

Chỉ cần nghe đến đấy , Kana phi từ cách cửa lao ra. Cô nhanh chóng đáp lại lời cầu cứu của cô gái kia và nhanh chóng bắt mạch cho Kama-san. Nạn nhân vẫn còn mạch , hơi thở yếu ớt. Kana để ý đến lớp phấn trang điểm dày đặc trên mặt nạn nhân. Sau khi lau đi lớp phấn trắng như bột mịn kia , một làn da xanh xao và tái mét trên khuôn mặt thoi thóp của chị ấy.

– Tôi là nữ y đây.

– Nữ y? Cô làm ơn cứu chị Kama-san

– Lớp phấn trang điểm kia có bao gồm chì và dấm đúng không?

– Đúng vậy , chị ấy có bôi một lớp hỗn hợp chì và dấm để giúp da trở nên bóng mịn rồi đắp thêm lớp phấn.

– Hỗn hợp này rất nguy hiểm. Nó có thể giúp da mặt phụ nữ trở nên nhẵn mịn, nhưng nhiễm độc chì khiến nạn nhân bị mất màu da, rụng tóc và mục răng. Kết quả cuối cùng là họ sẽ phải trả giá cho mạng sống của mình.

– Cô có thể cứu chị Kama-san được không? Làm ơn!

– Cô có bột ớt không ?

– Dạ ở dưới bếp có để em đi lấy.

Cô gái đó nhanh chóng chạy vội xuống bếp. Kana chỉ ngồi đó lau sạch lớp phấn cho nạn nhân.

Có vẻ tình trạng nhiễm độc chì nghiêm trọng hơn cô nghĩ , không chỉ riêng môi sức nẻ , da tái xanh và biến sắc mà toàn thân cô gái đó cũng bị nhiễm chì. Từ đó mà Kana cũng đoán nạn nhân cũng làm gái được hơn bốn năm năm rồi. Thế nhưng cô ta lại mang một dáng vóc của thiếu nữ mới ngoài hai mươi , cả nhan sắc của cô ta tuy xuống sắc trầm trọng nhưng vẫn có thể mường tượng được vẻ trẻ trung của cô gái đó khi còn khỏe mạnh. Một cô gái ngoài hai mươi đi bán hoa được bốn năm năm. Tức là cô ta đã vì hoàn cảnh gia đình mà phải đi làm gái mặc dù chưa đến tuổi trưởng thành.

– Em mang bột ớt đến rồi đây!

– Thật ra cách chữa nhiễm chì rất đơn giản

Kana vừa nói tay vừa bốc bột ớt cho vào mồm nạn nhân từng nắm nhỏ , rồi cô xát chanh vào miệng để kích thích vị giác đồng thời buộc phổi của nạn nhân phản ứng lại khi bột ớt khô cay vào miệng. Kama-san gần như ngay lập tức tỉnh dậy , mồm ho sặc sụa. Kana đưa cho cô một cốc gáo nước để uống. Kama-san uống lấy uống để cố gắng làm dịu vết bỏng ở đầu lưỡi mình. Kana tiếp tục:

– Đối với chị Kana-san thì chị ta nên bổ sung các thực phẩm lọc máu như tỏi , ớt , nghệ. Ngoài ra tôi khuyên nên ăn mộc nhĩ và uống trà xanh , rất tốt trong việc đào thải độc tố ra khỏi cơ thể.

– Cảm ơn chị. Quả thật tôi có diễm phúc – Kama cảm ơn

– Không có gì. Cứu người là lẽ thường mà thôi

1 tiếng sau

Sau khi Kama-san kịp bình phục sức khỏe , các bệnh tình như buồn nôn hay chóng mặt của Kama-san cũng được đỡ hơn. Kama-san được Kana khuyên thay thế hỗn hợp dấm và chì bằng cách thoa một lớp lòng trắng trứng lên mặt trước khi đắp phấn.

Cánh cửa giấy kéo mạnh ra , bước vào phòng là một bà cô già xấu xí trang điểm cực đậm cùng hương hoa mạnh đến mức tưởng chừng như sẽ làm ngạt cả 3 người. Bà ta cầm trên tay một cuộn giấy da , tay lướt mắt đọc danh sách trên giấy:

– Kama và Kana đâu , hãy đi theo tôi. Có hai quý ngài đang chờ được phục vụ.

Mặc dù Kama tình trạng sức khỏe không được tốt , cô vẫn cố gắng gượng dậy lê những bước chân nặng trịch của mình lên lầu gặp khách. Còn Kana thì đang rón rén khẽ chân luồn sau bếp.

– Còn cô định chạy đâu ? Định trốn việc à?!

– Dạ không em…đi rửa tay

– Nói gì thế ? Khách hàng đang đợi kìa! Đi lên lầu ngay!

Ngay lập tức , Kana bị bà cô cưỡng chế phải lên lầu.

– Không! Mình vẫn là gái còn trinh. mình đã có người mong muốn được cùng mình hẹn ước. Cùng nắm tay đi đến con đường mà! Tại sao mình phải trao trinh tiết của mình chứ tại nơi như thế này chứ ?!

– Đã để quý khách phải đợi lâu – bà cô kéo Kana vào phòng.

…..còn tiếp….
——————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN