Nữ y và dị nhân thời Edo
Chương 4: Làm loạn lên
– Chuyện này không thể xảy ra được. Không thể tin được mình buộc phải ăn nằm cùng với một tên mà mình cũng chưa từng gặp. Ba ơi , mẹ ơi con thật là thất đức khi đánh mất trinh tiết của mình vào tay nhầm người. Mà sao hắn ta lại lâu vậy?
Kana nhìn chằm chằm vào hình bóng người thanh niên ấy.
– ….! Ơ cái gì vậy ?
Kana bất ngờ vì sau lưng người thanh niên ấy kà một chỏm tóc búi củ hành trên một cái đầu tròn vo nhô lên sau người thanh niên ấy. Cô tò mò vòng ra sau tấm rèm ấy.
– Là…là trẻ con?! – Kana thét lên vì bất ngờ
– Chị…chị không phải Kama-onechan!! – đứa nhóc cũng hét lại vào mặt Kana
10 phút sau,
Chẳng hiểu vì sao Kana đang ngấu nghiến thịt gà xiên Toriyaki , hai dòng nước mắt chả ròng ròng. À mà , bị tên dị nhân Tatsuo bỏ đói gần một ngày thì có thể giải thích cho cả con gà gần như nằm trọn trong mồm Kana. Thế nhưng , cái kiểu vừa ăn vừa khóc thế kia thì không đúng chút nào cả.
– One-san sao lại khóc vậy?
– Vì , vì câu chuyện của Kotarou cảm động quá. Chị gái em , Kumatsugi Kama đã phải đứng ra chịu trách nhiệm thay cho khoản nợ của bố em và chấp nhận làm việc trong khu phố đèn đỏ này. Không chỉ thế , nhà em còn thuộc lại túng thiếu bần cùng nữa , chị không thể không thương xót được.
– Đúng là vậy nhưng em vẫn muốn Oneechan về với mình.
– Đó là lí do Kotaro-kun cải trang thành người lớn để lẻn vào đây đúng không ? Để đưa chị gái của em trở về , chị biết mà.
– À vâng , đúng vậy…!
Bỗng dưng , căn phòng bên kia bỗng nhiên náo loạn cả lên. Một giọng nói thân quen:
– Tôi đã nói rồi , cô không phải là người tôi muốn , để tôi báo lại với ông chủ
– Xin anh đừng! Tôi có thể phục vụ anh mà! Đừng bảo ông chủ không cả nhà tôi chết đói mất!
– Không. Thả ra , đừng kéo Yukata của tôi nữa!
“Rầm” – bức tường giấy bị thủng một lớn , hai người phòng bên lao sang phòng . Kana không biết nên vui mừng hay nổi giận khi nhìn thấy cảnh này nữa. Tatsuo – người đã nỡ tay bán cô đi làm việc đang nằm dưới Kama-san – chị của cậu bé này. Từ vui mừng vì gặp lại được Tatsuo , Kana quay mặt 180° tức giận và tặng cho Tatsuo một cú tát – “Bốp!!”
Tatsuo tay xoa xoa má liên tục , má cậu nổi phồng lên , in rõ dấu tay của Kana trên mặt cậu. Tatsuo chỉ còn cách giải thích rõ ràng:
– À thì…nói thế nào nhỉ? Nếu ở phố đèn đỏ mà không tận hưởng thì thú thật tôi không còn là đàn ông nữa
– Vậy mà anh bán tôi làm việc ở đây có ý gì hả? – Kana nổi cáu
– Thú thật thì…à mà thôi không có gì đây.
– Đợi đã , thằng nhóc đã gọi tôi và chị Kama-san lên cùng thời điểm. Nhưng lại nhầm người vì cậu bé này muốn Kama-san. Thế tức là
Kana đỏ mặt , cô lại ngay lập tức cho Tatsuo một cú tát nữa –“Bốp!”. Tatsuo giờ cả hai mã đều rõ mồn một bàn tay của Kana in lên. Trong khi đó , Kana đang ra sức chửi cậu , mặt cô đỏ như quả cà chua:
– Hóa ra đó là động cơ đen tối của anh à? Bán tôi vào đây để làm việc cho anh trong khi anh làm khách và tận hưởng cơ thể tôi? Tôi đã tưởng anh là một người tốt nhưng rốt cuộc vẫn là tên khốn nạn cả thôi!!
– À thì chuyện đó…xin lỗi
– Xin cái gì mà lỗi?! Nếu muốn chuộc lỗi thì đây! – Kana trỏ tay vào hai chị em Kotaro-kun và Kana đang ôm nhau , tranh thủ hỏi thăm nhau – Anh hãy cứu hai người họ đi! Hai người họ đang mắc nợ ông chủ nhà thổ này đấy
– Tôi từ chối. – Tatsuo thẳng thừng nói – Chuyện cho vay là kinh doanh nên tôi không thể thông cảm được. Nếu là “nhiệm vụ giải cứu” thì mỗi phút trong nhiệm vụ đều tính ra tiền được
– Các người…đều là lũ…Samurai quèn , hèn nhát!
Kotaro hét to với cả Kana và Kotarou. Cậu bé kéo tay chị mình lôi ra ngoài sảnh để chạy thoát khỏi cái nhà thổ này.
– Tatsuo! Anh…
– Kệ cậu bé đi , thay vì xía mũi vài chuyện người khác thì hãy lo cho bản thân đi. – Tatsuo thản nhiên nói với Kana
Thế nhưng vừa chạy ra khỏi phòng ,cậu bé vừa làm phải một tội tày trời. Trong lúc chạy thì Kotaro đã vô ý đâm phải và làm rách bộ Kimono của ông chủ Iyanagi – chủ nhân của cái nhà thổ này. Ông Iyanagi nhanh chóng trấn tĩnh khách hàng của mình:
– Quý vị đừng lo lắng , chỉ là một cậu bé va vào ta thôi. Đúng lúc ta cần một bộ Kimono mới – rồi ông ta trừng mắt nhìn Kotaro – Đuổi thằng bé đi , giữ lại đứa con gái. Bọn bây có chém một bên cánh tay của nó , ta cũng không quan tâm. Sẽ có người thích xem chuyện này đây.
– Ngàn , ngàn lời xin lỗi ngài! Em trai tôi đã làm chuyện tày trời! Tôi nhất định sẽ đền tội
Kama-san quỳ rập xuống sàn , đầu chạm sát đất cố gắng cầu xin sự dung thứ của ông Iyanagi
– Ka , kama-onechan? Chị đang làm cái gì vậy ?! Bản thân chẳng có gì sai …vậy mà vì gia đình chị phải ngày nào cũng làm việc tới kiệt xác , để từng tên thú vật một làm ô uế bản thân chị. Chẳng lẽ chị không có…
– Mau xin tha tội đi!! – Kama hét và trừng mắt thẳng với em của mình.
– Được rồi , ta quyết định rồi. Cô ta chẳng có gì để làm tội cả. Bọn bây xử thằng bé đi
– Đợi đã! Không được hại cậu bé!
Kana nhanh chóng phi ra khỏi phòng ngăn cản tên Samurai trước mắt.
– Hết thằng này đến con nọ , chém hết chúng cho tao!
Ông Iyanagi hạ lệnh
Thanh Katana giơ lên định bổ một phát chí mạng vào đầu Kana. Cô nhắm mắt lại nín thở. “Keng!” – tiếng hai mảnh kim loại va chạm nhau , Tatsuo đã nhanh chóng chặn nhát kiếm nhanh như cắt đó bằng thanh kiếm của mình.
– Thật là , dù là gì thì đừng có ra tay với phụ nữ chứ.
– Tay , tay của hắn? – Tên Samurai tay run run
– Kinh tởm! Tay trái và tay phải lộn ngược nhau! Hắn ta là Temono à?!
– Te , emono! Quái vật!
– Cẩn thận bị hắn ta nguyền rủa!
– Bọn bây đâu! Phanh thây hắn ra! Không thể có chuyện một tên dị nhân mang đến tai họa và nguyền rủa đến cái thiên đường phố đèn đỏ này được!
Ông Iyanagi ra lệnh. Tatsuo tay vững thanh kiếm , cậu lôi thêm thanh Katana sẵn sàng chinh chiến với các Samurai quanh đây:
– Mặc dù không muốn nói ra nhưng các ngươi mới là những kẻ súc vật không thể tha thứ được. Bắt một cô bé lấy thân mình làm việc từ lúc 15 tuổi thì thật thú tính. Các ngươi đã làm ô uế “Giấc mơ phố đèn đỏ” cùa ta rồi.
– Mày lảm nhảm cái gì vậy? Anh em xông hết lên!
Cả nhóm tất thảy 3 tên Samurai lao thẳng đến Tatsuo. So với 6 tên thuộc băng Aomushi cậu chiến đấu , những tên Samurai này là chiến binh thực thụ , chí ít cũng chẳng thuộc hàng quèn mà dễ xơi. Các kiếm pháp từ cơ bản đến nâng cao được bọn chúng ôn thuộc làu kể từ khi cầm kiếm chứ không múa rìu qua thợ , vung kiếm loạn xạ như bọn lưu manh kia. Vì thế , để đối phó với bọn chúng thì Tatsuo không thể dùng sức mạnh vật lí được. Công cụ duy nhất cậu có để lật lại bọn chúng là suy nghĩ chiến thuật và yếu tố “bất ngờ đến kinh dị”. Vẫn như mọi khi , một tên Samurai hấp tấp quét kiếm ngang thân Tatsuo. Cậu nhanh chóng ngả về phía sau rồi lướt đường kiếm của mình chặn đòn kiếm cắt dọc ngay lập tức của tên Samurai đó. Hắn ta nhăn mặt đổi thế kiếm chém lia lịa vào Tatsuo. Cậu liên tục né đi né lại , gần như là đang khiêu vũ với lưỡi kiếm của hắn , thật hay mà cũng thật mạo hiểm. Ngay khi tên Samurai đạt đến mộ mức độ cuồng chiến nhất định , Tatsuo đổi thế tay cầm hai thanh Katana.
– Là…là Nhị Đao Lưu!
– Làm sao hắn biết kiếm thuật của Masamoto-sama?!
Tên Samurai bị tước đi thanh kiếm một cách dễ dàng bằng một đòn đỡ và gạt đơn giản mà hiệu quả đến khó tin. Trong khi đó , Tatsuo hai tay thay vì cầm xuôi mà cầm ngược thanh kiếm – tư thế Nhị Đao Lưu tiêu chuẩn. Có lẽ đây là kiếm thuật phát huy hết tiềm năng chiến đấu của Tatsuo vì cậu có hai cánh tay ngược , tay phải lộn với tay trái lại cầm ngược kiếm nữa , tức là từ ngược thành xuôi.
– Làm sao đây? Kiếm thuật này của Masamoto-sama vẫn chưa ai khắc chế được.
– Bọn này thì sợ gì hả? Đường đường là Samurai phục vụ cho Iyanagi-sama mà phải sợ một thằng nhóc trẻ ranh vắt mũi chưa sạch sao?
– Đúng rồi ha , phải cẩn thận hơn mới được.
Tatsuo nhanh tay lấy lọ phấn trang điểm tạt vài mặt hai tên Samurai còn lại. Tức tối , ngay lập tức có một tên Samurai đuổi theo Tatsuo , thanh kiếm của hắn luôn trực chờ để đâm xuyên qua da thịt cậu. Cả hai nhanh chóng rượt đuổi nhau. Tatsuo nhảy qua nhà bếp thủ sẵn ở đó. Còn tên Samurai còn lại thì giơ kiếm thám thính , chờ nhất cử nhất động gì từ cậu sẽ ngay lập tức ra tay. “Xoảng!” – tiếng bát đĩa rơi xuống. Bị thu hút bởi tiếng động , hắn ta nhanh chóng phi qua chỗ đó rồi ngã sấp mặt , rồi hai chân của hắn bị một lòng dây trói chặt. Trong hắn không khác gì con lợn bị trói chân chuẩn bị mang đi bán vậy. Bẫy giăng dây thừng của Tatsuo đã hoạt động , chỉ cần tác động lực mạnh sẽ làm nút thắt ngay lập tức dật lại và trói chân kẻ thù. Giờ chỉ còn một tên Samurai còn lại ở bên cạnh chủ nhân của hắn:
– Rốt cuộc thằng nhóc này quả là một con quái vật! Một mình có thể khôn khéo hạ được cả hai Samurai mà chẳng cần hạ thủ họ. Không những vậy , còn làm nhục cả thanh danh của ông chủ nữa.
– Im mồm! Thằng nhãi đó đâu?!
– Thật sự thần không biết thằng bé đó ở đâu.
– Ở đây – Tatsuo lên tiếng.
Từ trên lầu hai , Tatsuo nhảy xổ vào tên Samurai còn lại , hay đúng hơn là nhảy lên người hắn. Hắn ta không kịp trở tay , lưỡi kiếm không chạm tới đầu. Chỉ với một đòn chặt tay đơn giản vào huyệt của hắn ta , Tatsuo làm hắn ngã chỏng quèo ra đấy , bất động. Rồi , cậu lại gần ông Iyanagi , ném cho ông một cái nhìn khinh bỉ cùng một giọng điệu đe dọa:
– Tha cho cô bé mới vào , cậu bé ở kia cùng chị của nó.
– Nhưng…tôi
– Làm đi! Không Temono sẽ nguyền rủa ngươi đó…
Vào cái tình thế gươm kề cổ , ông Iyanagi chỉ có một lựa chọn duy nhất.
– Thật là ngầu quá đi! Rồi anh lườm ông chủ độc ác kia rồi nói: “Làm đi! Không ta sẽ nguyền rủa ngươi đó” thật ngầu!
Từ lúc được thả đến giờ , Kana giờ tự dưng biến thành một con mắm mồm mép nhai đi nhai lại câu “phi vụ giải cứu” – một cái tên Kana tự nghĩ ra suốt cả tiếng rồi. Mà Tatsuo thực sự rất ngán khi nghe cô nói từ lúc nãy đến giờ.
– À mà , sao sau khi giải cứu được hai người họ anh lại không nhận món quà của họ. Là 1 lượng đó!
– Tôi chỉ đơn giản không quen mấy chuyện ân nghĩa. Thế thôi
– Ai mà ngờ một tên hám tiền như anh lại có thể từ chối đồng tiền của họ chứ. Đúng như tôi nghĩ , Tatsuo là một người tốt
– Mà cũng tại cô cả đấy! Hết chuyện này đén chuyện khác , nợ nần chồng lên nhau. Vậy là tôi tăng thêm 5 lượng nữa cho cô nhớ để từ này đừng có gây thêm rắc rối nữa.
– Thì tại cứu người nó nằm sẵn trong máu của tôi và còn…
Tatsuo bước đi nhanh dần , bắt đầu bỏ xa Kana. Vì lí di nào đó , Kana cảm thấy khó chịu y như lúc Tatsuo bỏ cô đi khi ở trong nhà thổ. Cô nhanh chóng vượt mặt Tatsuo và “Chụt~~” – một nụ hôn nồng thắm. Cả hai thậm chí còn đá lưỡi cho nhau , cảm nhận từng hơi thở hổn hển và nhịp tim của đối phương.
– Cái…cái này là trả nợ thôi nghe chưa? Đừng có hiểu lầm đó – Kana vuốt lên vuốt xuống mái tóc của mình
Còn Tatsuo không nghĩ vậy. Cậu giờ lại chủ động đưa môi mình tiến tới , toan hôn cô lần nữa.
– Không được! Chỉ một lần thôi mà!
– Tôi muốn thử lại , vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi đấy
– Đồ ngốc!! – Kana ngay lập tức đỏ mặt sau câu nói đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!