Nữ y và dị nhân thời Edo - Chương 5: Quán ramen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Nữ y và dị nhân thời Edo


Chương 5: Quán ramen


– Cái gì cơ? Anh hết tiền á?!

Rõ ràng là túi tiền của Tatsuo đã được cậu chi tiêu cho hành trình của hai người đã xẹp lép trong khi Kana vẫn chưa kiếm ra đồng nào. Nhờ thói ăn uống vô tội vạ của Kana cũng như sự việc vừa rồi ở trấn Tengu cũng làm họ tốn hơn 3 lượng là ít. Còn vỏn vẹn 1 lượng 2 phân trong túi tiền của Tatsuo. Như vậy là còn đủ cho vài ngày tới trước khi hầu bao của Tatsuo cạn kiệt.

Cậu đang suy xét lại phương án cho Kana làm gái ở thị trấn này nhưng xem ra là không được rồi vì đây là Hattori – thị trấn văn minh nhất trong khu vực quản lí của lãnh chúa Akira. Tức mọi việc về mại dâm , cướp phá ở đây đều được các Samurai địa phương quán xuyến triệt để. Nơi đây đặc biệt nhiều các quán ăn toàn sơn hào hải vị , các món ngon từ trên trời dưới biển đều có. Đặc sản có thể kể đến Sashimi , Sushi , Mentaiko , Takoyaki , Donburi… Hơn nữa , vì nằm sát ngay con sông Naga nên việc buôn bán tại đây cũng diễn ra tấp nập và thường xuyên. Thuyền của người dân , những người chèo xuồng luôn đầy ụ lô gia súc , hàng hóa , gỗ và các vật liệu xây dựng. Ngoài ra , nơi đây còn có dân số cực thấp: xấp xỉ 5000 người có nhà chính gốc ở đây. Các lữ khách lại thường hay chọn nơi đây để dừng chân nên giá nhà trọ khá rẻ.

Tatsuo và Kana không thể cứ thế mà tiếp tục cuộc hành trình của mình. Chí ít là đến khi cả hai tìm cách lấp đầy cái túi tiền cũ của Tatsuo nên nhanh chóng dẫn đến quyết định dừng chân tại trấn này

Vì chẳng dư dả gì nhiều nên Tatsuo quyết định đặt một phòng nghỉ rẻ với 250 vận một ngày.

– Cái đồ kẹt xỉn!

– Tiết kiệm tiền chút cũng không có hại ai đâu

– Thế này mà là tiết kiệm à?
Kana chỉ tay thẳng vào căn phòng rộng chưa đầy 20 mét vuông kia , chỉ có duy nhất một tấm thảm Tatami cùng một cái bàn sát cửa sổ trông rất là tàn tạ.

– Tôi thấy vẫn ổn đấy chứ

– Không được , tôi không muốn ngủ chung với anh đâu. À đúng rồi , còn phòng tắm nữa. Hãy nói với tôi là chỗ này có phòng tắm đi! – Kana đang ăn vạ với hi vọng tìn được thứ an ủi mình thoát khỏi cái thực tại phũ phàng này

– Không có. Ra sông mà tắm ấy!

– Thế….là keo kiệt quá mức rồi đó! Đồ nghèo kiết xác

– Thôi , dù gì đi nữa thì ra ngoài ăn thôi. Cả ngày hôm qua cô chưa ăn nên chưa gì đã thấy mặt teo lại rồi.

Ngay lập tức cái bụng của Kana phản ứng lại , cái réo bụng to đến nỗi phòng bên cũng nghe được. Kana nhanh chóng che mặt mình đi vì xấu hổ.

Một quán ăn ramen bình thường , hết sức bình thường , không còn gì để nói về cái vẻ “bình thường tới nỗi tầm thường” của cái quán này nữa. Ngay cả cánh cửa của quán này cũng cót két mỗi khi bước ra , bàn ghế cũng lỏng lẻo. Người chủ của quán này – ông cụ 50 tuổi trông có vẻ không biết từ “tu sửa” là gì cả. Khách ở đây lẻ tẻ vài người nên Tatsuo cũng không được cái sự chú ý kinh ngạc từ mọi người. Cùng lắm chỉ bị ông chủ quán chỉ trỏ vào hai bàn tay của cậu

Tatsuo tay chống cằm gọi món:

– Chủ quán , 2 tô ramen bình dân cỡ nhỏ

– Rồi có ngay! – ông chủ lên tiếng

– Này thì cỡ nhỏ này!

Kana đá mạnh vào chân Tatsuo , như là sự trừng phạt cho cái thói keo kiệt bủn xỉn của Tatsuo. Cậu bức tức:

– Này cái quái gì thế?

– Ý anh là sao khi gọi “2 tô ramen bình dân cỡ nhỏ” hả?!

Kana mặt bốc hỏa. Lẽ dĩ nhiên rồi , đã bao giờ cô ta bị bỏ đói trong 2 ngày chỉ để ăn một bát ramen nhỏ tí teo như suất ăn dành cho trẻ em đâu.

Lúc sau:

– Phù! Cảm ơn vì bữa ăn

– Cô nói câu đó lần thứ 3 rồi đó

– Sao? Liên quan đến anh à?

– Nó có liên quan đến hầu bao của tôi đó. Chỉ cần nhìn chồng bát kia là thấy sợ rồi.

Tatsuo chỉ vào chồng 3 bát tô ramen đang xếp chồng ở kia , mỗi bát được Kana chơi sạch đến nước lèo chả còn. Tatsuo nhìn thấy phát sợ và hoảng mình khi nghĩ đến cảnh đong đếm từng đồng mình để đưa cho chủ quán này. Cậu thậm chí còn chưa ăn hết tô ramen cỡ nhỏ này mà Kana đã chén sạch 3 bát tô.

– Mà Tatsuo này , anh ăn kiểu gì kì vậy? Không dùng đũa à?

– Hả ? À , ý cô là con Tantou này ấy hả? Tôi không quen ăn đũa , chỉ thế thôi.

Nói xong , Tatsuo tiếp tục lấy con Tantou đưa mì vào miệng. Cận cảnh Tatsuo ăn thật là kinh dị. Mỗi lần cậu đưa sợi mì vào trong khoang miệng của mình cảm tưởng như lưỡi cậu sẽ bị đứt bất cứ khi nào , khóe miệng cậu bị rạch ra từ lúc nào không hay và máu chảy ròng từ miệng cậu lúc nào không biết. Thậm chí đến Kana vẫn còn ớn lạnh đến cảnh cậu tự cắt nhầm lưỡi mình bằng con Tantou đó mỗi khi ăn , nên cô đưa cậu đôi đũa:

– Anh hãy tập ăn bằng đũa đi

– Đũa? Cô thừa biết tôi chẳng thể nào ăn đũa được mà.

– Nhưng anh đã thử bao giờ đâu , đúng chứ?

– Ừ thì đúng. Nhưng mà…

Kana ngay lập tức cầm tay phải Tatsuo , cô nắm chặt tay cậu và luồn cây đũa ở giữa hai người. Kana chật vật chỉnh tư thế cầm đũa , nắm đũa cho Tatsuo mà chẳng để ý mình đang nắm chặt tay của cậu ấy từ bao giờ. Đến khi bất giác nhận ra , Kana đỏ mặt rụt tay lại:

– Xin…xin lỗi

– À không , tôi là người cảm ơn chứ cô không có lỗi gì cả. Để xem nào , cầm đũa như thế này đúng không?

Khác với người thường , đôi đũa thường được kẹp giữa ba ngón cái , ngón trỏ và ngón giữa thì Tatsuo kẹp đôi đũa bằng ngón út , ngón áp út và ngón giữa. Cậu cho rằng như thế dễ hơn vì lực ngón áp út có thể bổ trợ cho ngón út của cậu. Kana nhìn Tatsuo cố gắng gắp từng sợi ramen lên mà cười. Lúc đầu cậu tỏ vẻ khó chịu , nhăn mặt khi cứ gắp sợi nào rơi sợi đó nhưng rồi cậu cũng có thể dùng đũa một cách bình thường.

Sau khi kết thúc bữa ăn , Tatsuo tự thưởng cho mình một cốc chè nóng. Vốn dĩ đây là quán bình dân vắng khách nên chủ quán rất hào phóng miễn thu phí nước chè , khách tự phục vụ.

– Ồ , ra là anh cầm cốc như thế à?

– Có cần soi mói không?

Kana có vẻ như đang ghi chép từng chi tiết một về cái tay của Tatsuo. Cô đã ghi chép cặm cụi cẩn thận từ sau khi dạy cậu cách cầm đũa rồi.

Bỗng dưng. “Xoảng” – tiếng cốc chè vỡ

– Này này , Kiyoshi cậu không sao chứ ? Kiyoshi ! Có ai không cứu với !

Mọi sự chú ý nhanh chóng đổ dồn vào cậu thanh niên Kiyoshi đang nằm bất động dưới đất và cậu bạn đang cố lay anh ta dậy. Và tất nhiên , người đầu tiên có mặt là Kana trước rồi đến Tatsuo

– Tôi là nữ y đây. Mong anh cảm phiền tránh ra – Kana bắt đầu kiểm tra nạn nhân

– Vậy làm ơn , hãy cứu bạn tôi!

– Cơ thể thì bị tê liệt , mạch không ổn định , tim đập loạn , các vết phù xanh ở động mạch này nữa. Dấu hiệu của Thanh Tử Ban tức ngộ độc phù tử được gây ra bởi vô số loại cây cỏ dại trên núi.

Toàn bộ được Kana phân tích tỉ mỉ và chính xác không sai sót bất cứ điều gì.

– Anh hãy lấy cho tôi cốc nước rồi khiêng anh ta ra cái chõng kia nằm.

Kiyoshi được Tatsuo và bạn của anh ta khiêng lên nằm chõng. Kana nhanh chóng cởi áo lau người cho nạn nhân:

– Cái này không nguy hiểm lắm , chưa đến nỗi chết người. Đối với nạn nhân thì không nên di chuyển hay cố lay người bệnh dậy vì nó sẽ làm cho chất độc dễ phát tán trong ngũ tạng hơn nên là ta cần cho nạn nhân uống nhiều nước. Hơn nữa , các loại thức ăn giàu chất xơ như hoa quả , rau sẽ giúp thải các chất độc ra ngoài qua đường tiêu hóa. Ngoài ra , chè xanh và chè ngải cũng giúp chất độc thải ra qua đường bài tiết.

– Nhưng mà tại sao bạn tôi lại bị nhiễm độc chứ ? Phải chăng là – cậu ta lườm chủ quán – Là lão già kia làm. Lão ta đã đầu độc Kiyoshi.

– Không , không tôi không hề làm điều đó. Hãy tin tôi đi! – chủ quán lắc đầu lia lịa

– Điều đó còn phải xem xét đã

Kana nhìn vào tô Ramen thảo mộc trên bàn. Kiyoshi rõ ràng đã ăn tô mì này và uống cốc chè kia. Chắc chắn chủ quán sẽ bị kết tội vì cả nước chè lẫn súo mì đều có sự liên quan của ông. Nhưng kể cả có là vậy thì cũng có gì đó sai sai. Nếu vậy thì không chỉ Kiyoshi mà cả Kana lẫn Tatsuo và cậu bạn ấy cũng phải lăn ra đất giờ này rồi. Chính vì thế mà cô định lấy tay húp thử nước mì và thử xem có độc không

– Đồ ngốc , muốn chết lắm sao? – Tatsuo đã kịp ngăn Kana lại trước khi cô làm điều gì đó dại dột

– Không , anh mới là đồ ngốc. Tôi có thể chống lại với mọi loại độc dược mà

– Cái gì ?!– Tatsuo ngạc nhiên

– Chuyện là , trước đây tôi học được rằng cơ thể con người có cơ chế kháng độc tự nhiên khi từng tiếp xúc với từng loại độc. Tôi từng thập tử nhất sinh vài lần khi thử tiếp xúc với các loại độc khác nhau như độc cá nóc , độc dược , nấm độc.

– Đợi đã. Tiếp xúc thì ý của cô tức là…

– Đúng , tôi đã cố ý tự thử độc vài lần chỉ để có khả năng tự kháng độc. Giờ hãy để tôi thử tô ramen kia có độc không đi.

Ngay khi Kana kề môi vào bát ramen:

– Bát ramen thảo mộc này không hề có độc

– Cái gì?! x2 – cả Tatsuo lẫn người thanh niên kia đều ngạc nhiên.

– Vậy có nghĩa là cốc chè mà nạn nhân uống kia mới có độc.

– Nhưng , nhưng mà nước chè kia đều từ cái ấm kia mà ra đúng không? Thế tức là chẳng phải chúng ta đã bị nhiễm độc rồi sao?

– Không cần nhất thiết phải như thế đâu. Anh ta hoàn toàn có thể bị đầu độc theo cách khác.

Chàng thanh niên ấy cứ gãi liên tục vào chân mình , rồi lại còn ra vẻ rất khó chịu , hay thở sâu và nhanh nữa. Kana hỏi:

– Tại sao trên bàn lại chỉ có một cốc chè vậy ?

– Cô hỏi ngớ ngẩn gì vậy ? Chỉ có Kiyoshi uống thôi mà.

– Nhưng nếu muốn cậu có thể rót hai cốc chè hoặc tự lấy cốc chè của mình. Tội gì nà phải uống chung với Kiyoshi , đúng chứ ? – Tatsuo chen miệng vào

– Nói mới nhớ. Thông thường khi ăn ramen với chè , người ta thường ăn ramen trước rồi mới uống chè. Theo thời gian , cặn chè sẽ lắng xuống và để lại phần nước chè sạch trên bề mặt có thể uống được. Nhưng lần này , cặn chè không còn hoặc rất ít , tức đã có người uống cốc chè này trước khi cặn chè lắng xuống rồi. Và người đó là chính anh phải không ?!

Kana ngay lập tức kéo vạt ái của anh thanh niên kia. Các vết nổi xanh bắt đầu lốm đốm trên động mạch , anh ta tim đập mạch , thở sâu và bắt đầu lúng túng. Kana cười:

– Đúng như tôi nghĩ , anh đã dấu chất độc Thanh Tử Ban bằng một loại lá chè hoặc lá ngậm nào đó trong miệng , rồi nhả chất độc vài cốc chè của Kiyoshi. Sau khi anh  ta uống cốc chè đó sẽ bị dính độc. Bằng chứng là chính bản thân anh cũng bắt đầu có các triệu chứng của Thanh Tử Ban này.

– Cô đừng có vu oan cho tôi! Tôi không có động cơ gì để tự hại vản thân tôi và bạn tôi cả! Là do nước của lão chủ quán này!

– Ồ , nếu lão ta muốn hạ độc ai đó thì phải sùng thứ gì đó mạnh hơn chứ nhỉ ? Bởi vì Thanh Tử Ban không thể ngay lập tức giết một người trưởng thành đâu. Nếu muốn , ông ta có thể dùng nấm mặt quỷ , độc dược và vô số thứ khác để giết khách. Thế nhưng , có vẻ ai đó chỉ muốn có nạn nhân trong vụ này thôi nhỉ ? – Kana lườm cậu thanh niên đang ôm bụng dưới sàn , cơ thể cậu bắt đầu có dấu hiệu co giật – Cậu chỉ muốn cái quán này sập tiệm thôi đúng không ?

– Sao ? Sao cô biết ? – người thanh niên ấy tái mặt

– Quá hiển nhiên rồi còn nữa. Có nạn nhân bị ngộ độc thực phẩm thì quán này ngay lập tức đóng cửa. Nhưng anh chẳng thể nào nhẫn tâm lấy độc dược để hạ sát ai đó , thay vì đó anh rủ một người bạn của mình đi ăn để dễ bề lo toan hơn.

– Tôi…tôi 

Người thanh niên ấy miệng bắt đầu nói lắp vì hoảng sợ , lo lắng tột cùng khi biết toàn bộ chân tướng bị bại lộ.

Túi tiền của Tatsuo đang rủng rỉnh bên hông cậu. Sau vụ việc vừa rồi , ông chủ quán đã rất hào phóng cho hai người 2 lượng và miễn phí toàn bộ số ramen họ đã ăn. Kana rất hứng khởi khi đã tự kiếm được tiền nhờ kiến thức y học của mình. Cô liên tục nói móc Tatsuo:

– Giờ xem ai vô dụng hơn ai ? Chỉ một ngày mà tôi có thể kiếm được tận những 2 lượng đó!

– Ồ thế thì tốt , tôi lại có tiền để tiêu. Cô còn 2 lượng ba phân thôi đó. Cố gắng làm việc đi.

– Không cần anh nhắc. Mà nè , ta nên đi ăn cái gì đó chứ ? Ý tôi là tôi vừa kiếm về tận 2 lượng đố

– Dở hơi. Vẫn chưa đến trưa mà. Với 2 lượng đó thì ta yên tâm có thể tới thị trấn tiếp theo được rồi. Nhưng trước khi đi hãy nghỉ tại đây 1 đêm đã , dù gì chúng ta cũng đặt phòng rồi

– Ừm. Vậy giờ ta sẽ làm gì ?

– Tôi sẽ đi chơi. Chuẩn bị có lễ hội Tanabata ở dưới thị trấn đó. Muốn xuống đó xem sao không?

– Tất nhiên là có rồi. Sao lại không chứ ?

Kana vui vẻ chấp thuận , cả hai dẫn nhau hướng về quảng trường thị trấn. Có thể nhận thấy rõ mọi người đang hân hoan tổ chức lễ Tanabata. Mỗi nhà đều có ít nhất một cây tre hoặc là do họ trồng hoặc là do họ cắt gốc mang về nhà. Các chị thì đang sắn tay áo bận các bộ Kimono cho mọi người trong nhà. Những bà mẹ thì lau chùi nhà cửa. Những ông bố vừa lao động nặng nhọc về thì khoái chí nhìn mấy cậu con trai nghịch cành tre hoặc vui vẻ xem mấy cô con gái giúp mẹ. Các cửa hàng liên tục mời chào khách qua các mùi hương thơm nức của mực viên Takoyaki , hải sản tẩm bột chiên giòn Tempura , gà chiên Toriyaki ,… Ngoài ra , vào dịp này thì không lấy gì làm lạ khi thấy người dân hàng loạt biểi diễn điệu nhảy Awa odori. Già , trẻ , gái , trai ai nấy đều tham gia với chiếc quạt phẩy tạo nên những điệu nhảy duyên dáng , đồng điệu , hài hòa. Tất cả tạo nên một không khí rõ nét nhất của lễ Tanabata.

Tatsuo và Kana mải nhìn mọi người nhảy múa mà không để ý xung quanh. Chiếc xe thồ phóng nhanh qua đám đông , tiếng ngựa phi nước kiệu hướng đến hai người.

– Kana cẩn thận!

– Tatsuo!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN