Nửa Đời An Nhiên - Chương 1-2: Bình sinh nhất cố*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nửa Đời An Nhiên


Chương 1-2: Bình sinh nhất cố*


*Trọn đời.

Bạn có từng yêu một người hoàn toàn khác bạn hay không?

Khi câu chuyện xưa bắt đầu, Nghị Nhiên chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ cùng người đàn ông ấy kết thành vợ chồng.

Mối liên kết này là cơ hội để thay đổi cuộc sống, làm những thứ mà bạn đang mong chờ đối với thế giới cũng có thể tiêu tan đi.Một ngày nào đó sẽ tràn ngập hoa và bạn sẽ đi đến bên cạnh anh ấy.

Bình sinh nhất cố, tối thị trường tình; sinh như nghịch lữ, dư ngươi khó quên.*

* Mình sẽ không edit câu này nhé. Đợi tới đúng chương của nó sẽ hay hơn, kích thích hơn. Mà chắc mấy bạn cũng hiểu đại khái rồi.

……

Nghị Nhiên vừa xuống xe taxi, điện thoại của bạn tốt Chương Dung Dung liền gọi đến, cô mở di động lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua bảng hiệu của hội sở dưỡng sinh phía sau, xác nhận mình không tìm nhầm chỗ.

Chương Dung Dung ở đầu bên kia điện thoại nói với cô: “Tớ đã đặt trước rồi, nhưng còn có vài bệnh nhân, muộn một chút mới có thể đến, cậu đi vào trước đi.”

“Được, biết rồi, vậy cậu nhanh lên đó.” Dứt lời, cô xoay người bước vào cánh cửa lớn nồng đậm phong cách cổ xưa.

Cô gái tiếp tân trước hội sở xác nhận thông tin cho cô, Nghị Nhiên liền tìm một chỗ ở khu chờ đợi ngồi xuống, trên bàn còn có một ly nước đá vừa mới bưng lên.

Kỳ thật,nhờ có thẻ hội viên của Chương Dung Dung, cô mới có thể tới chỗ này có thể nói là nơi sang quý nhất của thành phố S, thẻ hội viên đắt đỏ lại còn cực kỳ nghiêm ngặt, Nghị Nhiên tự nhiên nhịn không được đánh giá một chút trang trí xung quanh.

Sảnh lớn bày một tấm bình phong cổ rất lớn, nhìn trên tường có treo rất nhiều tranh chữ, nhiều tranh thủy mặc* miêu tả phong cảnh, phong cách lịch sự tao nhã, trong không khí cũng có mùi hương của gỗ đàn hương, xác thật có thể làm người tĩnh tâm di thần.

*Tranh thủy mặc hay tranh thủy mặc, là một loại tranh hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. “Thủy” là nước, “mặc” là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mực mài ra, pha với nước, rồi dùng bút lông vẽ trên giấy hoặc lụa nên về sắc thái chỉ có hai màu trắng đen_theo Wikipedia.

Cô cúi đầu mở điện thoại xoát Weibo, thuận tiện còn ký một cái khác. Trong thời gian chờ đợi, cô mơ hồ nghe được người ta nói “Đã sắp xếp tốt”, “Xe khách quý ở cửa”, còn không có kịp nghĩ lại, khóe mắt dư quang liền nhìn thấy hai thân ảnh thon dài tiến vào, một trước một sau lên lầu.

Trong đó có một người đàn ông mặc tây trang bóng dáng đĩnh bạt tuấn lãng*, bước chân vững vàng, thật sự rất bắt mắt, làm cô cũng nhịn không được ngước mắt nhìn nhiều vài lần, đáng tiếc, cũng chỉ thấy được hơn phân nửa bóng lưng.

*đẹp trai, sáng láng, xuất chúng.

Nghị Nhiên nhấp mấy ngụm trà đá trong tay, tức khắc làm dịu cơn khát, cả người mát mẻ dễ chịu không ít.

Một lát, người phục vụ nói phòng đã chuẩn bị tốt, cô đi theo một người đi lên lầu ba, đối phương cười nói với cô: “Quý khách, mời ngài đi vào nghỉ ngơi một chút trước, chúng tôi lập tức sẽ chuẩn bị trà và điểm tâm cho ngài, ngài có thể tắm trước.”

Cô gật đầu, đẩy cửa đi vào trong, bố cục của căn phòng so với trong tưởng tượng còn muốn lớn hơn nhiều, bên ngoài một gian là hội trường nhỏ dành cho khách nhân nghỉ ngơi, bên cạnh còn có phòng tắm riêng, gian trong cùng được đặt một giường mát xa.

Trong phòng có tiếng đàn tranh vang lên, Nghị Nhiên xoa xoa ấn đường, trên nét mặt có chút mỏi mệt, làm một giáo viên ngữ văn tiểu học “Ưu tú”, một tuần học xong cũng xác thật làm người mệt nhọc.

Nhưng mà, khi cô cất bước đi vào muốn nằm xuống, thế nhưng cô thấy một người đàn ông đang nằm trên giường, anh ta trần trụi nửa thân trên, mặt úp xuống, lộ ra một tấm lưng mịn màng và sống lưng thẳng tắp, trên mông có đắp một cái khăn lông.

Nghị Nhiên tức khắc chau mày, đầu lập tức mắc kẹt, một lát sau, mới phản ứng lại đây có thể là đi nhầm phòng, nhưng khi cô muốn xoay người đi ra ngoài…… Lại thật sự nhịn không được mà quay đầu lại, nhìn thêm vài lần.

Mùi hương nhẹ nhàng và hương của tinh dầu trôi nổi trong không khí, tạo ra một hương vi thơm ngọt ái muội.

Dáng người của người đàn ông vừa không mảnh khảnh, cũng không cường tráng, chỉ phù hợp với thể hình, vòng eo rõ ràng ở hai bên cột sống, từ bả vai mãi cho đến cẳng chân toàn bộ đường cong đều mịn màng và linh hoạt, một mảnh lớn da thịt lại như là ánh sáng nhu hòa, đặc biệt là cái mông rắn chắc lại ưỡn lên, đến cô cũng không có đường cong hoàn mỹ như vậy.

Nghe thấy động tĩnh trong phòng, người nọ rốt cuộc ngẩng đầu, bởi vì mới vừa rồi ở trạng thái nghỉ ngơi, ánh mắt có một chút mông lung, nhưng thực mau liền khôi phục thanh minh, nhìn chằm chằm cô vài giây, nói: “Cô là giám đốc? Trợ lý của tôi không có tới tìm cô sao?”

Khi thấy rõ người trước mắt này, Nghị Nhiên giống lại một lần đã chịu kinh hách*, nếu cô không có nhớ lầm, là ở trên mạng nhìn thấy ảnh của người đàn ông này…..

*kinh ngạc bị dọa.

Lúc ấy Nghị Nhiên cảm thấy ngoại hình của anh ta cao gầy, dung mạo xuất sắc, nhưng giống như là người không quá thích cười, rất nhiều thời điểm đều là mím chặt môi, nghe nói tính tình lạnh nhạt lại cổ quái, không chỉ có bị nghiệp giới xưng là “Quỷ tài”, càng là đàn ông độc thân mà nhóm thiên kim thục nữ không được bỏ qua.

Tất nhiên, có rất nhiều tai tiếng xung quanh anh ta, từ tiểu hoa đán phim truyền hình đến minh tinh điện ảnh quốc tế, từ con cái phú nhị đại* lại đến thế gia danh viện, đều bị ôm đồm.

*cậu ấm cô chiêu giàu từ trong trứng:>

Tóm lại, Cố Đình Xuyên này không hơn không kém chính là một vị đại đạo diễn trẻ tuổi lại có tài hoa, quả thực xứng danh nam chính tiểu thuyết ngôn tình.

Đối phương hiển nhiên có chút không vui: “Tôi quen dùng kĩ thuật viên nam các cô không biết?”

Nghị Nhiên cũng tỉnh táo lại, tràn đầy xin lỗi lại tỏ ra vô tội nói: “…… Thực xin lỗi, tôi không phải giám đốc, tôi chỉ là đi nhầm phòng.”

Cố Đình Xuyên biểu tình nghiêm cẩn như suy ngẫm rồi tự điều chỉnh, trong mắt còn lại đã rõ ràng, thần sắc lại khôi phục đạm mạc như thường: “Cô không phải?”

“Tôi cũng không biết sao lại thế này, là phục vụ đưa tôi đến……”

Lúc này người phục vụ vừa nãy cũng đến, nhìn đến tình huống này kinh ngạc mà nói không ra lời, nôn nóng mà một khuôn mặt đều suy sụp xuống, chỉ có thể liên tục xin lỗi hệ thống lễ tân hôm nay có trục trặc, bây giờ liền đi kiểm tra một chút.

Nghị Nhiên nghe được giải thích, ngược lại thả lỏng thần kinh, phục vụ lại lần nữa xin lỗi hai người, cô đành phải vẫy vẫy tay nói không sao, rốt cuộc chiếm “Tiện nghi” người ta cũng là cô.

Người đàn ông vẫn cứ không mặc quần áo, hơi thở mát lạnh phảng phất tầng tầng bổ nhào vào da thịt trên người cô, cô thậm chí có thể từ cái khăn lông kia mà miêu tả đường cong của anh.

“Thực xin lỗi, Cố tiên sinh, chúng tôi đi ra ngoài trước.”

Nghị Nhiên nghe thấy phục vụ nói như vậy, cũng chỉ buồn cười nói với anh: “Cố tiên sinh, đã quấy rầy anh.”

Cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua, lúc này trợ lý của Cố Đình Xuyên cũng tới, anh nghiêng mặt cùng đối phương nói cái gì, tóm lại trông không vui lắm.

Nghị Nhiên dưới đáy lòng cảm thán một tiếng, nỗ lực đem “Dáng người” vị Cố đạo diễn này bảo tồn thành một đoạn ghi hình trong đầu mình, cũng lấy cái này bổ não ra rất nhiều cốt truyện không thể miêu tả.

“Xin lỗi đã làm phiền các cô, chúng tôi sẽ miễn phí thăng cấp phần ăn cho ngài.”

“Không sao, tôi không ngại.”

Cô thấy ánh mắt hồ nghi trong ánh mắt của phục vụ thực vừa lòng mà cong môi cười.

……

Không quá mấy ngày, đường cái cuối hẻm thành phố S nơi nơi đều là poster tuyên truyền liên hoan phim “Giải Thưởng Cây Bạch Dương”, người hâm mộ điện ảnh vì muốn gặp mặt thần tượng, cũng đã sớm đặt vé vào cửa.

Chương Dung Dung là fan não tàn của đại minh tinh Hạ Dương, vốn dĩ là một người đi xem nam thần phong thái tuyệt thế bước trên thảm đỏ, mà Nghị Nhiên tuy đối thế giới minh tinh cũng không có cuồng nhiệt qua lớn, nhưng xuất phát từ tâm tư nhỏ nào đó, cũng cùng cô ấy đi đến hiện trường.

Chạng vạng, ánh đèn rạng rỡ trên thảm đỏ, hai bên chen đầy fan điện ảnh, liếc mắt một cái nhìn lại dòng người chen chúc xô đẩy, cô nhận lấy khăn giấy bạn tốt bên cạnh đưa qua, xoa xoa cái trán: “Sao lại nhiều người như vậy, tớ nóng chết đi được.”

Chương Dung Dung cũng bị nhiễm bởi sự phấn khích không thể giải thích này, lải nhải mà niệm không ngừng: “Cố đạo sắp mang theo đoàn phim《 Sông Hắc Ám 》 lên sân khấu, mọi người đương nhiên kích động rồi!”

Nghị Nhiên nghĩ nghĩ, trong đầu tự nhiên mà hiện lên dáng người của Cố Đình Xuyên, không nghĩ tới một đạo diễn nổi tiếng lại có đầu óc như thế, ngay cả một thân cơ bắp cũng là đẹp không lời gì để nói.

Chương Dung Dung đưa cho cô một cái ánh mắt không có ý tốt: “Cậu lại suy nghĩ ngày đó……”

Lời còn chưa nói xong, bên kia thảm đỏ liền xuất hiện một đôi nam nữ tương đương nhau, có người ở trong đám người la lớn: “Tới tới! Là Cố đạo!!”

Người đàn ông mặc một bộ tây trang đen, nữ tinh bên người là diễn viên truyền hình chạm tay là bỏng, tai to mặt lớn, một thân váy dài hở lưng lay động sinh tư.

Cô ấy kéo nhẹ cánh tay người bạn nam bên cạnh, nện bước ưu nhã mà thong dong, liếc mắt một cái thật sự là hình ảnh đẹp mắt, ngay cả Nghị Nhiên cũng nhịn không được duỗi dài cổ đi xem.

Theo một nam một nữ khoảng cách bọn họ càng ngày càng gần, các fan bên cạnh như tiêm máu gà hò hét, lớn tiếng mà kêu tên của bọn họ.

Nghị Nhiên đau đầu mà nhéo nhéo ấn đường, cô đã bị vây đến không thể động đậy, vừa vặn nữ minh tinh kia còn ở trước mặt bọn họ dừng lại, duỗi tay ký tên cho fan, cái này làm cho tất cả mọi người như điên rồi chen chúc đưa tay lại chỗ này.

Nghị Nhiên cùng hai vị danh nhân chỉ còn lại khoảng cách có mấy mét, lúc này, người đàn ông trên thảm đỏ chắc chắn không phải là người hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất, anh bỗng nhiên nhìn cô, ánh mắt kia lực xuyên thấu quá mức mãnh liệt, giống như chặt chẽ mà cố định cô tại chỗ.

Cô ngẩn ngơ mà nhìn anh, trong lòng như có một chùm pháo hoa nổ tung, ngực khó chịu dường như trống rỗng.

Tiếng chụp hình cùng tiếng thét chói tai không ngừng vang lên tràn ngập tai, Nghị Nhiên cái gì đều phản ứng không kịp, cứ như vậy không hề dự triệu mà liền đâm nhập trong mắt anh, kỳ thật, cô không có cảm giác được cái gì kinh tâm động phách, nhưng lại có một loại rung động không thể nói.

Cố Đình Xuyên thật sự là nhìn cô trong chốc lát, khóe miệng bỗng nhiên khẽ nhếch, có chút cười như không cười, nhưng cũng không có càng nhiều động tác, ngược lại lại đi tới bạn nữ bên cạnh.

Anh cùng nữ tinh thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, giống như vừa nãy phát sinh hết thảy chỉ là một cái nhạc đệm nhỏ, ai cũng không có để ý.

Chương Dung Dung hưng phấn cả khuôn mặt đỏ bừng, chờ đến kia hai vị chậm rãi đi xa, mới điên cuồng mà lây lây thân mình bạn tốt, nói: “Cố đạo giống như nhớ rõ cậu? Trời ạ, không phải tớ ảo giác đi? Cậu cũng quá may mắn! Nghị Nhiên cậu ” diễm phúc không cạn ” a!”

Nghị Nhiên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua bóng lưng cùng sườn mặt kia dần dần đi xa, cô không thể không thừa nhận, vị Cố đại đạo diễn này…… Thật là một người đàn ông có mị lực.

Các điểm trên khuôn mặt Cố Đình Xuyên rõ nét, mũi hình tuấn tú, ánh mắt thâm thúy ở dưới ánh đèn lộng lẫy trên thảm đỏ lại gần như sạch sẽ mà thông thấu, khí chất thực sự xuất chúng, mà tài hoa hơn người, danh hiệu danh môn liền càng làm cho người nghe qua là không quên được, thật sự là thượng lưu nhân sĩ cùng thế giới bọn họ sinh hoạt khác xa nhau.

Đây thực sự là một người đàn ông kết hợp tất cả các loại ưu điểm, cô rốt cuộc cũng hiểu rõ có một số người chẳng cần nói nửa lời, chỉ một ánh mắt cũng đủ mị hoặc nhiều phụ nữ xua như xua vịt.

Nghị Nhiên thật vất vả mới lấy lại tinh thần, lúc này mới quay đầu đối với bạn tốt toát ra một nụ cười đắc ý, trêu chọc nói: “Được rồi, vì cái này tất cả đều đáng giá.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN