Nửa Đời An Nhiên
Chương 2: Tình trong mưa
Phụ huynh cầm dù đến cổng “Trường Quốc tế Habben” đón các bé, ai nấy đều chật vật, không bao lâu, ngôi trường to như vậy phảng phất ở trong tức khắc liền vắng vẻ.
Nghị Nhiên mới từ chức công việc trước đến nơi này công tác không tới hai tháng, rất nhiều nơi còn chưa quen thuộc, tuy nhiên, đối với những cái “Bản lĩnh” đó của học sinh tiểu học thật ra đã lãnh hội vài phần.
Vặn vòi nước rửa rửa tay, cúi đầu nhìn vết màu nước trước ngực sau khi dính nước thì biến thành một cái hình dạng buồn cười, cô thở ngắn than dài một trận, lầm bầm lầu bầu với chính mình trong gương: ” Đại bì (da) vương này! Tiểu mập mạp đáng giận! Hừ, một ngày nào đó cô sẽ tìm cách trừng trị em.”
Lúc ấy, tiểu mập mạp ở trong lớp hoành hành ngang ngược, ảnh hưởng đến các bạn nhỏ đọc sách, cô làm giáo viên Ngữ Văn ôn tồn hòa khí đi nhắc nhở nhóc, không nghĩ tới lại bị đối phương vẩy màu nước trúng.
Nghị Nhiên quả thực tức giận, vừa rồi còn đem việc này nói cho mẹ của tiểu mập mạp, kết quả, đối phương căn bản là không đau không ngứa, cô thật sự là gặp được quỷ!
Cứ việc đây là trường học tư nhân, có tiền không nhất định có thể vào, có thể vào tất nhiên có tiền, nhưng tố chất học sinh thật sự kém quá nhiều.
Hôm nay cô thật vất vả muốn mặc một bộ quần áo đẹp đẹp đi hẹn hò, mắt thấy vết bẩn này chỉ dùng nước sợ là không tẩy được, Nghị Nhiên cầm điện thoại trong tay bật lên, cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, cân nhắc rốt cuộc thì nên về nhà một chuyến thay quần áo, hay là trực tiếp đi nhà hàng gặp đối tượng xem mắt.
Cô vừa đến hành lang chuẩn bị đi văn phòng thu dọn đồ, ngước mắt nhìn thấy một học sinh của lớp mình thế nhưng còn chưa được phụ huynh tới rước.
Cậu bé ngoan ngoãn đứng đó, trên người mặc sơ mi trắng và quần đen dài không có một vết nhăn, làm cậu bé mặc ra một loại vẻ ngoài đặc biệt quý khí, mặc cho việc tuổi nhỏ, nhưng mặt mày cậu thanh tú, ngày thường thành tích học tập ưu việt, lại cực có giáo dưỡng, đã là tiểu soái ca rất nhiều bạn học nữ ái mộ.
Thời điểm Nghị Nhiên đi qua còn có chút nghi hoặc, cô biết nhóc và nhiều bạn ở đây cũng không khác nhau quá lớn, mỗi ngày đều có siêu xe đón đưa đi học.
Nhìn thoáng qua động tác cậu bé, đôi tay lôi kéo quai đeo cặp sách, ôn nhu mà cười hỏi: “Cố Thái, làm sao vậy? Hôm nay không có xe tới đón em sao?”
Cậu bé chỉ nhàn nhạt mà giơ mi lên, nhìn qua không có cá tính đặc biệt gì, thần thái kia còn làm cô cảm thấy có một chút giống như đã từng quen biết.
“Hôm nay đến lượt chú em tới đón, chú ấy đến muộn.”
Nghị Nhiên trong lòng hiểu rõ, nhẹ nhàng nói tiếp: “Cũng đúng, mưa lớn như vậy trên đường khẳng định sẽ kẹt xe, em đừng có gấp, chú một hồi sẽ đến.”
“Em cũng không có lo lắng.” Cậu hơi nghiêng đầu, liếc nhìn cô một cái nói.
Nghị Nhiên: “……” Hiện tại học sinh tiểu học đều như vậy sao? Còn có thể vui sướng nói chuyện phiếm hay không.
Cô nhìn nhìn cặp sách nhỏ của cậu bé, cùng với một đôi tay trống trơn, nếu không nhớ lầm, hôm nay lúc cậu bé đến, cậu bé hẳn là có mang theo một cây dù dài in hình siêu anh hùng mới đúng.
“Cố Thái, em quên mang theo dù sao?”
Cậu bé biểu tình dừng một chút, nói: “Em không có mang dù đến đây, cô nhớ lầm rồi.”
Nghị Nhiên trong lòng tức khắc có chút hoang mang, nhưng cũng không nói cái gì nữa, nhìn thoáng qua phòng học trống không phía sau: “Vậy em muốn ngồi xuống chờ hay không?”
Giọng của Cố Thái vốn dĩ thanh thúy, trong tiếng mưa rơi nhẹ nhàng rơi có vẻ phá lệ dễ nghe: “Em muốn đứng ở chỗ này ngắm mưa trong chốc lát, cô đừng làm ồn.”
Nghị Nhiên: “……”
Được rồi, là cô giáo xen vào việc người khác.
Nhưng cô vẫn là không thể để cậu bé một mình ở trên hành lang được, nghĩ tới nghĩ lui, liền đơn giản dựa vào bên tường phòng học cùng cậu chờ người nhà.
Mưa còn không ngừng rơi xuống, nhưng so với lúc nãy đã nhỏ hơm rất nhiều, mây đen mờ mịt nơi xa cũng chậm rãi tản ra, phảng phất có cột sáng từ không trung đầu chiếu xuống mặt đất.
Lại qua không lâu, phía trước truyền đến một trận tiếng bước chân dần dần tới gần, đôi giày da của người đến đạp lên vũng nước, nghe ra được tiếng nện bước vững vàng mà kiên định.
Nghị Nhiên vừa nhấc mắt liền thấy “Chú” của Cố Thái cầm một câu dù đen lớn, cô đối với cái thân ảnh đĩnh bạt lạnh lùng kia sửng sốt một chút, thời gian phảng phất bị người ta ấn nút dừng lại.
Chờ người nọ đi được càng gần, Nghị Nhiên mới thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, chỉ thấy bên môi người đàn ông hơi nhấp, ánh mắt vẫn như cũ là ít khi nói cười, nhưng cách ăn mặc hiển nhiên tùy ý không ít, cổ tay áo bị gấp lại đưa ra ngoài, trạng thái cũng rất thả lỏng, từ diện mạo đến khí chất đều là ý vị sâu xa.
Thân mình anh hơi hơi nghiêng về phía trước một chút, trên mặt dù có bọt nước lăn xuống, bầu trời nhiều mây làm cho ánh mắt anh ôn nhu vài phần.
Nghị Nhiên không biết mà sờ sờ vành tai nóng lên, trạng thái riêng tư của Cố đạo quả nhiên càng thêm câu người.
Cố Đình Xuyên đứng ở trước mái hiên nhỏ, chậm rãi mở miệng: “Cố Thái, đi thôi.”
Cậu bé cũng không nói chuyện, quải cặp sách trên lưng yên lặng mà đi qua, khi một lớn một nhỏ đang chuẩn bị đi về, bước chân Cố Đình Xuyên bỗng nhiên dừng lại, xoay người cúi đầu dặn dò với cậu bé: “Nói tạm biệt cô giáo.”
Cố Thái thở dài một tiếng, một chút tư thái kiêu ngạo mới vừa rồi trước mắt hồn nhiên không thấy.
Cậu bé nâng nâng cằm hướng Nghị Nhiên, manh manh* mà nói: “Cô Nghị, em về nhà đây, ngày mai gặp.”
*manh hay còn gọi là moe, người ta hay nói bán manh là tỏ vẻ dễ thương á.
Cố Đình Xuyên lúc này mới tha cho cậu bé, nhưng, giờ phút này không biết vì sao lại giương mắt nhìn cô.
Nghị Nhiên trong lòng cảm thán, không nghĩ tới lại gặp được ở chỗ này.
Cô đối với tình huống của Cố Thái trong lớp nắm cũng không rõ lắm, chỉ biết lai lịch cậu bé không nhỏ, cũng coi như là đời sau danh môn, nhưng cũng không biết chú của cậu lại chính là đạo diễn Cố thanh danh vang dội.
“Cố Thái, vị này chính là……”
Xuất phát từ chức trách giáo viên, cô vẫn là nên hỏi thêm một câu.
Cố Thái có nề nếp mà giới thiệu: “Đây là chú của em, đại đạo diễn Cố Đình Xuyên.”
Nghị Nhiên “Phụt” một chút cười ra, vừa dứt lời, liền ngoài ý muốn nghe thấy được thanh âm nghiêm cẩn (nghiêm túc+cẩn thận) vững vàng của Cố Đình Xuyên, anh nhấc chiếc dù lên, lộ ra gương mặt thả lỏng dưới ánh chiều hoàng hôn càng thêm anh tuấn.
“Cha mẹ Cố Thái mấy ngày nay đều không ở nhà, gần đây nó sẽ ở tại nhà ông nội, hoặc là ở chỗ tôi.”
Cô gật gật đầu, há hốc mồm mà nhìn nhìn người đàn ông xuất sắc trước mắt xuất sắc, lại trông thấy mưa nhỏ vẫn chưa ngừng ở phía sau bọn họ, điều chỉnh một chút cảm xúc, mới cười khoát tay với anh, nói: “Bên ngoài trời mưa, lái xe chú ý an toàn.”
Lời nói bình đạm lọt vào tai Cố Đình Xuyên, theo giọng nói quen thuộc của cô, trong đầu lại chợt lóe qua hình ảnh nào đó trong trí nhớ, anh giống như là tự hỏi, trầm mặc vài giây.
Cô nhìn đến nút áo màu bạc trên ống tay áo anh, cũng nhìn đến tầm mắt đối phương như là chú ý tới chỗ bị màu nước làm bẩn trên ngực chính mình, tức khắc đều có chút ngượng ngùng.
Cố Đình Xuyên bỗng nhiên mở miệng: “Chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu không?”
“……” Nghị Nhiên hoàn toàn sững sờ ở tại chỗ.
Cô không nghĩ tới người đàn ông trăm công ngàn việc này thế mà còn nhớ rõ nhạc đệm nhỏ kia, nhưng lại ngượng ngùng chủ động đề cập với đối phương, liền ậm ừ nói: “Không có đi…… Đúng rồi, tôi có đến thảm đỏ ” Giải thưởng Cây Bạch Dương “, Cố đạo anh khẳng định……”
“Ồ, tôi nhớ ra rồi.” Cố Đình Xuyên bỗng nhiên đánh gãy lời cô nói, ánh mắt anh thâm thúy, đáy mắt có một mạt thần sắc phức tạp.
Cùng lúc đó, trong đầu hai người hiện lên cảnh ngày hôm đó ở hội sở dưỡng sinh xảy ra ô long sự kiện, đặc biệt là khi đó anh còn không có mặc quần áo, còn bị cô nhìn đến…… Hơn phân nửa đường mông gợi cảm.
Nhận ra được cái này ngoài ý muốn thật sự có chút buồn cười, người đàn ông nhíu nhíu mày, đem cảm xúc che dấu đi, xem ra anh và cô gái này thật đúng là ở nơi nào đều có thể gặp.
Trên đường trở về, bên trong xe phát khúc dương cầm Schubert, giai điệu du dương động lòng người, Cố Thái nghe xong trong chốc lát đều phải mệt rã rời, cậu vịn cửa sổ hộ ngắm mưa, nói: “Cô Nghị hôm nay cũng rất xui xẻo, mặc quần áo mới muốn đi hẹn hò, kết quả bị bạn học trong làm dơ.”
Cố Đình Xuyên cầm tay lái, cảm thấy buồn cười, khóe môi cong lên một mạt nhàn nhạt độ cung: “Sao con lại biết cô giáo muốn đi ” hẹn hò “?”
“Chúng con đều biết.” Cố Thái từ ghế sau rộng rãi bò lại đây, móc điện thoại mới trong túi đưa cho anh: “Có thể bật nhạc của con không? Con sắp bị chú thôi miên rồi.”
Cố Đình Xuyên khó được châm chước một lần, đem âm nhạc trong di động phát ra loa của xe. Kết quả, bên trong xe lập tức tràn đầy tiếng nhạc pop.
Người đàn ông nhăn chặt mày, thừa dịp phía trước là đèn đỏ, dẫm phanh lại ghé mắt nhìn về phía sau, ánh mắt còn có chút không ủng hộ: “…… Bài hát này là gì, nghe ở đâu vậy?”
“Con hỏi cô Nghị, nghe cô ấy nói, là cả khúc chủ đề của một bộ anime Nhật Bản.”
Cố Đình Xuyên xoa xoa ấn đường, có vẻ như trong nhận thức của anh, ở tuổi này khi xem một bộ phim hoạt hình là gần như không thể tưởng tượng được, trên thực tế đối với người từ nhỏ không bao giờ tiếp xúc những thứ này, xác thật bản thân anh và cậu bé hoàn toàn giống nhau, nhưng mà, anh thật ra có biết một ít tiếng Nhật.
“Con có biết ý nghĩa của bài hát không?”
Cố Thái không cho là đúng: “Không biết, con chỉ là cảm thấy so với khúc dương cầm của chú dễ nghe hơn nhiều.”
Cố Đình Xuyên hơi hơi cười cười, có vẻ hôm nay tâm tình không tồi, liền phiên dịch lời bài hát cho tiểu quỷ gây sự này: “Mất đi thứ quan trọng nhất, mới phát hiện tình yêu chân chính.”
Nói xong, lại híp mắt cố ý nói: “Xem ra, con còn rất thích cô giáo mới đến.”
Anh là đạo diễn, thường xuyên muốn phỏng vấn những cái diễn viên lớn, từ trước đến nay cũng giỏi về quan sát, đối với hoạt động tâm lý của Cố Thái đương nhiên rõ như lòng bàn tay.
Tiểu gia hỏa không nhìn anh, nhỏ giọng mà lầu bầu: “Hừ, mới không có.”
Cơn mưa yếu dần, nhưng sắc trời cũng tùy theo chuyển ám, trường học bị che dấu một chút bởi bóng đêm, Nghị Nhiên cuối cùng quyết định mặc quần áo trên người đi nội thành ăn cơm, nếu không qua lại một chuyến lăn lộn, đối phương khẳng định không có kiên nhẫn chờ.
Cô một bên thở dài vừa đi ra vườn trường, lúc đi ngang qua thùng rác ở chỗ rẽ, bỗng nhiên phát hiện có một cây dù không biết bị ai cắm ngược, lộ ra tay cầm dù còn có in hình một siêu anh hùng.
Nghị Nhiên đến gần một chút để nhìn kỹ, phát hiện cây dù cùng với cây hôm nay Cố Thái mang đến mười phần giống nhau, cô cầm cây dù từ thùng rác rút ra toàn bộ, thình lình phát hiện hoa văn trên mặt còn không phải là cây buổi sáng cậu bé mang theo sao?!
Cô lại cúi đầu phân biệt, chỗ đằng trước cây dù giống như bị phá hư.
Trong lòng Nghị Nhiên “Lộp bộp” một chút, có một loại cảm giác lộn xộn không thể nói được, phản ứng đầu tiên của cô chính là…… Vì sao Cố Thái muốn theo bản năng mà “Nói dối” với cô?
Rõ ràng có mang theo dù, vì sao lại nói không có mang?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!