Núi Rộng Sông Dài
Phần 34
Tôi theo phản xạ, vội vàng cúi xuống nhặt hộp bao cao su. Nhưng Uyên nhanh hơn, cô ta xô tôi ra rồi nhặt hộp bao cao su dưới đất, giơ lên trừng mắt hỏi:
– Nói mau con r.anh. Mày mang bao cao su đến đây làm gì? Mày định làm gì anh Giang?
– Không phải việc của cô. Đưa trả đây cho tôi.
– Không phải việc của tao á? Thế mày là cái quái gì mà đến nhà anh Giang? Mày là loại nào mà dám đặt chân đến đây? Mày cầm bao cao su đến với mục đích gì?
Tất cả những câu hỏi này tôi có thể trả lời, nhưng tôi biết sau khi mình trả lời thì sẽ đến tai ai, thế nên tôi chỉ mím môi nhìn cô ta, không nói.
Uyên thấy tôi không đáp thì vẫn trừng trừng nhìn tôi, ánh mắt soi mói của cô ta quét từ đầu đến chân tôi một lượt. Thấy tôi mặc quần áo ở nhà, đi dép lê, trên tay còn cầm theo một cái bánh mì thì dường như hiểu ra. Nhưng vẫn khó tin hỏi:
– Mày… ở với anh Giang?
– Định đến dụ dỗ anh ấy. Nhưng gặp đúng sao chổi chắn đường thì hết hứng rồi. Về đây. Thích hộp bao cao su đó thì cứ giữ lại mà dùng.
Dứt lời, tôi quay người định đi. Nhưng Uyên lại kéo tay tôi giật lại, cô ta kéo mạnh đến mức suýt nữa thì làm tôi ngã. Nãy giờ cô ta hết xô rồi lại kéo khiến tôi bực mình, đ.iên tiết giật tay ra gằn giọng:
– Làm gì đấy? Bỏ ra.
– Mày định đi đâu hả con kia? Hôm nay mày không trả lời thì đừng hòng tao để mày đi. Nói mau, mày ở nhà anh Giang phải không?
– Tôi có ở hay không cũng chẳng phải việc của cô. Cô không phải chủ nhà, cũng chẳng phải là vợ anh ấy, tôi chả việc gì phải trả lời cô cả. Mà tôi khuyên cô bỏ cái thói tra khảo, hở tý là động chân động tay với người khác đi. Cô không có tư cách đó đâu, đến khi người ta không lịch sự nữa thì kéo nhau lên đồn ngồi cả đấy.
– Mày thử không lịch sự đi, mày không lịch sự đi tao xem nào. Đến lúc đó thì xem ai sợ ai?
Tôi nhìn cô ta một vòng, cười nhạt:
– Tất nhiên là tôi sợ cô chứ. Sợ bẻ một cái thì cổ tay cô gãy luôn đấy. Que củi to hơn tôi còn bẻ gãy được, ba cái loại tiểu thư trói gà không chặt như cô chỉ sợ đụng vào cái đã gãy rồi. Mà nghe nói gãy cổ tay khó liền lại lắm nhỉ? Có khi còn không đeo nổi túi hàng hiệu của cô vào tay nữa ấy chứ.
Vừa nói, tôi vừa bẻ khớp ngón tay răng rắc, mặt mày thản nhiên lạnh tanh, không còn nhợt nhạt yếu ớt như lần ở Trường Thịnh. Uyên có lẽ cũng cảm nhận được điều này nên bộ dạng hùng hổ của cô ta lập tức tắt hẳn đi một nửa.
Cô ta lùi về phía sau một bước:
– Đừng tưởng tao sợ mày. Mày mà dám động vào tao, tao kiện cho mày đi tù mọt gông.
– Đã mất công đi tù thì tôi sẽ bẻ luôn cả cái cổ cô để đi tù một thể. Nên đừng có thách tôi làm gì. Tôi không có tiền nhiều như cô để mà tiếc đâu, tôi chả có cái gì cả, đi tù cũng là chuyện bình thường thôi.
Uyên xanh mặt, lùi lại bước thứ hai:
– Mày… mày… đúng là cái loại đầu đường xó chợ. Ăn nói như cái loại vô học. Không hiểu sao anh Duy lại dính vào cái loại mày nữa.
Tôi không thèm chấp cô ta, chỉ coi mấy lời ấy như ch.ó sủa bên tai. Nhưng Uyên vẫn dai như đỉa đói quấn lấy tôi, cô ta bảo:
– Tao không phải vợ anh Giang, nhưng tao quen mày trước anh ấy đấy, mẹ anh ấy cũng coi tao như con dâu trong nhà. Giờ mày đến nhà anh ấy thì tao phải quản. Mày không nói thì tao sẽ gọi điện cho mẹ anh ấy đến đây ngay. Thế nên mày khôn hồn thì nói đi, không thì tao lại dẫn bác ấy đến tận đài truyền hình của mày để báo với giám đốc đấy. Mày đang ở nhà anh Giang phải không?
Mẹ của hai anh em bọn họ và phiền phức liên quan đến công việc vẫn là hai điểm yếu trong lòng tôi. Đến bây giờ tôi vẫn sợ mọi việc bung bét nên chỉ nói:
– Thích thì tự đi mà hỏi anh Giang. Muốn biết gì thì cứ hỏi anh ấy, hỏi tôi làm gì?
– Mày mang bao đến nhà anh ấy thì tao hỏi. Sao? Tao nói đúng quá, mày không giải thích được nên đẩy trách nhiệm sang anh Giang phải không? Có gan làm sao không có gan thừa nhận đi.
– …
– Mày làm cách gì để dụ dỗ ông Giang ngủ với mày? Anh ấy không phải là loại đàn ông thích ăn tạp, mày còn là người yêu của ông Duy nữa. Không có lý gì tự nhiên mà anh Giang lại động vào mày được. Nói đi.
Nghe Uyên nói xong câu này, tự nhiên tôi lại nghĩ ra một cách. Dù hơi vô sỉ một chút, nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất cho chúng tôi.
Tôi lẳng lặng hít vào một hơi, nhìn thẳng vào cô ta rồi nói:
– Mày muốn biết làm gì? Để học theo tao à?
– Học? Tao cần gì học theo cái loại trơ trẽn vô đạo đức như mày. Mày ngủ với người tao yêu thì tao muốn biết, thế thôi.
– Mày nói đúng rồi đấy. Tao trơ trẽn, vô đạo đức. Nhưng trơ trẽn, vô đạo đức thế mới dụ được anh Giang lên giường, chứ cái loại đạo đức nửa mùa như mày thì mạt kiếp vẫn không gạ được anh ấy ngủ với mày đâu.
– Mày…
Cô ta bị nói đến nóng cả mắt, giơ tay định tát tôi, nhưng đến khi bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo sắt đá của tôi, cô ta có vẻ cũng sợ nên đành rút tay về:
– Mày nói gì đấy con r.anh. Mày nói ai là đạo đức nửa mùa?
– Muốn biết tao làm cách gì để gạ được anh ấy đúng không? Đơn giản lắm, đợi anh ấy uống rượu thì tranh thủ bỏ thuốc vào. Vừa có rượu vừa có thuốc, có quân tử mấy cũng không từ chối nổi đâu. Tao chỉ việc mặc một cái váy ngủ sexy nằm lả lơi trước mặt anh ấy là xong.
Uyên há hốc miệng nhìn tôi, cô ta vẫn không tin, lại hỏi:
– Anh Giang mà dễ cho mày bỏ thuốc thế à? Mà có cho mày bỏ thuốc thật thì ông ấy cũng không cho mày cơ hội ở một mình với ông ấy. Đừng có lừa tao.
– Trước khi vào Hà Tĩnh, Duy có nhờ anh Giang chăm sóc tao. Tao chỉ cần bịa ra lý do cãi nhau với anh Duy, đòi đi uống rượu, tự khắc anh Giang sẽ đi theo tao thôi.
Nói tới đây, tôi cười cười, tỏ vẻ bình thản bảo:
– Cho nên mới nói hạng như mày là đạo đức nửa mùa, cũng khôn nửa mùa. Bảo sao nhiều năm nay tán mãi anh Giang cũng không đổ. Muốn có được anh thì phải cua được em trai trước. Mày nghĩ tự nhiên tao tiếp cận anh Duy à? Không có chuyện đó đâu. Tao biết anh Giang lo cho anh Duy nên mới chọn cách tiếp cận anh Duy trước đấy.
– Mày… mày đúng là cái loại trơ trẽn… loại không có liêm sỉ.
– Cảm ơn.
Cô ta tức tới nỗi rất lâu sau đó cũng không nói được câu gì, cứ trợn mắt chỉ tay vào mặt tôi. Mãi sau hình như nhớ ra chuyện gì, Uyên mới nói:
– Cứ cho là mày bỏ thuốc anh Giang đi, thì anh ấy cũng chỉ sai một lần thôi. Không thể cứ tiếp tục, còn cho cả mày đến đây… dùng bao được.
– Não mày tàn quá đấy. Đã mất công lên kế hoạch, chẳng lẽ lại không quay phim?
Tôi cười nhạt:
– Tao nói rồi. Anh Giang lo cho anh Duy thế nào, sợ em trai mình tổn thương ra sao, không chỉ có tao biết, chắc mày cũng thừa biết. Tao dọa đưa video đó cho anh Duy xem, nói là anh trai anh ấy uống rượu say rồi cư.ỡ.ng bức tao, mày nghĩ xem, lúc đó ai mới là người phải sợ ai?
– …
– À mà đúng rồi, có muốn xem video không? Lúc đó anh Giang bị ngấm thuốc, tao có giả vờ bảo “Không, đừng”, rồi chống cự, nhưng anh ấy vẫn lao vào. Xem cũng giống cư.ỡ.ng bức lắm đấy. Video đó mà mang ra tòa có khi anh Giang cũng phải đi vài năm, thanh danh mất hết. Mày nói xem, nếu là mày thì mày sẽ chọn cái gì?
Những lời kinh khủng tôi vừa nói, ngay cả tôi cũng cảm thấy tự ghê tởm chính mình, Uyên có cảm giác thế nào, chắc tôi cũng hiểu được.
Cô ta lùi lại mấy bước, không còn khí thế hùng hổ, cũng không còn vẻ khinh miệt nữa, trong mắt chỉ còn sự sợ hãi và kinh tởm tôi thôi. Cô ta nói:
– Tao biết ngay… tao biết ngay mày là cái dạng bụng dạ thâm độc mà. Mày đúng là cái loại không biết xấu hổ, mày là loại đàn bà bẩn thỉu, loại phá hoại cuộc sống của người khác. Loại mày nên bị u.ng thư c.hế.t đi, mày thâm độc như rắn rết thế sao vẫn còn sống sót đến bây giờ? Sao mày không c.hế.t đi?
– Tao c.hế.t hay không, không đến lượt mày nói. Mày chỉ cần nhớ cho kỹ, chỉ cần mày dám để lộ ra chuyện tao ở nhà anh Giang, thì người thiệt không phải là tao đâu, mà là anh ấy đấy. Lúc đó anh Duy quay lưng lại với anh ấy, cả xã hội này khinh bỉ nhổ nước bọt vào mặt anh ấy. Tao chẳng có gì, không bố không mẹ, tao chẳng việc gì phải xấu hổ. Còn anh Giang thì có nhiều thứ để mất lắm. Mày thử đi.
Thực ra, tôi nghĩ hiện tại chưa phải lúc để công khai, tôi cũng hiểu rõ nếu Uyên biết được chuyện tôi đến ở cùng Giang, chắc chắn mẹ của anh cũng sẽ biết. Thế nên trước khi chúng tôi kịp chuẩn bị tinh thần để đối phó với mọi chuyện, tôi đã cược một ván.
Nếu Uyên thật sự yêu và nghĩ cho Giang, hẳn cô ta sẽ phải chọn cách giữ im lặng. Còn nếu như tình cảm của cô ta chỉ là muốn chiếm đoạt, muốn có được, chắc chắn Uyên vẫn sẽ nói với mẹ anh về chuyện của chúng tôi.
Kết quả ván cược là tôi thắng!
Cô ta không còn vẻ vênh váo, chỉ run rẩy bảo tôi:
– Mày đúng là cái thứ kinh tởm. Mày muốn gì, mày nói đi. Tiền? Xe? Hay là nhà?
– Ý gì?
– Đưa đoạn video đó cho tao, tao sẽ cho mày thứ mày muốn. Tiền, xe, nhà, tao cho mày. Mày đưa video cho tao rồi tránh xa anh Giang ra.
– Mày thì có bao nhiêu tiền? Tiền của anh Giang nhiều hơn.
– Mày cũng nên hiểu, anh ấy không phải là loại người thích chịu sự khống chế của người khác. Bây giờ có thể anh ấy vẫn nghe lời mày, nhưng anh ấy không phải thằng ngu đâu, vài hôm nữa anh ấy dò được video đó mày để đâu thì mày cũng sớm xong đời thôi. Khôn hồn thì đưa video cho tao, tao cho mày thứ mày muốn. Đưa đây.
Tôi giật lấy hộp bao cao su trong tay cô ta, thản nhiên đáp:
– Tao không ngu thế đâu. Yên tâm đi. Đợi đến khi tao chơi chán rồi, tự khắc tao sẽ tìm đối tượng khác thôi. Lúc đó tao sẽ tặng mày đoạn video đó để làm kỷ niệm.
– Mày…
Tôi không thèm nghe cô ta nói hết câu, cũng chẳng còn sợ hãi Uyên biết tôi ở nhà Giang nữa, đi thẳng qua cô ta rồi mở cửa vào nhà. Có điều, khi tôi chuẩn bị đóng cửa lại, Uyên đột nhiên nói:
– Mày không khống chế ông Giang được lâu nữa đâu. Người ông ấy yêu về nước rồi.
Tôi dừng động tác, không nói gì, cũng không ngẩng lên nhìn cô ta. Chỉ có Uyên cười khẩy:
– Mấy năm nay anh ấy không yêu ai, tao cũng tán không được, chỉ vì từ trước đến giờ anh Giang chỉ yêu duy nhất một người là chị Vân Anh thôi. Cái người mà đi cùng tao hôm gặp mày ở nhà hàng đấy. Mày có biết anh Giang yêu chị ấy thế nào không?
Cô ta nhún vai, ánh mắt vừa tự giễu vừa bất lực:
– Đến mức ngay cả tao cũng không có cửa với chị ấy, tao có muốn ghét chị ấy như ghét mày cũng không được, vì anh Giang yêu chị ấy còn hơn cả tính mạng anh ấy nữa kìa. Đã yêu hơn cả tính mạng của anh ấy, tao còn ghét thế nào được?
– …
– Mấy năm nay chị ấy ở nước ngoài, tao cũng tranh thủ tấn công mãi mà anh Giang có đổ đâu. Giờ chị Vân Anh về nước rồi, anh Giang lại yêu chị ấy đ.iên cuồng như xưa thôi. Mà đàn ông ấy mà, một khi đã yêu sống yêu c.hế.t một người thì chẳng có chuyện để mày ép làm cái này cái kia đâu, chắc giờ anh Giang đang gấp rút tìm cách để thoát ra khỏi mày rồi đấy. Nên là tao khuyên mày, không muốn mất cả chì lẫn chài thì đưa video đây, tao cho mày tiền rồi mày cút đi. Anh Giang là người tao không có được, mày cũng không có nổi đâu.
Việc anh rất yêu người yêu cũ, tôi đã nghe kể rồi, chuyện ở quá khứ tôi không có ý định can thiệp, nhưng những lời Uyên nói vừa rồi lại như từng mũi kim, cứ thế bén nhọn đâm vào tim tôi. Rất đau, rất khó chịu, thậm chí còn cảm thấy có một chút gì đó đố kị.
Nhưng tôi vẫn bình tĩnh hỏi cô ta:
– Mày cũng cao thượng đến mức đó à? Chấp nhận bỏ tiền ra mua video để anh ấy được thoải mái, rồi anh ấy lại đến với người khác?
– Không cao thượng, nhưng ít ra chị Vân Anh hợp với anh ấy hơn loại như mày. Chị ấy hiền lành, tốt tính, gia đình có điều kiện, lại còn nổi tiếng. So với mày thì một trời một vực. Đằng nào anh Giang cũng không lấy tao, thế thì tao vẫn mong anh ấy chạm tay đến trời hơn là rơi xuống vực với một đứa cặn bã như mày. Đã thế, mày còn làm tổn thương cả Duy nữa. Mày không xứng đáng ở bên cạnh hai người bọn họ đâu.
Tôi nhìn cô ta vài giây, cũng cảm thấy hôm nay đã nói quá nhiều rồi, tôi mệt mỏi, không muốn nghe nữa nên thẳng tay đóng cửa. Uyên cũng không quấn lấy tôi làm phiền thêm, chỉ một lát sau đã nghe thấy tiếng giày cao gót của cô ta rời đi.
Tôi lẳng lặng đứng lưng tựa vào cánh cửa, nhìn bầu trời qua khung cửa kính trước mặt rất lâu, rất lâu, trong lòng cứ văng vẳng mãi một câu “Chị Vân Anh về nước rồi, anh Giang sẽ lại yêu chị ấy đ.iê.n cuồng như xưa thôi”. Rõ ràng lời của một người như Uyên thì không đáng tin, nhưng Duy cũng từng nói Giang rất yêu chị ấy, nhiều năm nay mãi không quên được, còn có cả ánh mắt của anh khi nhìn chị Vân Anh ở nhà hàng… Tôi muốn không nghĩ đến, không lo sợ, tôi muốn tin vào anh, nhưng chẳng hiểu sao lòng cứ nặng nề như đeo gông xiềng vậy.
Tôi đứng ở cửa nhìn trời sao như vậy rất lâu, đến khi hai chân mỏi nhừ mới vào phòng đi tắm. Mọi lần tôi tắm rất nhanh, nhưng hôm nay khó chịu nên tôi xả nước nóng vào bồn rồi nằm ngâm mình trong đó. Có lẽ vì nước rất ấm, cũng có thể vì mệt nên tôi ngủ quên, lát sau có bàn tay ai đó chạm vào mình, tôi mới hoảng hốt bật dậy.
Giang mặc áo choàng tắm, chẳng biết đã leo vào bồn cùng tôi từ khi nào, một tay anh ôm lấy tôi, một tay bật chế độ massager trong bồn:
– Sao lại ngủ quên trong này?
– Anh về rồi à?
– Ừ, về tìm mãi không thấy em. Vào trong này mới thấy em ngủ quên.
Anh lau mấy giọt nước đọng trên mặt tôi, cười bảo:
– May mà nước chưa lạnh lắm. Ngâm nước lạnh dễ cảm đấy.
– Cảm thấy thích anh thêm hả?
Anh véo má tôi một cái:
– Ừ, cảm thấy thích anh thêm. Còn sức không? Mình tắm chung.
– Anh quay người lại đây, em kỳ lưng cho.
Giang gật đầu, xoay người lại để tôi kỳ lưng. Lưng anh rất rộng, cơ bắp trên vai rắn chắc, da thịt không hề nhẵn mịn mà vẫn có sẹo. Tôi hỏi Giang từng vết sẹo này là khi nào, anh nói cái dài nhất là bị mắc vào hàng rào gai lúc còn trong doanh trại quân đội, cái sâu nhất là bị ché.m. Tay tôi chợt dừng trên vết sẹo đó, kinh ngạc hỏi anh:
– Sao lại bị ch.ém?
– Năm đầu ở nước ngoài, bọn da trắng ghét da vàng bọn anh lắm, toàn kiếm cớ gây sự, bọn anh cũng cự lại. Nhưng có lần anh về nhà một mình mà lại bị tận 10 thằng chặn đường, đứa nào cũng có d.ao với gậy bóng chày, anh không đánh hết được nên ăn một d.ao.
Nói tới đây, anh xoay người lại, ôm tôi đặt lên đùi mình:
– Cũng may mà hôm đó bọn nó không mang s.ú.ng. Không thì đến giờ chắc giỗ được mấy lần rồi.
Tôi đưa một ngón tay lên miệng anh, khẽ cau mày:
– Nói vớ vẩn. Phỉ phui cái miệng.
Giang hôn lên ngón tay tôi, ở bên dưới, tôi cũng cảm thấy có thứ gì đó đang rục rịch cứng rắn trỗi dậy. Một tay anh nhẹ nhàng vuốt dọc eo tôi, tay kia nhào nặn đỉnh đồi cao vút ở ngực tôi, ánh mắt lơ đãng:
– Mấy hôm nữa anh đi Úc ký hợp đồng, em có muốn đi không? Tiện sang thăm em trai em?
– Đi Úc hả anh?
– Ừ, đi Úc.
Tôi cũng muốn đi, lâu rồi không gặp thằng Tép, tôi rất nhớ, nhưng công việc dạo này rất bận rộn, tôi không đi được. Thế nên tôi bảo:
– Em cũng muốn, nhưng sang tuần kín lịch rồi. Toàn là lịch phỏng vấn đặt mãi mới được, em không đi được, anh cứ đi đi.
– Sang bên đó nhớ em thì làm thế nào?
Vừa nói, anh vừa nâng hông tôi lên, tôi biết ý Giang muốn gì nên vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng ấn hông xuống lần nữa, vật cứng rắn kia theo làn nước chôn sâu trong cơ thể tôi.
Cổ họng người đàn ông bên dưới bật ra một tiếng rên khe khẽ, sắc mặt anh hơi ửng lên, khói nước nóng mờ mịt. Tôi cười, bắt đầu lóng ngóng vận động eo lên xuống, hôn vào môi anh một cái rồi mới nói:
– Bù cho sếp Giang trước, hôm sau về bù lần nữa nhé.
– Một hộp không đủ đâu.
– Hử?
Anh với tay lên thành bồn, chẳng biết hộp bao cao su tôi mua đã được Giang mang vào trong này từ bao giờ. Bình thường, anh sẽ làm đến khi cảm thấy sắp không chịu được nữa mới đeo vào, lần này cũng vậy:
– Hộp này có 10 chiếc thôi, hôm nay dùng ba rồi.
– Sếp Giang, ba lần em không chịu nổi đâu.
– Thế thì 2.
– Không, á…
Còn chưa dứt câu thì eo tôi đã bị thúc mạnh một cái, tốc độ người bên dưới nhanh dần, tôi bị lắc lư đến mờ mịt, cuối cùng cũng chẳng nhớ được đêm ấy đã dùng hai cái hay là ba, chỉ biết đến khi quay về giường rồi, Giang sấy tóc cho tôi, còn tôi thì mệt nhoài nằm trên đùi anh.
Tôi nhắm mắt rất lâu mới khẽ hỏi:
– Sếp Giang.
– Ừ.
– Anh kể cho em nghe về tình yêu đầu của anh đi.
Động tác sấy tóc của anh hơi khựng lại, Giang nhìn tôi vài giây rồi tiếp tục sấy, nói:
– Sao tự nhiên lại hỏi thế?
– Hôm qua em xem được một đoạn video trên tiktok, thấy cái anh kia yêu cái chị người yêu cũ, xong mãi không yêu thêm ai nữa, đến khi bố mẹ bắt lấy vợ, anh ấy khóc rồi bảo không quên được mối tình đầu.
– Toàn xem những thứ vớ vẩn.
– Mặc kệ, anh kể đi. Em muốn nghe.
Máy sấy tóc ù ù vang lên bên tai tôi, rất ấm áp, nhưng tâm trạng tôi lại rất hỗn tạp. Giang im lặng một lúc rồi mới bảo:
– Cũng không có gì cả, yêu đương một thời gian nhưng thấy không hợp thì chia tay thôi. Bây giờ anh không có tình cảm với người cũ nữa, em đừng lo.
– Anh có bao nhiêu người yêu cũ?
– Một.
– Người ta nói tình đầu là tình sâu đậm nhất, sếp Giang, anh có thế không?
Có lẽ, Giang cũng hiểu được tôi đang lo lắng điều gì, anh tắt máy sấy tóc, cúi xuống hôn lên trán tôi:
– Anh biết nên trân trọng cái gì. Đồ ngốc, đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Bây giờ anh chỉ có mình em thôi, nhớ không?
– Ừ. Nhớ.
– Đợi vài năm nữa, anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi, chúng ta cưới nhau nhé?
– Gì cơ?
Tôi không tin vào tai mình, lập tức mở mắt nhìn anh. Giang thấy vẻ bất ngờ trên gương mặt tôi, cười cười:
– Đợi Duy lấy vợ trước, sau đó chúng ta đến với nhau. Em có thể chịu thiệt thòi vài năm không? Chỉ vài năm thôi.
– Sao anh lại có ý nghĩ như thế?
– Vì vài năm nữa, anh cũng gần 40 rồi, mẹ chán chắc không thèm giục anh lấy vợ nữa đâu. Lúc ấy sẽ tự khắc quay sang giục Duy. Mà nó thì không thể viện lý do bận sự nghiệp như anh được, vài năm nữa cũng sẽ phải lấy ai đó thôi. Lúc đó không còn rào cản gì nữa, chúng ta đến với nhau đàng hoàng, không phải lén lút như thế này nữa.
Đúng là chỉ có anh suy nghĩ toàn vẹn, có lẽ đây là phương án tốt nhất cho chúng tôi. Cứ thế yêu nhau vài năm, đến khi Duy đi lấy vợ rồi, chúng tôi cũng sẽ đỡ khó xử với anh ấy, lúc đó nếu Giang kiên định cưới tôi, thì có lẽ khó đến mấy thì chúng tôi vẫn có thể vượt qua được.
Tôi rất xúc động, cũng rất hạnh phúc, mọi lo lắng bất an về tình đầu của anh phút chốc cũng dịu đi. Tôi xoay người, vòng tay ôm lấy thắt lưng anh, khẽ nói:
– Sếp Giang, em không sợ thiệt. Chỉ cần có anh ở bên cạnh em, không có gì là thiệt cả.
– Đồ ngốc, chúng ta phải yêu nhau đàng hoàng chứ. Bây giờ sẽ hơi khó khăn, nhưng vài năm nữa sẽ khác.
– Vâng.
– Được rồi, chúng ta đi ngủ thôi. Anh ôm em ngủ.
Sau ngày hôm đó, tôi có để ý xung quanh xem có thay đổi gì không, thế nhưng hình như Uyên bị tôi dọa thật thì phải, cô ta không hề hé miệng với ai chuyện ngày hôm đó, thậm chí ngay cả Giang cô ta cũng không dám hỏi, sợ đụng đến sĩ diện đàn ông của anh. Thế nên nhờ vậy mà mọi việc diễn ra quanh tôi vẫn rất yên bình, tôi cũng nghĩ nó thật sự yên bình, cho đến ngày có một chuyện xảy ra, rồi liên tiếp những thứ không hay ập đến, hoàn toàn phá vỡ niềm hạnh phúc mà chúng tôi đã cố gắng vun đắp bấy lâu.
Hôm ấy, Linh đang buôn chuyện với tôi về việc đã dò ra được một ít thông tin của chị Vân Anh rồi, nó bảo gia đình chị ấy là gia đình trâm anh thế phiệt, lại sinh sống ở nước ngoài nên thông tin rất kín, phải tốn bao công sức mới hỏi được việc bà ấy đến giờ vẫn chưa kết hôn.
Tôi gật đầu bảo:
– Ừ, còn trẻ, giỏi lại xinh như thế thì kết hôn sớm làm gì. Kiểu người như chị ấy không sợ ế chồng đâu.
– Ui giời. Kệ bà ấy thôi. Đẹp thì đẹp chứ nhìn mãi cũng chán, có phải mới lạ mãi được đâu mà mày lo. Nhưng sao tao nhìn vào mắt bà này, tao cứ thấy không phải hiền lành thật ấy.
– Thì đã là con nhà giàu, được đi ra, tiếp xúc nhiều, thì làm sao mà hiền lành được, quan trọng là cách sống thế nào thôi. Tao mong là không phải gặp nhiều, đỡ phải suy nghĩ đến cách sống.
Đúng là số tôi đen, vừa mới nói xong thì chị trưởng ban gọi điện thoại đến, nói là sáng ngày mai họa sĩ VA sẽ tổ chức một buổi triển lãm tranh, cái Nhung bận không đi được nên phân công tôi đi, cũng chỉ để phỏng vấn và lấy tin.
Linh mới nghe xong thì rú lên, bảo tôi đúng là cầu được ước thấy, tôi thì mặt mày tiu nghỉu, không muốn đi, nhưng thời gian này tôi đang trong giai đoạn được theo dõi để thăng chức, thế nên cả ngày hôm ấy vẫn chuẩn bị thật kỹ lưỡng, đến hôm sau tới triển lãm thật sớm.
Mấy hôm đó Giang đang ở nước ngoài, với cả tôi cũng không muốn nói đến việc mình đến triển lãm tranh của người yêu cũ anh nên chỉ im lặng đến đó, coi như mình vẫn đi làm việc như mọi lần thế thôi.
Lúc tôi đến thì vẫn còn sớm, người đến xem triển lãm vẫn còn ít, cậu quay phim thì bảo tắc đường, đang ở trên xe bus, chắc phải mất nửa tiếng nữa mới tới nơi được.
Đằng nào thì buổi triển lãm cũng còn rất dài nên tôi cũng thong thả đi xem tranh, nhưng chắc là vì tôi không có con mắt nghệ thuật nên nhìn mấy bức tranh cũng chẳng biết nó đẹp ở đâu cả, một vòng toàn tranh trừu tượng và tranh vẽ phong cảnh, mãi đến khi tới cuối dãy mới nhìn thấy một bức tranh vẽ một đôi trai gái, người đàn ông đứng trên triền đồi lộng gió, tay anh ta cầm một bó hoa bằng cỏ dại, trước mặt là một người phụ nữ tóc xoăn dài đang mỉm cười.
Nét mặt người đàn ông trong tranh rất quen, mái tóc cũng rất quen, thoạt nhìn rất giống Giang nhưng dù sao cũng chỉ là tranh vẽ, tôi cũng không muốn tự khẳng định rồi lại nặng lòng làm gì.
Thế nhưng sau đó bỗng nhiên tôi lại nghe âm thanh “loảng xoảng” rất to từ căn phòng ngay sát bức tranh đó, tiếp theo là một tiếng “Á”. Sợ có người bị làm sao, tôi vội vàng đẩy cửa xông vào, thấy chị Vân Anh đang đứng trên một chiếc thang gỗ ba bậc, giữa căn phòng là một bức tranh khổ lớn cao hơn hai mét, bảng màu đổ tứ tung bên dưới.
Tôi hỏi:
– Chị có sao không?
– À… không sao.
Váy áo trên người chị ấy dính đầy màu, mặt cũng có mấy vết, nhưng trông vẫn rất xinh đẹp. Chị Vân Anh có vẻ không nhận ra tôi, chỉ quay đầu cười một cái:
– Làm bạn sợ rồi à?
– Không ạ. Em nghe tiếng đổ vỡ, định vào xem thế nào. Chị không sao là được rồi.
– Tôi làm rơi bảng màu. Ngại quá, tự nhiên làm hỏng tâm trạng xem tranh của bạn.
– Không sao đâu ạ. Hôm nay em cũng định đến đây để…
Hai chữ “Phỏng vấn” tôi còn chưa kịp nói ra thì có tiếng chuông điện thoại vang lên. Nhạc chuông này không phải của tôi, chị Vân Anh nghe xong mới ngại ngùng giơ hai bàn tay dính màu vẽ lên, bảo:
– Bạn lấy giúp tôi cái điện thoại trong túi được không? Tay tôi bẩn quá. Trèo xuống thì điện thoại tắt mất rồi.
– À… vâng. Được ạ. Túi nào hả chị?
– Túi xách màu đen ở giữa bàn, tôi để điện thoại trong đó. Bạn lấy giúp tôi nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!