Núi Rộng Sông Dài
Phần 41
Lúc trước cứ nghĩ nếu có một ngày chia tay thì tôi sẽ không hận, nhưng đến ngày hôm nay mới biết khi con người ta phải gánh những nỗi đau và uất ức quá mức chịu đựng, tự khắc lòng sẽ sinh ra hận. Hận đến mức chỉ muốn đối phương cũng phải chịu thương tổn giống như tôi.
Khi Giang nghe xong những lời kia, anh đã sững sờ rất lâu, nhìn tôi trân trân không nói được câu nào. Mãi gần nửa phút sau, anh mới mấp máy môi hỏi:
– Em nói gì?
– Tôi nói tôi phá rồi.
– Em nói lại lần nữa, nghĩ kỹ lại rồi hãy nói cho tôi. Em vừa nói cái gì?
– Tai anh không nghe rõ sao?
Tôi lấy ra tờ đơn yêu cầu đình chỉ thai, ném vào mặt anh:
– Không nghe rõ thì nhìn đi. Nhìn cho kỹ vào. Đứa bé đó bị tôi phá rồi. Tôi vừa lấy nó ra khỏi người lúc chiều, nhanh lắm, 10 phút là xong. Tôi phá nó rồi anh nghe rõ chưa?
Khi nói ra những lời như vậy, bụng dưới của tôi cũng quặn đau, nhưng nhìn anh cúi xuống nhặt tờ giấy xác nhận đình chỉ thai của tôi, nhìn vẻ kinh hoàng trên gương mặt anh, tôi lại cảm thấy thỏa mãn.
Thỏa mãn đến tuyệt vọng cùng cực, vừa muốn cười vừa muốn khóc, giống như một kẻ đ.iên dại, tri giác tê liệt, không còn cảm nhận được lúc này là đau hay không đau.
Bàn tay Giang run rẩy siết chặt tờ giấy kia đến rúm ró, sau khi anh ngẩng lên, tròng mắt đã đỏ ngầu tơ m.áu:
– Đây chỉ là giả thôi phải không? Em giận nên mới nói những lời ấy, tờ giấy này cũng là giả thôi, em nói cho tôi biết, là giả thôi đúng không?
– Giả ư?
Tôi bật cười:
– Anh coi nó là giả thì là giả thôi. Dù sao thì con anh cũng bị người ta móc ra rồi ném vào thùng rác rồi, nó có còn sống nữa đâu. Anh coi nó giả thì là giả.
Giang nghe xong thì gầm lên như một con thú bị thương:
– Em đ.iên rồi phải không? Bỏ con chúng ta? Em đi.ên rồi phải không?
– …
– Chi, đó là một mạng người, một mạng người đấy. Sao em có thể vì một chuyện nhỏ như thế mà g.iế.t con chúng ta được? Em bị đ.iên rồi phải không?
Tôi cũng hét lên:
– Ừ, tôi đ.iê.n đấy. Tôi bị anh và người yêu cũ của anh làm cho phát đ.iên rồi. Anh đừng tỏ ra xót thương với tôi, nghe giả dối lắm. Tôi thấy buồn nôn lắm, anh nghe rõ chưa?
– Tôi không có gì với cô ta cả. Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì em mới tin?
Anh nuốt khan một ngụm nước bọt, gân xanh trên trán hằn lên, có cảm giác như sắp kìm nén đến cực hạn:
– Mà dù có chuyện gì thì em cũng nên hỏi tôi rõ ràng rồi hãy quyết định, đằng này em không hỏi tôi một lời đã tự ý bỏ thai. Em nóng giận thì liên quan gì đến con tôi? Em muốn đánh muốn g.iế.t sao không tìm tôi đây này? Đứa bé có tội gì?
Giang lao đến tóm lấy vai tôi, bất chấp tôi chĩa d.ao về phía anh, anh vẫn gầm lên:
– Tôi hỏi em đứa bé có tội gì? Nó có tội gì?
Trước lời chất vấn của anh, tôi chỉ bình thản nói:
– Tội của nó là con anh. Nếu nó là con của Duy thì tôi đã không phá rồi. Nhưng tiếc thật, lần nào anh cũng dùng bao mà nó vẫn là con anh. Cái đứa bé không tự biết thân biết phận, lại dám là con anh.
– Em…
Giang giận đến nỗi vung tay lên, tôi cũng xác định hôm nay anh muốn đánh thế nào thì đánh, cùng lắm là làm loạn một trận rồi chia tay. Thế nhưng cuối cùng, trước vẻ mặt không sợ hãi của tôi, bàn tay Giang chỉ im lặng giơ lên cao mà không hề hạ xuống.
Đến cuối cùng, anh không đánh, còn tôi thì chỉ cay đắng bật cười:
– Đánh đi. Có giỏi thì đánh đi.
– …
– Không đánh đúng không? Không đánh thì tránh sang một bên, để tôi đi.
Nói rồi, tôi đẩy anh sang một bên rồi lấy va ly quần áo, nhét tất cả vào trong rồi kéo khóa lại, Giang cũng không ngăn cản tôi nữa, anh chỉ im lặng đứng ở chỗ cũ, đáy mắt vẫn đỏ, gương mặt tái nhợt, bàn tay siết chặt đến mức các khớp xương hằn lên.
Tôi biết anh cũng phẫn nộ y như tôi, hoặc có thể cũng đau lòng cho đứa con đã mất y như tôi, nhưng chuyện của chúng tôi thật sự hết rồi, không thể vãn hồi được nữa.
Tuy nhiên, lúc tôi chuẩn bị kéo va ly rời đi, đột nhiên anh lại lên tiếng:
– Lúc bỏ thai em đã nghĩ gì? Em nghĩ gì?
Tôi dừng bước chân, quay đầu lại nhìn anh, chậm rãi nói ra sáu chữ:
– Chỉ muốn nhanh chóng g.iế.t nó.
Bờ vai Giang run lên, quai hàm bạnh ra, lồng ngực phập phồng như bị cả tảng đá lớn đè lên, có cảm giác không thể hô hấp được:
– Chỉ vì nó là con tôi à? Nếu là con của Duy thì sẽ khác đúng không? Nếu là con của em trai tôi, em sẽ không vì một chuyện không rõ ràng mà vội vã đến bệnh viện phá th.ai, g.iế.t con của nó một cách tàn nhẫn và m.áu lạnh như thế, đúng không?
– Đúng.
– Là tôi muốn chia tay, tôi không muốn ở bên anh nữa nên mới phá t.ha.i. Yêu anh tôi chưa từng cảm thấy vui vẻ, lúc nào cũng phải lo giấu giếm người khác, lúc nào cũng lo người ta cười tôi không xứng với anh, quan trọng nhất là lo anh phản bội tôi. Ở bên Duy tôi vô tư thoải mái, không cần phải lo bất kỳ điều gì cả, anh ấy cũng không phản bội tôi trắng trợn như anh làm. Anh thử đặt vào tôi rồi ngẫm mà xem, anh có muốn sinh con cho người như vậy không? Không hạnh phúc thì sinh nó ra làm gì, thà g.iế.t c.hế.t nó ngay từ lúc bắt đầu, có khi còn nhẹ lòng hơn.
Anh nhìn tôi, bờ môi kia mấp máy hồi lâu mới thốt ra được một câu:
– Có lẽ tôi đã nhìn nhầm em.
Giang lùi về sau hai bước, ánh mắt bi thương và đau đớn đến tột cùng:
– Tôi cứ nghĩ em chỉ không trân trọng mạng sống của em, nhưng đến giờ mới biết, ngay cả sinh mạng của người khác em cũng chưa bao giờ coi trọng. Đứa bé cũng là m.áu mủ của em nhưng em vẫn tàn nhẫn g.iế.t nó, em không xứng làm m.ẹ, em không xứng với tình cảm của tôi.
– Cảm ơn. Tôi cũng nghĩ vậy.
Dứt lời, tôi kéo theo valy rời khỏi phòng ngủ, thẳng một mạch đến phòng khách, khi nhìn thấy chậu Nhất Chi Mai đặt trên bàn trà kia, lòng không nhịn được, chỉ muốn lao lại đập vỡ nó, phá tan những ảo tưởng lừa dối về một mái nhà hạnh phúc bao lâu nay.
Nhưng rút cuộc, đến phút cuối tôi vẫn không làm thế, dù sao chúng tôi từng có những kỷ niệm vui vẻ là thật, rung động là thật, không thể nắm tay nhau bước tiếp thì cứ im lặng mà đi, đập phá chẳng vẻ vang gì.
Chỉ là lúc tay tôi vừa chạm đến tay nắm cửa, có một người vẫn nói:
– Hôm nay, chỉ cần em nói em mất bình tĩnh nên mới làm ra chuyện như thế, tôi sẽ coi như chỉ là sự cố rồi tha thứ cho em. Còn nếu em bước ra khỏi cánh cửa đó, về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn chia tay.
Tôi quay đầu nhìn anh, cảm thấy nói ra được những lời này thì Giang đã hạ mình đến mức không thể hạ mình được hơn nữa. Nhưng vì tôi đã chịu tổn thương quá lớn, người như đã mọc ra giáp gai, tôi không cần sự tha thứ của anh, chỉ muốn giải thoát.
Thế nên tôi nói:
– Ngay từ lúc quyết định bỏ đứa bé đó, tôi đã không cần sự tha thứ của anh rồi.
– Nghĩa là em chỉ muốn chia tay thôi phải không?
Anh ngước mắt nhìn tôi, đôi đồng tử màu đen lúc này đã trở về vẻ lạnh nhạt, lạnh đến mức tuyệt vọng:
– Em không cần nghe tôi giải thích, không cần biết tôi làm gì, em chỉ cho là em đúng và chỉ muốn chia tay thôi phải không?
– Đúng. Bây giờ tôi chỉ muốn chia tay. Ai đúng ai sai không còn quan trọng nữa.
Tôi nắm chặt va ly trong tay, lòng ào ào sóng vỗ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, dứt khoát nói:
– Về sau hy vọng không bao giờ gặp lại anh nữa. Tốt nhất là cả đời đừng đụng mặt. Một lần là quá đủ rồi.
Cho đến khi tôi xuống đến sảnh chung cư, tôi cũng chưa từng ngoái đầu lại một lần, nhưng tôi có thể cảm nhận được kể từ khi tôi đi, ánh mắt của Giang vẫn yên lặng dõi theo tôi, nhìn đến mức tôi nóng cả gáy.
Nhưng tôi không hối hận, tôi cảm thấy đau khổ tổn thương đã đủ vẫn hạ quyết tâm rời khỏi anh. Gió ngoài trời tháng 5 rõ ràng không giá buốt, nhưng khi tôi xuống đến sảnh vẫn cảm thấy tim như đóng băng, có lẽ đau quá nên từng sợi dây thần kinh trên người cũng gần như tê liệt. Tôi co rụt hai vai, lặng lẽ lê từng bước khỏi nơi chúng tôi từng ở, lúc Linh nhìn thấy tôi lững thững xách theo va ly xuống, nó cũng vội vàng mở cửa, đỡ va ly nhét vào cốp xe giúp tôi.
Nó lo lắng hỏi tôi:
– Mày sao rồi? Có sao không?
– Không, cãi nhau một trận rồi chia tay thôi.
– Ông ấy không giữ mày lại à? Cũng không giải thích à?
– Tao không muốn nghe. Bây giờ thì giải thích làm gì nữa? Ở trong phòng đóng kín, làm gì thì chỉ có ông ấy và bà Vân Anh biết, có nói ngủ hay không ngủ thì cũng chỉ biết thế thôi.
– Ừ, thôi, tao nghĩ nếu yêu nhau mà khổ thế thì dẹp m.ẹ đi. Yêu thằng khác. Bà mẹ của hai anh em lão ấy cấm cản mày, rồi lão ấy tốt thì có tốt đấy, nhưng đã phản bội mày thì không có cái tốt nào lấp liếm được chuyện sai. Đã không hết lòng được với nhau thì chia tay. Sau này mày sẽ tìm được người tốt hơn, sẽ không khổ thế này nữa đâu.
– Tao thế này còn yêu ai nữa, sống một mình là đủ rồi.
– Vớ vẩn, mày xinh gái, lại sống tử tế, kiểu gì cũng sẽ gặp được người yêu thương và trân trọng mày. Cố gắng lên, hôm nay mưa thì ngày mai trời lại sáng.
Tôi mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế, giơ tay lên che mắt, cố để mình không tiếp tục khóc, nhưng chẳng hiểu sao lệ từ kẽ tay vẫn lặng lẽ rơi:
– Ừ. Ngày mai trời lại sáng!
Vì ngại nhà Linh còn có bố mẹ nó nên tôi thuê nhà nghỉ ở, Linh sợ tôi nghĩ quẩn nên cũng mang theo quần áo ra ở cùng tôi. Mấy ngày đầu tôi mệt, tinh thần suy sụp nên xin nghỉ phép, chỉ nằm trong phòng cả ngày. Ngủ chán thì thức nói chuyện với Linh, thức chán rồi thì lại ngủ.
Trong mấy ngày này tôi hoàn toàn tắt nguồn điện thoại, không muốn đau đầu suy nghĩ nhiều nên ngay cả mạng cũng không lên. Đến tận ngày thứ 4 thì Linh bảo tôi:
– Này, trên nhóm đài bọn nó đang hỏi đến vụ đi Nga đấy. Sếp tổng vẫn bảo để suất đó cho mày.
– Hôm trước tao trả lời rồi, tao không muốn đi.
– Ừ. Nhưng tao nghĩ có cơ hội đi Nga là tốt. Thứ nhất là đến chân trời mới, mình sẽ được tiếp xúc với những thứ mới, tất cả mọi thứ gặp gỡ đều là điều mới mẻ, học hỏi được nhiều hơn. Thứ hai là bên đó mức lương cao, khi về còn có cơ hội thăng tiến, mày mà được sếp tổng nhắm đến thì bà giám đốc không dám động vào mày nữa.
– Ừ, ngày xưa chú Tiến giám đốc cũ còn làm, chú ấy thân với sếp tổng nên cứ nhờ sếp để suất đi Nga đó cho tao, bảo được sang Nga thì sau này về mới có cơ hội lên cao hơn được. Lúc đó thì tao cũng muốn đi, nhưng giờ tao thấy mệt lắm, chẳng muốn làm gì cả.
– Hay là tao với mày đi du lịch đi. Vào miền tây đi du lịch sông nước, hay đi Quy Nhơn nhé?
– Thôi, đi làm gì tốn tiền. Tao nghỉ nốt hôm nay thôi, ngày mai đi làm cho khuây khỏa, cứ nằm mãi thế này cũng buồn. Còn chuyện đi Nga thì để tao xem đã, nếu ổn ổn thì mới tính được.
– Ừ.
Sau khi tôi mở điện thoại lên, chỉ có tin nhắn của Duy, tin nhắn của thằng Tép, thậm chí có cả tin nhắn của mẹ tôi, thế nhưng tuyệt đối không có tin nào của Giang. Hình như sau tất cả, anh cũng đã lựa chọn buông tay rồi. Hoặc là trước giờ anh chưa từng thực sự yêu tôi, anh chỉ coi tôi là thế thân cho đến khi chị Vân Anh về nước thôi.
Bây giờ anh có chị ta rồi, đâu cần đến tôi nữa chứ?
Ngày hôm sau đó tôi bắt đầu đi làm lại, tiện cũng đi tìm một phòng trọ để ở. Bây giờ không phải điều trị bệnh nữa, cũng không phải nuôi thằng Tép nên tôi cũng không thiếu thốn như trước đây, tôi thuê được một căn hộ ở khu tập thể cũ, dù đã xuống cấp rất nhiều nhưng vẫn có 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, rộng rãi hơn rất nhiều so với phòng trọ của chị em tôi lúc xưa.
Hôm tôi dọn đồ đến, Linh cũng phụ tôi một tay, hai đứa đang khiêng bình nước từ dưới tầng lên thì bỗng dưng có một đôi tay khác nâng lên:
– Để anh.
Giật mình quay đầu lại mới biết Duy đang đứng ngay phía sau, lúc trước anh ấy nói tháng 6 sẽ về nhưng tôi quên béng không hỏi ngày tháng, hôm nay chẳng hiểu sao anh ấy lại tìm được đến đây.
Linh thấy tôi tròn xoe mắt nhìn mãi mà không nói mới bảo:
– Tao gọi anh Duy đến đấy. Anh ấy mới về tối qua.
– Ơ… anh về sao không bảo em?
– Anh có nói ngày cho em rồi mà, tại em bận việc nên không nhớ đấy chứ. Đưa bình nước đây anh vác cho. Con gái nhìn vác nặng kỳ cạch quá, anh vác vèo cái là lên ngay.
Phòng tôi trên tận tầng 5, đi thôi cũng mệt bở cả hơi tai, nhưng anh lính cứu hỏa nào đó thì vác bình nước đi phăm phăm, lúc lên đến nhà còn dọn các đồ nặng cho tôi, Duy và Linh ở ngoài ban công bê mấy chậu cây, tôi thì ở trong bếp nấu nướng.
Lâu rồi cả ba mới có dịp ăn chung với nhau như vậy, ai cũng phấn khởi, cảm giác như quay về thời điểm cách đây một năm, ngày liên hoan tôi làm hóa trị xong lần đầu vậy.
Duy mở ba chai bia lạnh, cạn ly với hai người bọn tôi:
– Chúc mừng Mai có nhà mới nhé. Bảo chờ anh về tìm nhà cho mà không nghe. Lẽ ra hôm nay phải phạt đấy.
– Em cũng định chờ anh về tìm nhà đấy chứ, nhưng mà sẵn tiện thấy cái nhà này đăng cho thuê trên nhóm, em đến thấy ưng nên thuê luôn. Nhưng mà căn này cũng được mà nhỉ, vừa gần đài truyền hình, lại rộng rãi, một mình em ở thoải mái luôn.
– Một mình em là một mình em thế nào, bây giờ anh về Hà Nội rồi, một tuần anh với Linh sẽ qua đây ăn ké 2 lần, lúc đó em nhớ nấu cơm đấy nhé.
– Yên tâm, kiểu gì cũng nấu cơm phần hai người.
– Cạn ly.
– Cạn ly.
Hôm ấy, chúng tôi vừa ngồi tâm sự vừa uống hết chai này đến chai khác, nói đến những chuyện trong một năm nay, nói đến dự định tương lai, khi say rồi có cảm giác cả thế giới này đều là của riêng bọn tôi vậy. Không buồn không đau, không thất vọng không miễn cưỡng, không chùn bước không sợ hãi, chúng tôi vẫn còn tuổi trẻ và thanh xuân, chúng tôi vẫn có thể làm lại và sống một cuộc đời tươi sáng.
Lần này, đứa được mệnh danh “ngàn chén không say” là Linh cũng phải vào nhà vệ sinh nôn 3 lần, Duy thì gục luôn ở bàn rượu, còn tôi, cơ thể còn chưa lành lại hẳn nên tôi chỉ uống hai chai, không tỉnh cũng không say.
Vì uống nhiều nên tôi giữ cả Linh và Duy ở lại. Linh ngủ trong phòng với tôi, còn Duy nằm ở ghế sofa ngoài phòng khách. Nửa đêm, bụng tôi khó chịu nên tỉnh dậy đi nôn, lúc từ phòng tắm đi ra, muốn hít thở không khí một chút nên tôi định mở cửa sổ cho thoáng, không ngờ vừa cúi xuống lại thấy chiếc Porsche biển 9999 kia đậu dưới sân chung cư.
Chẳng biết là Duy nói, hay là anh tự điều tra mà biết tôi đã dọn đến đây, nhưng tôi đang tập làm quen với cuộc sống mới, tôi đang cố gắng để bước qua nỗi đau và quên đi anh, nên anh thế này khiến tôi khó xử lắm. Cơn đau từ nơi đã khoét con tôi ra vừa mới dịu xuống, giờ lại vì thấy anh mà âm ỉ đau, từ tận sâu thẳm nơi nào đó trong tim, những tổn thương lại như bị xát thêm muối, mãi không thể nào nguôi được.
Cuối cùng, vì tôi sợ mình sẽ rơi nước mắt nên lẳng lặng đóng cửa, kéo rèm kín mít lại rồi quay về giường ngủ. Nhưng thật kỳ lạ, dù có men rượu như thế nhưng tôi vẫn không ngủ lại nổi, cả đêm ấy tôi thức trắng, ngày mai rời giường mới bọng mắt thâm quầng.
Lúc đi ngang qua cửa sổ, tôi cúi xuống nhìn mới thấy chiếc Porsche đã không còn ở đó nữa, bên dưới mặt đất chỉ còn lại một vệt hình vuông lớn, tựa như sương không rơi qua chỗ xe anh đậu được.
Linh thấy tôi ngơ ngẩn mãi không đi mới vỗ vai tôi:
– Gì mà ngẩn ra thế? Đi làm nào.
– À… ừ. Đi.
– Tao ra gọi ông Duy đã. Hay là cứ để chìa khóa ở nhà, để ông ấy lúc nào dậy thì đi sau. Tao thấy tối qua ông Duy uống nhiều, giờ gọi dậy sớm cũng ngại.
– Ừ, cũng được, hôm trước chủ nhà đưa tao hai chìa, để tao để lại cho anh ấy một chìa.
– Ừ. Đi.
Chẳng biết có phải do run rủi, hay là chị Vân Anh cố ý sắp đặt hay không, mà ngày hôm đó tôi lại được đài cử đến triển lãm lần nữa. Linh thì có lịch phỏng vấn ở nơi khác, nhưng nghe nói tôi đến triển lãm là nó liên hệ đổi lịch luôn, trốn đến chỗ bà Vân Anh với tôi.
Tôi sợ nó bị kỷ luật nên đuổi nó về, nhưng Linh nhất quyết đi cùng tôi bằng được, tôi có nói sao thì nó vẫn khăng khăng không thay đổi, cuối cùng đành bất lực để nó đi theo.
Lần này, bọn tôi đến thì quản lý triển lãm vẫn nhận ra, nhưng hình như ông ta đã được dặn trước nên không ngăn cản, chỉ bảo:
– Vào đi, cô Vân Anh đang chờ hai người đấy. Mà tôi nói trước, lần này hai cô mà làm ầm ỹ thì đừng có trách tôi gọi bảo vệ đến.
Linh lườm ông ta một cái:
– Đây là thái độ khi tiếp phóng viên của triển lãm đấy hả? Có tin tôi quay hẳn cho ông một đoạn video rồi dựng thành bản tin để mặt ông sáng nhất đêm nay không?
– Này, các cô đừng có nghĩ làm phóng viên mà thích quay gì thì quay nhé. Ở đây cũng có camera đấy, ai đúng ai sai thì có camera, còn lâu tôi mới sợ.
– Ừ, ông cứ thử đi. Còn nói câu nữa tôi quay cho ông xem.
Tôi sợ con bạn tôi cãi nhau rồi lại ồn ào làm mọi người nhìn, nên đành kéo tay nó đi. Linh vẫn không chịu thôi, đi rồi mà vẫn còn lẩm bẩm bảo đúng là chủ nào tớ nấy, nhìn bà Vân Anh và ông quản lý kia đều thâm độc như nhau.
Tôi lôi Linh đi một mạch đến hết dãy hành lang, đến căn phòng lúc trước định phỏng vấn bà Vân Anh, định giơ tay gõ cửa thì Linh đột nhiên bảo:
– Đợi tao mấy giây.
– Làm gì thế?
Nó không trả lời, chỉ đi lại chỗ ổ điện rồi thò tay ngắt mấy cái atomat, tôi muốn ngăn lại, nhưng Linh đã nhanh tay chạy đến gõ cửa, vài giây sau có tiếng bà Vân Anh vọng ra:
– Mời vào.
Lúc chúng tôi bước vào bên trong thì chị ta đang ngồi sẵn ở bàn trà chờ rồi, thấy tôi đi cùng Linh, chị ta có vẻ không bất ngờ, chỉ cười nhạt một cái:
– Hôm nay đài đặc cách cho tận hai phóng viên đến phỏng vấn tôi cơ à? Vinh dự quá.
Linh hất hàm bảo:
– Khỏi phải dùng giọng điệu giả nai ấy. Bà định gọi riêng con Mai đến làm gì? Lại định gài nó à? Tôi nói cho bà biết, lần trước Mai nó không đề phòng bà nên mới rơi vào bẫy của bà thôi. Lần này thì bà đừng có mơ. Bà mà dám giở trò thì tôi cũng không ngại x.é xác bà ra đâu.
– Cô có bằng chứng không mà nói? Hôm nay tôi chỉ đồng ý một người đến phỏng vấn tôi, cô không có việc ở đây thì đừng nói xen vào. Không thì tôi gọi bảo vệ đấy.
– Ừ, có giỏi thì gọi đi. Tưởng bà đây sợ à?
Tôi vỗ vào tay Linh, tỏ ý bảo nó đừng nóng rồi ngồi xuống đối diện với chị Vân Anh, hỏi:
– Tôi biết hôm nay chẳng phải ngẫu nhiên chị gọi tôi đến phỏng vấn gì cả. Chị muốn nói gì thì nói đi. Đừng phí thời gian của nhau.
– À, thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ muốn hỏi em vụ cá cược thôi. Lần trước có nói “để xem người anh Giang yêu là chị hay là em”, em còn nhớ không?
Tôi cười nhạt:
– Bây giờ chị gọi tôi đến để khoe với tôi là chị thắng cược đấy à?
– Chị chỉ muốn nói với em là thứ gì của người chị thì mãi mãi sẽ là của chị. Người khác có muốn cướp cũng không được. Nhân tiện đây, chị cũng không đòi phần thưởng thắng cược, nhưng người thua thì cũng nên chịu phạt một chút chứ nhỉ?
Linh nhấp nhổm không yên, định lên tiếng, nhưng tôi liếc nó một cái, tỏ ý bảo nó cứ ngồi im đã. Sau đó mới ngước lên nhìn chị Vân Anh, nói:
– Phạt? Chị tự tin quá nhỉ? Chị định phạt gì tôi.
– Cái này, em thử xem chút xem.
Có lẽ chị ta quá tự tin nên cũng không bận tâm đến Linh ngồi cạnh tôi, cười cười lấy điện thoại ra, mở cho tôi xem một đoạn video. Là CCTV ghi lại cảnh tôi mở cửa vào căn hộ 505 rồi đứng trước cửa phòng ngủ của chị ta.
Chị Vân Anh nói:
– Không biết chị có thể mang cái này đến công an kiện em tội xâm nhập bất hợp phát không? Với cả hôm ấy chị có để một cái nhẫn kim cương ở tủ giày, sau khi em đến thì nhẫn biến mất, chị dùng cái này báo công an cũng được em nhỉ?
Tôi nheo mắt nhìn chằm chằm đoạn video phát ở điện thoại chị ta, không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy thủ đoạn của con mụ này đúng là cao tay thật. Chị ta có tai mắt theo dõi tôi ở khắp mọi nơi, lần trước đã vu cho tôi cái tiếng ăn trộm rồi minh oan, lần này tiếp tục bảo mất nhẫn khi tôi đến nhà, chắc chắn người ta sẽ mặc định tôi lại ăn cắp. Cả hai lần bị bôi đen, tôi có rửa thế nào cũng không sạch được.
Chị Vân Anh thấy tôi không nói gì, lại cười khẩy:
– Em yên tâm, đoạn video này chị đã gửi vào mail của chị rồi, em và bạn em có muốn cướp điện thoại thì cũng không xóa được đâu. Với cả…
Chị ta chỉ lên camera trên tường:
– Ở đây còn có camera, em mà cướp điện thoại lần nữa thì chị có lên báo rửa oan cho em cũng không rửa được đâu đấy.
Tôi bình thản nhấp một ngụm trà nóng, cười cười:
– Thế à?
– Không tin thì em…
Chị ta còn chưa nói hết câu đã bị tôi hắt thẳng tách trà trong tay vào mặt. Linh cũng chỉ chờ có thế, lập tức lao đè chị Vân Anh xuống ghế sofa. Nó giật lấy điện thoại trong tay chị ta rồi quăng về phía tôi:
– Cầm lấy.
Tôi vừa mới bắt được điện thoại thì nó cũng cúi xuống, vả bà Vân Anh túi bụi. Vừa vả vừa chửi:
– Con m.ẹ mày nữa chứ. Mày làm trà xanh cướp người yêu của bạn tao mà còn vênh váo à? Mày vênh với ai? Cái loại mày là con đ.ĩ ch.ó thối tha, loại nhân cách rẻ r.ách, mày cũng nằm dạng há.ng để ông Giang chơi thôi có gì mà oai. Con Mai nó ăn chán rồi, nó nhè ra cho mày đớp đấy, mày tưởng mày cướp được của nó à? Là nó bố thí cho mày đấy. Loại mèo mả gà đồng, loại gian phu d.âm phụ, hôm nay tao xé m.ồm mày ra.
– Bỏ ra… á… bỏ ra… bảo vệ, bảo vệ đâu… cứu…
– Này thì bảo vệ này, bảo vệ này… có trời mới cứu được mày.
Tôi lập tức lao lại cửa bấm nút chốt khóa, cũng không ngăn cản Linh, cứ để nó mặc sức đánh chị Vân Anh, còn tôi thì kiếm một chỗ rộng rãi, tìm video và mail của chị ta rồi xóa sạch, tôi còn định xem tin nhắn xem chị ta đã làm những gì, nhưng hình như bà Vân Anh đã cố tình để điện thoại sắp hết pin từ trước để tránh việc tôi giật điện thoại xóa được video, nên khi tôi vừa ấn vào được mục tin thì điện thoại cũng sập luôn nguồn, màn hình tối đen không thể xem được.
Lúc ngẩng lên thì Linh đã đánh cho bà Vân Anh thành đầu bù tóc rối, bật cả m.áu mồm, nó còn thẳng thừng xé cả áo rồi tóc váy chị ta lên, tay cầm điện thoại quay video:
– Tao quay rõ cái mặt mày, hôm nay chỗ nào trên người mày tao cũng quay hết nhé, con r.anh. Mày tưởng mình mày có cái trò quay video này thôi à? Tao còn đẻ ra cái trò này ấy chứ.
– Lũ k.hốn nạn này, cút ra. Cút ra, đừng có quay tao.
– Giơ cái mặt mày ra đây. Tao cảnh cáo mày nhé con r.anh. Hôm nay mày báo công an bọn tao đánh mày, thì bà đây cũng sẵn sàng tung video mày bị đánh lên mạng, cho cả thế giới nhìn thấy từ đầu đến chân mày. Đằng nào cũng đi tù nên bà mày không sợ đâu, cùng lắm là bóc thêm vài quyển lịch thôi. Nhưng mà video của mày thì người đời còn lưu truyền đến muôn đời đấy con ạ.
Chị Vân Anh có lẽ chưa từng gặp ai vừa khỏe, vừa mạnh mẽ quyết liệt lại vừa ác và gọn như con bạn tôi, hoảng đến mức bật khóc, cứ liên tục che mặt vùng vẫy, đuổi bọn tôi cút ra.
Tôi cảm thấy hôm nay đánh cũng đủ rồi, dù không thể làm nguôi được nỗi đau trong lòng tôi, nhưng chị ta nhận một bài học như vậy cũng đáng lắm. Gậy ông đập lưng ông, thâm độc lắm rồi cũng có ngày nhận trái đắng.
Tôi kéo tay Linh xuống khỏi người chị ta, bảo:
– Về sau, nếu chị còn dám giở trò với tôi thì không chỉ như thế này đâu. Thử báo công an đi, tôi đi tù vài năm, còn chị bẽ mặt cả đời, sau này ra tù tôi còn tìm chị để trả thù nữa kia. Lúc đó chị có trốn sang Mỹ hay ở chỗ nào thì tôi cũng sẽ cào n.át cái mặt chị ra, đến khi mặt mũi xấu hơn quỷ rồi thì đừng hỏi tại sao người mà chị đã dùng đủ thủ đoạn để cướp được lại chán chị. Đã tốn công như thế vì anh ta thì tốt nhất nên bảo dưỡng cái nhan sắc cho tốt vào, còn động đến tôi nữa là ngu lắm đấy, hiểu không?
Chị ta không nói gì, chỉ giương đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, nhưng tôi chỉ cười nhạt:
– Tôi cho chị đấy, giữ cho chắc vào.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!