Đêm qua tăng ca đến rạng sáng, hôm sau 8:30 Túc Trung vẫn phải tham gia họp sáng như bình thường. Đương nhiên, Nhụy Lôi, Kevin, Jones cũng đúng giờ dự họp như thế. Kevin về nhà còn nghe vợ càm ràm một hồi, hoạt động gia đình gì mà yêu cầu cần có cha tham gia cùng. Kevin vừa nghe “nhà trẻ” là nhớ tới Tân Thiên Ngọc, hắn lại bực mình.
Ban đầu, Tân Thiên Ngọc được coi là một người “mang tới cảm giác ưu việt” cho Kevin, hiện tại, Kevin chẳng những không còn cảm giác ưu việt, lại còn phải cung kính với cậu. Cơn nghẹn này Kevin nuốt không trôi.
Đằng nào thì Kevin và Túc Trung cũng có rất nhiều bất mãn.
Nếu cẩn thận suy xét thì cũng chẳng phải “bởi vì Tân Thiên Ngọc mà Kevin bất mãn Túc Trung”, thực tế là “bởi vì Túc Trung nên Kevin càng thêm bất mãn Tân Thiên Ngọc”.
Kiểu người như Kevin, áp lực quá lớn, chỉ có thể giải tỏa bằng cách tìm kiếm sự ưu việt từ người khác, dựa vào khinh bỉ người khác để thỏa mãn chính mình. Túc Trung vào làm việc ở đây, là do Kevin giới thiệu, nhưng bây giờ Túc Trung đã trò giỏi hơn thầy. Điều này khiến Kevin buồn bực, nhưng vì năng lực chuyên môn của Túc Trung quá giỏi, ngoài mặt Kevin vẫn cười đùa với anh, duy trì quan hệ tốt. Kevin gần như không thể tìm được cảm giác ưu việt từ Túc Trung, bởi vì mọi mặt của Túc Trung đều quá tốt. Chờ tới chờ lui, cuối cùng Kevin cũng tìm được một cơ hội có cảm giác ưu việt với Túc Trung – Túc Trung là một tên gay chết bầm, không chỉ vậy, người yêu của anh còn là kẻ chẳng ra sao. Vợ của Kevin thì điều kiện tốt, còn sinh cho hắn một đứa con trai mập mạp – xét trên phương diện này, Kevin tự cảm thấy “cuối cùng cũng thắng Túc Trung một lần”.
Đám lửa nhỏ trong lòng Kevin bùng lên, cháy hừng hực, cho nên hắn mới cố tình chĩa mũi dùi về phía Tân Thiên Ngọc.
Tâm lý vặn vẹo này của hắn, có lẽ chính hắn cũng chưa từng tỉ mỉ nghiền ngẫm.
Hắn chỉ đơn giản cho rằng tâm lý này là do “ông đây nhìn mày thấy khó chịu”.
Hôm nay mở cuộc họp sáng, như thường lệ, Kevin và Jones, Nhụy Lôi, Túc Trung ngồi cạnh nhau – tuy trong lòng thì Kevin thấy ai cũng chướng mắt, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ hữu hảo. Dù sao thì, Jones và Túc Trung là hai kẻ “cuồng số liệu”, rất giỏi trên phương diện phân tích, xây dựng mô hình. Kevin bám theo thì cũng có thể hưởng sái. Còn Nhụy Lôi thì là đệ nhất mỹ nữ của công ty, có quan hệ không tồi với Jones và Túc Trung nên Kevin cũng làm thân.
Đêm qua Túc Trung ngủ khuya, sáng nay dậy hơi trễ nên chưa là áo sơ mi, vạt áo hơi nhăn. Kevin chứng kiến Túc Trung luôn giữ hình tượng hoàn mỹ như hoàng tử cũng có lúc “nhăn”, bèn chỉ ra: “Trang phục chỗ này bị nhăn!” đương nhiên, Kevin không dám trào phúng Túc Trung như cách trào phúng Tân Thiên Ngọc. Cho nên, hắn chỉ đùa giỡn một câu: “Tiểu Ngọc không giúp cậu là quần áo?”
Túc Trung cảm thấy rất kỳ lạ: “Tại sao em ấy phải giúp tôi là quần áo?”
“…” Kevin lập tức cạn lời. Theo bản năng, hắn cảm thấy Tân Thiên Ngọc đóng vai “vợ”, làm “vợ” đương nhiên phải giúp chồng là quần áo!
Nhụy Lôi hé môi cười, nói: “Vẫn luôn tự là quần áo?”
“Đúng vậy.” Túc Trung nói. Anh cảm thấy, quần áo của mình thì tự mình là chẳng có gì không đúng, giống như tự mình buộc dây giày thôi, đây là chuyện rất bình thường.
Kevin hơi ngượng ngập, đành nói: “Ý của tôi là, trong nhà có người giúp là quần áo thì rất lãng mạn.”
“Phải không?” Túc Trung ngẫm nghĩ, quyết định trở về là quần áo cho Tân Thiên Ngọc một lần.
Túc Trung nói là làm, trở về lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đặc biệt nhăn nhúm trong phòng để trang phục mang đi là. Nhưng Túc Trung không biết rằng, chiếc áo sơ mi trắng nhăn nhúm này có chất liệu là heavy mulberry silk*. Cho nên khi anh dùng cách là phổ thông dành cho áo sơ mi, chẳng mấy mà đã khiến chiếc áo sơ mi trắng cần được nâng niu biến thành áo sơ mi màu vàng.
(*) Heavy mulberry silk: là loại vải lụa tơ tằm có số lượng sợi nhiều gấp đôi loại thông thường, trải qua công nghệ xử lý để trở thành trang phục, có các đặc tính giống như vải lụa tơ tằm thông thường, ngoài ra còn không thấm nước, phẳng phiu, dễ sửa chữa.
Túc Trung cảm thấy rất có lỗi, nhưng Tân Thiên Ngọc thì rất cảm động.
Tân Thiên Ngọc còn mang chiếc áo sơ mi bị là hỏng này tới trước mặt Chu Phác, nói: “Mày xem, anh Trung là quần áo cho tao!”
Chu Phác nhìn Tân Thiên Ngọc như đứa thiểu năng: “Cái áo hơn 10 nghìn(~ 35 triệu) bị là hỏng mà mày còn hân hoan cho được.”
Tân Thiên Ngọc nói: “Đừng nói là 10 nghìn, cho dù 100 nghìn thì có sao? Làm sao có thể bằng một lần Túc Trung là quần áo cho tao?”
Chu Phác nói: “100 nghìn? Mày cầm 100 nghìn vào club tìm trai bao, nó có thể là hết đống rèm cửa nhà mày.”
Nói xong, Chu Phác hơi dừng lại, mới tiếp tục: “Mức sống mà riêng cái áo vớ vẩn cũng hơn 10 nghìn này của mày, Túc Trung còn thật sự tin mày nghèo khổ đến mức không thuê được nhà?”
Tân Thiên Ngọc nghe Chu Phác nói thế, cũng mỉm cười: “Mày xem anh ấy là kiểu vớ được cái áo nào thì là cái đó, có thể phân biệt được cái nào là đồ hiệu, cái nào là đồ chợ sao?”
Chu Phác nghẹn lời, chỉ là lát sau, giọng xa xăm: “Tao nói thế này không có ý gì đâu nhé. Nhưng cách ăn mặc, cách ăn uống, cách tiêu xài, cách nói chuyện của mày, không hề giống một kẻ thiếu tiền. Nếu anh ta không nhìn ra mày giả nghèo giả khổ, thì vốn không hề để tâm tới mày. Căn bản không quan tâm mày sống ra sao.”
Sự hào hứng khi mang theo áo sơ mi vàng tới đây của Tân Thiên Ngọc lập tức bị mấy câu này của Chu Phác đánh tan, trái tim như có gió lạnh thổi qua, thổi bay cả tâm trạng vui sướng, chỉ còn lại đống hỗn độn.
Lúc Tân Thiên Ngọc về đến nhà, kinh ngạc phát hiện một sự thay đổi rõ rệt: Sự thay đổi này đến từ Túc Trung – kiểu tóc của Túc Trung thay đổi.
Rất nhiều người cho rằng Túc Trung là kiểu người thích ăn diện, kỳ thực Túc Trung không phải. Chỉ đơn giản là dáng đẹp mặt đẹp nên Túc Trung mặc gì cũng thời thượng, làm gì cũng đẹp trai. Hồi đi học, Túc Trung để tóc húi cua, dễ xử lý. Từ lúc đi làm, vì phù hợp với dress code của công ty, Túc Trung để tóc dài hơn, ngày nào cũng chải tóc vuốt ngược, lộ ra cái trán sáng sủa – bởi vì… kiểu tóc này đơn giản nhất, dễ làm nhất.
Nhưng mà, kiểu tóc lúc này của Túc Trung thoạt nhìn rất qua loa, trên thực tế lại có rất nhiều mánh lới – mái tóc hơi rối, nhưng rối có lớp có lang, nhìn là biết có thợ chuyên nghiệp tỉ mỉ xử lý mới đạt được hiệu quả này. Tân Thiên Ngọc ghé sát vào nhìn, còn phát hiện trên làn da xinh đẹp của Túc Trung có một lớp trang điểm mỏng, ngay cả lông mi cũng được tỉ mỉ cắt sửa, gương mặt vốn anh tuấn càng thêm cuốn hút.
Tân Thiên Ngọc vừa cảm thán người đàn ông nhà mình quá mức xinh đẹp, vừa nghi hoặc: Người luôn qua quýt lại đột nhiên thích ăn diện có phải là điềm báo sắp lạc lối hay không?
Đương nhiên Tân Thiên Ngọc không trực tiếp đưa ra nghi vấn, cười nói: “Hôm nay anh trông không giống bình thường lắm?”
Túc Trung không vòng vèo, rất thẳng thắn trả lời: “David cho anh tới làm khách quý cố định của một tiết mục tài chính và kinh tế, hôm nay đi trang điểm.” David là sếp của Túc Trung, công việc ông ta giao cho, thường thì Túc Trung đều tiếp nhận.
Tân Thiên Ngọc ngây người: “Anh sắp lên TV?”
“Đúng vậy.” Túc Trung gật đầu, “Kỳ thực anh cũng không muốn đi.”
Chuyện hào nhoáng như lên TV, Túc Trung không có hứng thú. Anh thích nghiên cứu số liệu sau cánh cửa đóng kín hơn.
Nhưng, đại đa số công ty đều thích đẩy “ngôi sao quản lý quỹ”, “ngôi sao nhà phân tích” tham gia tiết mục, thứ nhất có thể giúp tuyên truyền cho công ty, thứ hai cũng có thể lợi dụng “ngôi sao” để ảnh hưởng thị trường. Mà đối với bản thân “ngôi sao” thì cũng không thiếu chỗ tốt.
Lần này, David chọn Túc Trung mới vào nghề không lâu làm “minh tinh”, cũng khiến rất nhiều người ghen tị. Kevin đương nhiên cũng rất đố kỵ, hắn ra vẻ bạn tốt lo nghĩ cho Túc Trung: “Tính cách như Túc Trung, không thích hợp cho lắm!”
Câu này rất đúng trọng tâm.
David cũng rất đồng ý, gật đầu, nói: “Cá tính của Túc Trung, quả thực không thích hợp đi xã giao.”
Kevin mừng thầm trong lòng, cho rằng có thể thay đổi quyết định của David.
Ai ngờ David lại nói: “Nhưng cậu ta đẹp trai.”
“Hả?” Kevin giật mình.
David nói: “Người đẹp trai không cần quá nhiều kỹ xảo xã giao.”
Thấy Kevin vẫn hơi giật mình, David vỗ vai hắn, nói: “Kiểu người xấu xí như cậu có lẽ không thể hiểu được!”
Kevin tức ói máu, dáng vẻ của hắn cũng coi như đoan chính, làm gì tới mức “xấu xí”? Nhưng David là sếp lớn, hẳn chỉ đành cười gật đầu: “Dạ, đúng, sếp quá thông minh.”
Có thể nói, David đúng là rất thông minh. Hành động này của ông ta quả thực giúp công ty gây được sự chú ý. Túc Trung ngồi xuống trước màn ảnh, không cần nói gì cũng đã thu hút được sự chú ý. David nhân cơ hội mua hot search, gì mà #Quản lý quỹ đẹp trai nhất#. Cư dân mạng click vào xem thử, phát hiện “Đậu xanh, thực sự rất đẹp”. Sau đó cả công ty và Túc Trung đều kiếm thêm được độ hot –
Cư dân mạng A: Có cách nào trực tiếp chỉ điểm quản lý Túc phục vụ tôi không?
Cư dân mạng B trả lời: Quản lý Túc không làm hạng mục dưới 200 triệu.
Cư dân mạng A: Hóa ra tôi không xứng…
Cư dân mạng C: Bây giờ tôi đổi tên thành “hạng mục trên 200 triệu” thì quản lý Túc có làm tôi hay không?
Cư dân mạng D: … Đã báo cáo.
…
Bởi vì “hiệu ứng ngôi sao” của Túc Trung không tệ, cũng giúp công ty họ thu được nhiều lợi ích. David vô cùng hài lòng, tỏ ý cuối năm cho Túc Trung thăng chức, để anh làm giám đốc đầu tư.
Kevin càng thêm nóng mắt. Có thể do đố kỵ quá mức, hắn quyết tâm làm liều, lên mạng viết bài, tiết lộ Túc Trung là đồng tính.
Xã hội bây giờ đã khá cởi mở, nhưng vẫn có rất nhiều người khinh thường đồng tính. Chuyện Túc Trung là gay, đương nhiên cũng khiến rất nhiều người trong ngành phản cảm.
Kevin rất cao hứng, nhưng chẳng mấy mà không cao hứng nổi.
Bởi vì phần lớn cư dân mạng không có tư tưởng bảo thủ như thế, cũng không có bài xích với đồng tính như vậy.
Còn đối với nhà đầu tư, ý nghĩ của họ đơn giản hơn nhiều: Chỉ cần ban ngày Túc Trung giỏi giao dịch, buổi tối anh giao hợp với cái gì cũng được, đừng nói đàn ông, cho dù làm heo đực cũng được!
Nếu như heo đực có thể khiến công việc ban ngày của Túc Trung tốt hơn, nhà đầu tư thậm chí còn sẵn lòng thầu giúp anh một trang trại nuôi heo!
Nhưng mà, trên mạng cũng có người chỉ trích anh. Dù sao thì, người nổi tiếng nhiều thị phi.
May mà, Túc Trung là người không mấy nhạy cảm với đánh giá từ bên ngoài. Nhưng anh cũng thấy phiền chuyện tham gia tiết mục này, đối với anh là “tăng ca vô nghĩa”. Thừa dịp những lời chỉ trích này dậy sóng, Túc Trung nói với David, không muốn tiếp tục tham gia tiết mục.
David cũng đành đồng ý, đổi khách quý của tiết mục thành Nhụy Lôi.
Kevin tức ói máu: Sao lại đổi thành phụ nữ? Bao giờ mới tới lượt tôi?
Hắn không kìm được hỏi David: “Sao lại để Nhụy Lôi đi?”
David cười, nói: “Nhụy Lôi rất xinh đẹp.”
Kevin cạn lời: Ông sếp này không ổn, sao chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong?
Đả kích lần này khiến Kevin phát điên, hắn không thể không trút giận vào đâu đó. Nhưng mà, David là sếp, có tiền có thế, Kevin giận mà không dám nói gì. Còn Túc Trung như núi bất động, Kevin cũng chẳng phải Ngu Công, không dời được ngọn núi này.
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, bèn cân nhắc tới Tân Thiên Ngọc là quả hồng mềm, có thể bóp. Hắn suy tính cả ngày, đột nhiên nảy ý: Nếu như tiết lộ xu hướng tình dục của Tân Thiên Ngọc, chắc hẳn có rất nhiều phụ huynh không đồng ý để một tên gay làm giáo viên nhà trẻ…