Ai ngờ, vợ hắn vừa nghe đã cau mày, nói: “… Kỳ thực em không hiểu nổi anh, cố tình làm khó dễ người ta để làm gì? Trong nhà trẻ có người mình quen biết không phải càng tốt sao?”
Kevin không ngờ ngay cả vợ cũng đối nghịch với mình. Hắn tức giận tới đỏ mắt, mắng to: “Cô ở nhà nội trợ thì hiểu cái gì? Cô biết tôi ở công ty áp lực bao nhiêu không? Cô biết thằng nhóc Túc Trung cướp bao nhiêu công trạng của tôi không? Cô không biết cái gì cả! Chỉ biết đi dạo phố, đi làm đẹp, đi mua túi xách! Bây giờ còn đòi giáo huấn tôi?”
Vợ Kevin không có thu nhập, sống dựa vào chồng, bị mắng cũng chỉ đành ngậm miệng, nén giận. Thấy vợ bị mình mắng không ngóc đầu lên được, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ nhưng cũng không dám phản bác, nỗi căm phẫn trong lòng Kevin bỗng tiêu tan hơn nửa. Tâm trạng hắn tốt hơn, cũng không tiếp tục tức giận, đốt thuốc hút.
Vợ Kevin rất oan ức, bèn tìm bạn thân oán giận.
Bạn thân của cô làm trong công ty chứng khoán. Người bạn thân này lại tám chuyện với đồng nghiệp. Người đồng nghiệp này lại trùng hợp có công việc qua lại với Jones. Jones vừa nghe đã cảm thấy Kevin không ổn, bèn nói với Túc Trung: “Hình nhưng Kevin định hại bạn trai cậu thất nghiệp.”
Túc Trung nghe xong, yên lặng, cũng không nói gì.
Nhưng không hiểu sao Jones lại thấy rùng mình.
Kỳ thực dạo này Tân Thiên Ngọc cũng không còn rảnh rỗi. Cậu thuê người tra xem ai hắt nước bẩn cho Túc Trung. Không khó để tra ra Kevin là người làm chuyện này.
Biết “kẻ địch” là Kevin, Tân Thiên Ngọc lập tức cảm thấy lo lắng cho tình cảnh của Túc Trung. Cậu vội vàng nói với Túc Trung: “Anh có biết ai tiết lộ chuyện của anh trên mạng không?”
Túc Trung lạnh nhạt nói: “Chắc là Kevin.”
Nghe thấy Túc Trung nói trúng phóc, Tân Thiên Ngọc rất kinh ngạc: “Anh, sao anh biết là hắn?”
Túc Trung nói: “Đoán.”
Tân Thiên Ngọc kinh hãi: …
Cậu thực sự không biết nói gì.
Đối lập với Tân Thiên Ngọc bắt đầu kích động, “đương sự” Túc Trung thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Cơ mà, Tân Thiên Ngọc không phải người bình tĩnh như thế, sự tỉnh táo của Túc Trung cũng không làm giảm sự bất bình trên gương mặt cậu. Tân Thiên Ngọc căm hận nói: “Hắn bất nhân như vậy, đừng trách em bất nghĩa! Nhất định phải cho hắn một bài học!”
Túc Trung vẫn mang vẻ thờ ơ: “Em định ‘bất nghĩa’ như thế nào?”
Tân Thiên Ngọc ngẩn người, lắc đầu: “Em chưa nghĩ ra.”
Nói xong, Tân Thiên Ngọc lại lộ vẻ phiền muộn, tựa như đang suy xét trong 10 cực hình tra tấn thời Mãn Thanh thì cái nào phù hợp với Kevin.
“Em đừng phí công sức vì hắn.” Túc Trung nói, “Hắn không đáng.”
Tân Thiên Ngọc tức tới bật cười: “Anh thật sự tốt tính, nhưng em không nhịn được.” Nói xong, Tân Thiên Ngọc nhận ra giọng mình hơi ác, hơi vỡ hình tượng “thuần khiết”, lập tức nói chậm lại: “Anh Trung, hắn đang dốc sức đối phó anh, cho dù bây giờ anh có khoan dung với hắn thì sau này chưa chắc hắn cũng sẽ như vậy.”
“Ai nói anh muốn khoan dung với hắn?” Túc Trung cảm thấy rất kỳ lạ, “Anh chỉ nói là, em không cần hao tâm vì hắn.”
Lúc này Tân Thiên Ngọc còn chưa hiểu ý của Túc Trung.
Túc Trung nói “Em không cần hao tâm vì hắn”, theo ý hiểu của Tân Thiên Ngọc thì là “Em không cần hao tâm vì hắn, tha cho hắn một lần.”, nhưng ý chính xác của Túc Trung là “Em không cần hao tâm vì hắn, anh sẽ cho hắn chết”.
Túc Trung nói “Em không cần ‘bất nghĩa’ vì hắn”, theo ý hiểu của Tân Thiên Ngọc thì là “Em không cần ‘bất nghĩa’ vì hắn, đừng làm hại hắn”, nhưng ý chính xác của Túc Trung là “Em không cần ‘bất nghĩa’ vì hắn, anh muốn ‘vì nghĩa diệt thân’”.
Không quá hai ngày, Túc Trung tố cáo Kevin lợi dụng tin tức nội bộ để rat trading*, Kevin bị bắt. Dù cho không tới mức phải ngồi tù thì khi kết án ít nhất cũng phải là án treo. Trọng điểm là, chẳng những hắn phải nôn hết những thứ lấy được nhờ trái pháp luật, còn bị cấm hành nghề.
(*) Rat trading: chỉ market maker (nhà cái, người thao túng cổ phiếu) dùng danh nghĩa cá nhân mua cổ phiếu ở giá thấp, đợi quỹ chung của công ty kéo giá tăng lên thì bán để kiếm lời do chênh lệch giá. Cũng đề cập đến giao dịch không đúng quy tắc, theo đó một người được cấp phép lợi dụng giao dịch của khách hàng để đặt các lệnh tương tự trước lệnh của khách hàng cho chính mình và những người được chỉ định.
Nói cách khác, Kevin không những mất việc, tiền đồ còn hoàn toàn bị hủy hoại.
Kỳ thực, Túc Trung đã nhận ra Kevin bất thường từ lâu. Kiểu người như Kevin có lòng hư vinh rất lớn, lái xe xịn, mặc đồ hiệu, thỉnh thoảng ra vào quán xá xa hoa tiêu xài, nuôi một vợ một con ở chung cư cao cấp. Vợ hắn là vợ toàn thời gian, không có thu nhập, nhưng trước giờ luôn mặc hàng hiệu, ngay cả con hắn cũng mặc burberry, đi học ở nhà trẻ tư nhân tốt nhất thành phố. Chỉ bằng thu nhập của Kevin thì căn bản không thể gánh vác được cuộc sống như thế.
Nhưng Túc Trung không phải kiểu người thích săm soi cuộc sống của người khác, cho nên cũng không mấy để ý tới sự bất thường của Kevin.
Kevin âm thầm ngáng chân Túc Trung, đó là chuyện nhỏ, chuyện khiến anh không thể chịu nổi là Kevin lại muốn hãm hại Tân Thiên Ngọc.
Chuyện này đã chạm tới giới hạn của Túc Trung.
Túc Trung là kiểu người tốt tính, nhưng một khi người tốt tính nổi giận thì đó mới là cơn thịnh nộ nghiêm túc.
Lúc Tân Thiên Ngọc thấy tin tức Kevin bị bắt còn ngớ người, nhất thời cũng không nghĩ ra là do Túc Trung làm. Dù sao thì, trong lòng cậu, Túc Trung là kiểu mỹ nam tử an tĩnh không tranh quyền thế. Cậu thực sự không ngờ được Túc Trung lại dễ dàng tố cáo, đẩy Kevin vào chỗ chết.
Tân Thiên Ngọc không kìm được hỏi anh: “Anh thực sự hại chết hắn thẳng thắn như thế?”
Túc Trung nói: “Không phải anh hại chết hắn, là do hắn tự làm tự chịu.”
Tân Thiên Ngọc cảm thấy rất bất ngờ, bình thường Túc Trung hiền lành giống như hòa thượng, nhưng nếu động thủ thì rất dứt khoát, vừa nhanh vừa ác, làm người ta kinh ngạc.
Tân Thiên Ngọc hơi ngừng lại, nói: “Em cứ nghĩ anh sẽ nhớ tới tình bạn nhiều năm, sẽ không quá tuyệt tình.”
Túc Trung đáp: “Anh tuyệt tình như thế đấy.”
Giọng Túc Trung vẫn cứ lạnh nhạt, giống như bình thường, lại mang theo sự áp lực khiến người khác không thể xem nhẹ.
Chuyện rat trading của Kevin loan truyền rất nhanh, trong ngành cũng bàn tán xôn xao, gây ảnh hưởng nhất định đối với hình tượng công ty. Sếp David biết được là do Túc Trung tố cáo, cũng rất bất ngờ, theo hiểu biết của ông ta thì Túc Trung không phải kiểu người tranh giành quyền lực, không thể vô duyên vô cớ tóm nhược điểm của đồng nghiệp.
David bèn gọi Túc Trung vào phòng làm việc, mỉm cười hỏi anh: “Nghe nói là cậu tố cáo Kevin?”
Túc Trung gật đầu, vẻ mặt chính trực trả lời: “Đúng vậy. Tôi giúp công ty diệt trừ con sâu làm rầu nồi canh, không cần cảm ơn.”
“…” David muốn dùng búa đập vỡ cái đầu chó của thằng nhóc này, nhưng chỉ đành nghiến răng mỉm cười, “Uhm, tôi xin cảm ơn cậu!”
“Không cần khách khí.” Túc Trung đáp gọn lỏn.
David nghẹn họng.
Túc Trung hỏi: “Còn có chuyện gì không?”
David nghĩ thầm: Tung hoành giang hồ mấy chục năm, vẫn là lần đầu chứng khiến nhân viên như thế này — rốt cuộc cậu ta có hiểu là ai đang trả lương cho mình hay không?
David làm giám đốc khu vực hơn 20 năm, cho nên hiện tại ông ta khó lòng đồng cảm được với người làm thuê. Đối với ông ta, quan trọng nhất là quản lý. Nhân tố quan trọng ảnh hưởng tới việc quản lý của ông ta là nhân viên không phục tùng.
Nhưng, trình độ “không phục tùng” như Túc Trung hoàn toàn có thể được tha thứ: Nguyên nhân thứ nhất là, phần lớn thời gian, Túc Trung đều nghe lời, chỉ là đôi lúc EQ hơi thấp, bạn giao việc cho anh, thường thì anh đều làm tốt – đây cũng là nguyên nhân thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, David bảo Túc Trung làm gì, Túc Trung đều có thể làm tốt. Không có điều gì quan trọng hơn thế. Bởi vì năng lực làm việc của Túc Trung rất mạnh, cho nên David vô cùng khoan dung với anh.
David chỉ cười, không tiếp tục truy cứu vụ “đồng nghiệp tương tàn” làm ảnh hưởng danh dự công ty của Túc Trung. Ông ta biết, nói chuyện này với “dân kỹ thuật” như Túc Trung là vô nghĩa. Nếu như Túc Trung thật sự có mộng làm sếp, bằng năng lực chuyên môn của anh, đã lên làm giám đốc lâu rồi, chẳng bao giờ có chuyện dừng bước ở vị trí quản lý này.
Kỳ thực chủ doanh nghiệp cũng thực sự thích kiểu người năng lực tốt nhưng EQ thấp, bởi vì người như vậy có năng lực mà không có dã tâm, thích hợp làm công cụ. Nên nói “người làm thuê”, mà không phải là “công cụ” ư? Đối với giới chủ thì, công cụ vẫn là thứ tiện dùng nhất.
David chuyện phiếm với Túc Trung vài câu, lại nói tiếp: “Nhụy Lôi làm thay công việc của cậu, bây giờ là ngôi sao quản lý, thành tích hơn rất nhiều, có khi sắp đuổi kịp cậu rồi đó.”
Lời của David nghe hơi gây bất hòa, nếu như là nhân viên bình thường sẽ cảm thấy mùi nguy hiểm, nhưng Túc Trung không phải là nhân viên bình thường. Anh thờ ơ: “Vậy thì chúc mừng cô ấy.”
David vốn lo lắng vì chuyện đó mà Túc Trung và Nhụy Lôi không hòa thuận, nhưng hiện tại xem ra Túc Trung thật sự là đầu gỗ, không biết tranh đua, không biết đố kỵ. David cũng không biết nên yên tâm hay nên thở dài.
Lại nói, Nhụy Lôi tiếp nhận vị trí của Túc Trung, mặt mày rạng rỡ xuất hiện trên bản tin tài chính và kinh tế, quả thực vì sự xinh đẹp cùng tài ăn nói mà trở nên nổi tiếng, thành tích được đà tiến tới.
Cùng lúc đó, cô cũng bận rộn hơn, hiện tại trong văn phòng đã có thêm trợ lý mới An Tô, càng làm áp lực công việc của Nhụy Lôi tăng thêm gấp bội.
An Tô: “Chị Nhụy Lôi, hạng mục dự toán 70 triệu có dự toán là bao nhiêu ạ?”
Nhụy Lôi: “… 70 triệu.”
An Tô: “Chị Nhụy Lôi, chủ tịch tập đoàn Trần thị là họ gì ạ?”
Nhụy Lôi: “… Họ Trần.”
An Tô: “Chị Nhụy Lôi…”
Nhụy Lôi đã ở bờ vực muốn nổi cáu, nhưng vẫn phải nhẫn nhịn, bởi vì An Tô là con trai của David. Cô cũng không dám nổi giận với con trai ông ta. Cô chỉ đành cười dịu dàng, nói: “Chị hơi mệt, em có thể pha giúp chị tách cà phê không?”
“Dạ, không thành vấn đề.” An Tô đồng ý tới phòng pantry*, giúp Nhụy Lôi có được một thoáng yên bình.
(*) Pantry: hiểu một cách đơn giản thì là một quầy bar, một khu bếp nhỏ với đủ những dụng cụ pha chế theo mô hình tự phục vụ. Hay đây cũng là một không gian thoáng đẹp, nơi trưng bày kệ báo, sách, trà, café… trong văn phòng để các nhân viên có thể giải lao thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng và mệt mỏi.
Nhưng chẳng mấy An Tô đã mang cà phê quay lại. Nhụy Lôi yên lặng nhìn cà phê màu đen như mực, nói: “Đường và sữa đâu?”
An Tô kinh ngạc nói: “Em cho rằng kiểu người phụ nữ có chất lượng cuộc sống tinh tế như chị Nhụy Lôi uống espresso sẽ không cho thêm đường hay sữa, chắc sẽ không uống kiểu cà phê không phải thuần túy, không chính thống…”
Nhụy Lôi nghe An Tô nói mà nhịn không nổi, tay siết thành nắm đấm.
Nhưng mà, cho dù Nhụy Lôi muốn cứng rắn thì cũng đành phải mềm mỏng, bởi vì An Tô là con trai của David, hơn nữa còn là con một.
Nghĩ tới chuyện này, Nhụy Lôi bỗng cảm thấy thương cho David: Một tinh anh ngành tài chính khôn khéo giỏi giang như thế, người thừa kế duy nhất lại là một đứa đần độn.
Nhụy Lôi cảm thấy không thể chịu đựng An Tô được nữa, bèn đá cậu ta sang bên Túc Trung. Túc Trung trông thì lạnh lùng nhưng kỳ thực rất dễ nói chuyện, Nhụy Lôi đề xuất trao đổi trợ lý với Túc Trung, anh cũng không phản đối.
Đối với Túc Trung thì, ai là trợ lý cũng vậy thôi.
Trên thực tế, Nhụy Lôi làm vậy còn có mấy phần tính toán. Lúc trước Túc Trung làm “ngôi sao”, David có ý để Túc Trung lên chức giám đốc. Nhưng bây giờ, “ngôi sao” biến thành Nhụy Lôi, hơn nữa cô ta cũng làm rất tốt, vậy thì có phải cô ta cũng có hy vọng thăng chức giám dốc hay không?
Nếu như Túc Trung khiến David không hài lòng, vậy thì chức giám đốc sẽ là của Nhụy Lôi.
Nhụy Lôi thầm nghĩ: Kiểu người EQ thấp như Túc Trung, chắc sẽ không biết cách đối xử với An Tô. Nếu như Túc Trung đắc tội con trai bảo bối duy nhất của David, vậy thì chẳng phải cơ hội mình trở thành giám đốc càng lớn hơn?
Nhụy Lôi bảo trợ lý mới pha giúp một tách cà phê, cho thêm đường và sữa, tâm trạng Nhụy Lôi rất vui sướng.
Nghĩ tới An Tô nói người phụ nữ tinh tế phải uống espresso, Nhụy Lôi muốn ói.
Cô vừa uống latte, vừa chờ xem An Tô nếm mùi thất bại ở chỗ Túc Trung.
Những người khác trong văn phòng cũng mang tâm trạng xem kịch vui, muốn biết thằng con trai ngu ngốc nhà đại gia làm trợ lý cho Túc Trung có EQ dưới vực thẳm thì sẽ gây ra phong ba gì.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, không hề có chút phong ba nào.
Thì ra, An Tô khiến người khác cảm thấy phiền chán vì bình thường cậu ta hay hỏi những câu thiếu não mà không sợ làm phiền người khác.
Nhưng đối mặt với câu hỏi thiếu não, Túc Trung cũng không tức giận. Trên phương diện này, Túc Trung giống như siri, bạn hỏi gì, anh cũng có thể sử dụng chất giọng bình tĩnh như cái máy nói ra đáp án khách quan nhất.
Không có cảm xúc, cũng không tức giận, cũng không phiền chán.
Hơn nữa, Túc Trung uống espresso.
David thấy An Tô thành trợ lý của Túc Trung, cũng quan tâm hỏi han tình huống, Túc Trung khách quan đánh giá: “Chỉ số IQ của lệnh công tử không cao lắm, năng lực học tập cũng tương đối thấp, không phù hợp với nơi này.”
Nghe thấy đối phương đánh giá con trai bảo bối nhà mình như vậy, David có rộng lượng tới mấy cũng phải tức giận, buồn bực mà còn ra vẻ cười nói: “IQ của con tôi không cao? Có phải cũng giống với EQ của cậu?”
Túc Trung nói: “Có lẽ còn thấp hơn.”
David cũng nhịn không nổi, tay siết thành nắm đấm.
Nhìn từ góc độ này thì, phương án “lợi dụng An Tô để khiến David phản cảm Túc Trung” của Nhụy Lôi cũng coi như có hiệu quả sơ bộ.
Nhưng mà, càng ngoài dự liệu của Nhụy Lôi, không ngờ An Tô thích Túc Trung.
Nhụy Lôi, Jones và Túc Trung là đồng nghiệp có quan hệ tương đối tốt, thường ăn trưa cùng nhau, An Tô cũng bám theo đi ăn cùng, luôn nhìn Túc Trung bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Hơn nữa, An Tô chỉ pha trà, đưa khăn giấy cho một mình Túc Trung, hoàn toàn không thấy trên bàn cơm còn có hai vị tiền bối Nhụy Lôi và Jones – biểu hiện này cũng quá mức rõ ràng, Jones và Nhụy Lôi nhìn nhau, trong lòng đều rõ như ban ngày.
Nhưng Túc Trung vẫn giống như người ngoài cuộc, nên làm gì thì vẫn cứ làm tiếp.
Nhụy Lôi lén lút cảm thán với Jones: “Tôi thấy đừng có gọi là ‘Túc Trung’, phải gọi là ‘Ô Trung’.”
Jones khó hiểu: “Tại sao?”
Nhụy Lôi che miệng cười: “Bởi vì ‘vô động ô trung’.” (không chút động lòng)
Jones bật cười, xua xua tay: “Cô mà cũng nói chuyện cười nhạt thế à!”
Nhụy Lôi nhân tiện nói: “Anh nói xem, chuyện Túc Trung có bạn trai, An Tô có biết không? Nếu cậu ta biết, thì có tiếp tục theo đuổi Túc Trung nữa không?”
Jones nghe thế, chậc lưỡi, nói: “Việc này không liên quan tới chúng ta, bớt quan tâm đi.”
Theo quan điểm của Jones, Túc Trung là bạn thân của họ, cũng là đồng minh trong công việc, mà An Tô là con trai duy nhất của ông chủ, quan hệ rất nhạy cảm. Cho dù xảy ra mẫu thuẫn gì, họ đều rất khó xử, tốt nhất là không dây vào.
Nhụy Lôi thì lại có suy nghĩ khác: Jones cảm thấy làm quản lý quỹ cũng không tệ, nhưng Nhụy Lôi thì khác, cô muốn cái chức giám đốc đầu tư, lặng lẽ coi Túc Trung như đối thủ cạnh tranh, đương nhiên hy vọng Túc Trung gặp phải phiền phức lớn không dễ giải quyết.
Tình yêu của An Tô, hiển nhiên là một phiền phức lớn không dễ giải quyết.
Tân Thiên Ngọc còn không biết người đàn ông của mình đã bị nhân viên mới thương nhớ, bị nữ đồng nghiệp lõi đời tính kế. Mới đây cậu đã nghỉ việc ở nhà trẻ. Mấy năm nay, Túc Trung từ nhân viên phân tích thành ngôi sao quản lý quỹ, Tân Thiên Ngọc cũng không có rảnh rỗi. Cậu đã lần lượt làm ở trường trung học, tiểu học và nhà trẻ của tập đoàn, mẹ nói cậu đã đủ tư cách trở về tổng công ty làm quản lý.
Cậu mới nghỉ việc ở nhà trẻ, về nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ xuất phát, dự định dùng thân phận “thái tử gia” trở về tổng công ty khiến người ta trầm trồ. Tân Thiên Ngọc đang sắp xếp tài liệu, thấy màn hình di động sáng lên, là Chu Phác gửi tin nhắn: “Bồ mày thật sự không quan tâm kế hoạch sự nghiệp của mày à? Lúc thì mày đi dạy trung học, lúc thì đi dạy nhà trẻ, bây giờ làm giám đốc luôn mà anh ta cũng không cảm thấy kỳ lạ?”
Tân Thiên Ngọc bĩu môi, trả lời: “Đó là anh ấy tôn trọng tự do của tao, nên mới không hỏi công việc của tao.”
Trên thực tế, Tân Thiên Ngọc tự hiểu, Túc Trung căn bản không biết mấy năm nay Tân Thiên Ngọc đã thay đổi công việc bao nhiêu lần. Túc Trung chỉ biết Tân Thiên Ngọc dạy tiếng Anh, những cái khác thì không biết, cũng chưa bao giờ hỏi.
Tân Thiên Ngọc thở dài, cất điện thoại, lúc này, cậu nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Ai vậy?” Tân Thiên Ngọc cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đi tới chỗ huyền quan mở cửa. Đứng ngoài cửa là một cậu trai trắng trẻo, cậu ta dùng ánh mắt thăm dò đánh giá Tân Thiên Ngọc, điều này khiến Tân Thiên Ngọc vô cùng khó chịu, càng chưa nói tới trong mắt cậu ta mang theo sự thù địch khó che giấu.
Tân Thiên Ngọc hỏi: “Cậu là ai?”
Cậu trai đáp: “Tôi là An Tô…”
Tân Thiên Ngọc nhíu mày: “Là ai?”
Tân Thiên Ngọc không nhớ mình có quen ai tên An Tô hay không.
Nhưng An Tô đã biết Tân Thiên Ngọc từ lời kể của Nhụy Lôi. An Tô tìm mấy người để hỏi dò, biết Tân Thiên Ngọc là một kẻ ất ơ vô tích sự, nhờ Túc Trung nên mới có nhà lớn để ở, có đồ hiệu để mặc. An Tô vô cùng khinh thường mấy con sâu gạo như vậy, bởi vì loại đào mỏ này khiến An Tô nhớ tới hồ ly tinh quyến rũ cha mình.
Nhưng An Tô hoàn toàn chưa nghĩ tới, cậu ta chạy đến chỗ Tân Thiên Ngọc khiêu khích thì có khác gì kẻ thứ ba từng chèn ép mẹ mình?
Gương mặt quyến rũ của Tân Thiên Ngọc cũng dần hòa vào làm một với gương mặt vợ bé của David trong trí nhớ An Tô, trong lòng cậu ta càng khinh bỉ Tân Thiên Ngọc thêm vài phần, không nhận ra mình đã cao giọng, khí thế làm nhục người khác: “Tôi cho anh một triệu (~ 3.5 tỷ VND), anh phải rời khỏi Túc Trung!”
Tân Thiên Ngọc kinh hãi: “Gì vậy???”