Nuôi Rồng Dưỡng Già - Chương 12: Son
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
171


Nuôi Rồng Dưỡng Già


Chương 12: Son


Tiếc tùng xong hiển nhiên đám Bốn Béo lại bị réo đi dọn bàn. Lai Hinh tỏ ý muốn giúp nhưng bị Diệp Lục cản lại, hiện tại địa vị của cô trong tộc rất cao, những việc như dọn dẹp này không đến lượt Lai Hinh phải động tay.

Đám Bốn Béo cũng không nói gì, chỉ cười cười phẩy tay để cô rời đi. Có sự dặn dò của Bạch Phong, Hoa Đỏ không dám trễ nãi Lai Hinh, mà lập tức đưa cô đến một căn nhà trong tộc. Nhà có hai phòng, một để ngủ, một để đồ, nhìn qua không khác cái các cô nghỉ đêm qua là bao.

Lai Hinh có hỏi qua hai người Jenny và Tô Nhiên Linh thì biết bọn họ được sắp xếp ở ngôi nhà cách đó không xa, nhưng ở với họ còn có hai giống cái nửa, chứ không được ở một mình như Lai Hinh. Hỏi ra mới biết, cô có được căn nhà này là vì đã giết được con Sói tên Mộc Thạch kia.

Ở đây chỗ ở, đồ ăn và địa vị được phân chia theo sức mạnh. Nghe đồn con Sói bị Lai Hinh giết kia có địa vị không nhỏ, còn là thú hộ vệ gì đấy, vậy nên có thể nói cấp bậc hiện tại của Lai Hinh cũng là thú hộ vệ. Cô từ tầng lớp thú nô cao cấp nhảy một bước lên đến cấp bậc thú hộ vệ dưới một người trên vạn người. Đây có thể gọi là màn thăng cấp nhanh nhất trong lịch sử hay không đây?

Hoa Đỏ đưa Lai Hinh đến nơi xong cũng không ở lâu, chỉ hơi tò mò nhìn thoáng qua rồi đi. Lai Hinh lại đi vài vòng quanh nhà, cảm thán nó thật chắc chắn đến khi phát hiện thấy chiếc Balo yêu dấu bị cô bỏ quên đang nằm trong góc nhà mới giật mình.

Tối qua vì quá mệt nên vừa nằm xuống Lai Hinh đã ngủ ngay, đến trưa hôm nay lại bị lôi đi rửa lòng lợn đến tối. Cô ôm Balo hôn lấy hôn để, đùa gì chứ, bên trong toàn là bảo vật bảo mạng của cô, lỡ đánh mất thì phải làm thế nào?

Lai Hinh cũng không sợ có ai ngứa ngáy tay chân động vào Balo, bởi vì bọn họ chưa đủ trình độ có thể mở được nó. Khóa Balo được làm từ mạch điện tử thông minh, không có vân tay mà muốn mở ra thì phải giải được câu đố hiển thị trên đó. Có trời mới biết cái gã đồng đội rảnh thân mất nết kia của cô đã nạp cho nó cái gì, câu hỏi đưa ra toàn là toán cao cấp lấy từ thư viện đề thi bậc tiến sĩ.

Bắt cô phải ngồi giải toán chỉ vì để mở balo? Nếu như con mạch này mà hết điện, Lai Hinh tuyên bố cô thà dùng đá cậy, dùng kéo cắt còn hơn.

Balo chỉ có một ngăn lớn, bên trong có để hai khẩu súng nhỏ, một cái áo khoác gió, thêm một chai nước khoáng và vài cái bánh chocopine. Ở bụng balo còn có khóa nối với một ngăn nhỏ, Lai Hinh dùng để đựng một số đồ lặt vặt nhỏ như bấm móng tay, băng cá nhân… Lai Hinh lại sờ soạng một lúc thì phát hiện ở ngăn trong cùng có để một thỏi son nhỏ.

Cô cầm thỏi son lên nhìn, là son Mac màu mới nhất. Đây là quà sinh nhật trước khi làm nhiệm vụ, con bạn thân đã bỏ vào cho cô. Cả hai còn hẹn là sau khi làm xong sẽ mở một bửa tiệc lớn sau đó đi vài vòng quanh Sapa xả streed. Ấy vậy mà bây giờ cô đã mắc kẹt ở đây, không biết vị trí, không biết lối ra. Đột nhiên Lai Hinh có chút muốn khóc. Làm cái nghề đi nhiều hơn ở này, cô đã sớm chuẩn bị tinh thần một ngày nào đó sẽ hi sinh, có thể là bị đạn bắn, cũng có thể là bom tạc nổ, nhưng tới lúc thật sự đối mặt, cô lại đột nhiên có chút sợ hãi.

Lai Hinh vùi đầu vào hai gối, cô chỉ im lặng như vậy, không nói gì. Trong không gian chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn chảy dài….

Lần nửa ngẩng đầu lên, trong mắt Lai Hinh đã không còn lại chút bi thương nào cả. Thay vào đó là kiên định. Lai Hinh quyết định rồi, cô – nhất định sẽ rời khỏi nơi đây. Nhất định sẽ tìm ra cách thoát khỏi cái thế giới lạ lẫm này.

Quyết định xong thì mọi việc dễ dàng hơn hẳn. Lai Hinh cột lại tóc, tìm được sữa rửa mặt trong balo, là chai mini, chỉ còn một nửa. Cô ra ngoài vóc nước từ chum dưới sàn rửa mặt, xong xuôi lại dùng khăn bông lau sơ người. Thật ra Lai Hinh muốn tắm một trận cho sảng khoái nhưng lại ngại không biết phải hỏi ai. Dù sao cô cũng không thể đi gõ cửa từng nhà bảo tôi muốn đi tắm được.

Lại qua một giờ, Lai Hinh ngã người nằm xuống. Giường ở đây được lót rơm bên dưới, phủ lông thú bên trên, nằm lên vẫn có thể tạm chấp nhận được. Lai Hinh không biết là có chấy rận hay gì không, nhưng đã ngủ qua một lần rồi giờ còn sợ thì có phải là hơi muộn rồi không? Vả lại cô cũng không phải là người kén chọn.

Đêm nay thật yên tĩnh, nhưng Lai Hinh biết chuỗi ngày sau này của cô sẽ không hề yên bình. Một giấc này, coi như là lấy sức trước khi ra chiến trường đi!

Trời vừa sáng thì Lai Hinh đã bị gọi dậy. Cô bực bội càu nhàu “Không phải là lại rửa lòng lợn nửa chứ, lại có giống cái nào mới đến sao?”

Đám người nghe thế liền phì cười.

“Lòng lợn thì không có, nhưng lợn nguyên con thì có đấy. Đi thôi, chúng ta đi săn lợn!”

Lai Hinh chớp chớp đôi mắt tèm nhèm thì phát hiện ra người vừa nói chính là cái tên mất nết sờ mông cô tối qua. Lai Hinh cho hắn một cái hừ lạnh, từ trên nhà sàn nhảy xuống đi theo bên đám Diệp Lục.

Lâm Thố cũng không để ý đến thái độ ghét bỏ của Lai Hinh, chỉ gãi gãi đầu cười hì hì đi theo. Lai Hinh mơ màng đi được vài bước mới giật mình đưa tay lên sờ mặt, lớp hóa trang của cô? Sau đó mới thở phào nhớ ra, tối qua trước khi đi ngủ, Lai Hinh sợ buổi sáng lại lớ ngớ quên mất nên đã dậy dặm qua một lần. Cũng may, tính đâu trúng đó.

Muốn hỏi tại sao Lai Hinh lại không để mặt thật sao? Hừ Hừ với cái đám trọng đẹp khinh xấu này, sau khi phát hiện một giống cái vừa xinh đẹp vừa mạnh mẽ như Lai Hinh thì bọn chúng còn để cho cô đi được sao? Cô nhất định phải rời khỏi nơi này, tìm cách trở về nhà!

Đi săn lần này chỉ có hơn hai mươi người. Nếu nói về quen biết thì chỉ có Diệp Lục, Tia Chớp. Còn lại Lai Hinh chưa từng thấy qua. Cái gì? Con thú biến thái kia sao? Nó có tồn tại à? Sao cô không thấy nhỉ?

Bọn họ dẫn cô đến một chỗ đồng cỏ bằng phẳng, cả đám chia nhau ra mai phục ở các bụi rậm, cứ cách khoảng 5 – 10 mét lại có một người. Lai Hinh vì chưa quen nên được sắp xếp theo sau Diệp Lục.

Bọn họ hóa hình ngồi trong bụi canh từ lúc mặt trời vừa ló dạng đến tận khi cái nóng bao trùm vẫn chưa thấy bóng dáng một con thú nào. Lai Hinh bẻ một cái lá gần đó quạt quạt, thú đâu? Sao không có? Lại nhìn Diệp Lục đang chăm chú nhìn bãi cỏ phía trước. Lai Hinh quyết định ngậm chặt miệng không nói.

Lại mấy tiếng trôi qua. Lai Hinh đang ngồi ngẫm lại hôm nay mình bước chân trái hay chân phải ra ngoài trước thì cánh tay đã bị Diệp Lục gãi nhẹ. Cô nhìn sang thì phát hiện một đàn hươu đang đến gần. Còn tưởng là hôm nay phải về tay không, hóa ra là kịch hay vẫn còn phía sau nha.

Nhưng vấn đề bây giờ mới xuất hiện, cô phải bắt chúng nó kiểu gì đây? Kêu cô dùng côn dí hươu sao? Có mà cô chưa kịp lôi côn ra thì nó đã chạy hết.

Một tiếng gầm lớn vang lên, đám hổ từ bốn phương tám hướng lập tức nhào tới cắn ngay cổ con hươu gần nhất. Bầy hươu bị dọa sợ chạy tán loạn, Lai Hinh nghe tiếng gầm cũng lập tức cầm côn xong ra. Mặc kệ, cứ nhào lên rồi tính tiếp.

Diệp Lục thành công tóm gọn một con hươu lớn, đang định khoe với Lai Hinh nhưng nhìn qua nhìn lại lại chẳng thấy cô đâu. Lâm Thố ôm bụng cười lớn, Diệp Lục theo tiếng nhìn qua thì thấy Lai Hinh đang thở hồng hộc cầm côn dí đánh một con hươu nhỏ.

Cô đánh bên trái, con hươu né bên phải, chẳng mấy chốc đã chạy xa. Lai Hinh không bỏ cuộc, tiếp tục cầm côn dí đánh con khác. Lai Hinh không đánh thì thôi, càng đánh lại càng hăng, đánh không trúng lại càng hăng, cô hung hăng dọa chạy hết đám hươu và cả đám thú nhỏ gần đó. Đến khi định thần lại, Lai Hinh mới phát hiện ra hành động của mình ngu ngốc đến cỡ nào. Còn làm trò cho con cọp biến thái kia được một phen cười lớn.

Thế là buổi đi săn đến trưa chỉ có Diệp Lục và ba thú khác bắt được mồi. Đám người tìm một bờ sông nghỉ ngơi, nướng tạm một con hươu ăn lót dạ, đợi đến chiều lại tiếp tục đi săn.

Lai Hinh cảm giác bản thân không săn được thú, lại làm ảnh hưởng tới đồng bọn nên có chút phiền não. Lúc Diệp Lục đưa thịt đến, cô tự giác chọn phần ít nhất, ăn xong liền ra một góc xa xa ngồi.

Đám thú biết là cô buồn nên cũng không đến làm phiền. Lúc đầu Thủ lĩnh bảo dẫn giống cái đi theo, đã có không ít trong số họ phản đối. Giống cái yếu ớt lại dễ bị tấn công, tục lệ trước nay chưa từng có ai đi săn mà dắt các cô theo. Nhưng lời thủ lĩnh nói ra, bọn họ cũng không thể không tuân, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở dắt theo Lai Hinh. Dù sao cũng là giống cái đánh bại Mộc Thạch nên chắc hẳn phải có chỗ hơn người.

Lai Hinh không biết được lúc này đám thú đang nghĩ gì, cô chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình. Nhìn thứ đang làm trên tay, khóe miệng cô không khỏi cong lên một nụ cười. Chiều nay chắc sẽ vui lắm đây!

——

Lai Hinh: Buồn là gì? Tôi có thứ đó sao?

Tá *Đổ mồ hôi* Sơ suất, chỉ là sơ suất!

22:53 – 23/09/2019

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN