OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng - Chương 18: Tử Di là tiểu mĩ thụ!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng


Chương 18: Tử Di là tiểu mĩ thụ!!


Bụp! Bụp! Bụp!
Quả bóng rổ trên tay Tử Di cứ bồng bềnh lên xuống, đôi mắt nhỏ không hề muốn rời cái rổ ở trên kia. Nhỏ chưa ăn, chưa uống mà đã luyện tập từ khi buổi trưa bắt đầu đến giờ. Không hiểu sao chuyện lúc trước cứ khiến Triệu Tử Di này phải bận tâm.
Húp!!
Tử Di nhảy lên cao nghiêng người và đập bóng. Vào rổ!! Nhỏ đáp đất và rắc!! Đôi chân đáng thương bị trẹo sang một bên. Tử Di ngồi ôm chân rên rỉ, nó rất là đau a! Mấy cái vết thương thế này cái máu ma cà rồng của nhỏ khó có thể phục hồi được vì nó chỉ đặc trị những vết thương hở ngoài da hoặc nội thương. Những vấn đề xương khớp có nhưng mất một thời gian rất dài.
Tử Di không biết rằng từng tất hành động của nhỏ đều lọt trong mắt của ai đó. Do dự một hồi Tiêu Tự quyết sẽ đi lại xem sao.
Tử Di cà nhắc ngồi lên ghế rồi tiếp tục ôm cổ chân mình và xoa bóp. Giá như có ai đó ở đây để giúp nhỏ bẻ cổ chân lại. Đột nhiên nhỏ nghĩ đến Tiêu Tự.
– Lại luyện tập quá sức!!
Nghe âm thanh quan tâm này Tử Di liền ngẩn đầu lên nhìn đối phương. Sao có thể linh nghiệm như vậy, vừa nói đã xuất hiện rồi. Nhỏ tiếp tục cúi đầu xuống không nói gì.
Tiêu Tự không để tâm lắm hành động này của nhỏ, anh ngồi xổm xuống nắm lấy chân nhỏ cởi bỏ chiếc vớ ra ngoài rồi nhẹ nhàng xoa bóp khiến Tử Di cũng thấy có phần dễ chịu hơn.
– Anh làm gì ở đây?
– Tình cờ đi ngang qua vô tình nhìn thấy em đang tập luyện. Đã ăn uống gì chưa đấy.
– Anh không cần bận tâm đến tôi.
– Để anh đi mua chút thức ăn.
– Đừng tự tiện thế chứ?!
Lời nói của nhỏ chỉ thành ra vô dụng vì Tiêu Hùng đã nhanh chóng bước đi xa. Ách!! Cao hơn người ta cả một cái đầu mà. Đến giờ Tử Di mới để ý, hình như chân mình hết đau rồi. Từ lúc nào?! Nhỏ bất giác nhoẻn miệng cười nhẹ. Đây là cảm giác được người ngoài quan tâm?
Hôm nay vì gấp gáp đến trường vì bị trễ thời gian, Tử Di đãkhoong mang theo cơm trưa mẹ làm. bây giờ cậu đang ở quán cơm đối diện trường cách đây 100m, quán mà nhỏ rất thích ăn. Cậu mua một xuất cơm bình thường mà mang đi. Chắc bây giờ nhỏ đói lắm. Cậu còn biết bây giờ nhỏ đang ở đâu.
Kiến Thiên dạo này hình như gặp phải khắc tinh và bây giờ đang muốn trừ khử nó thì phải. Anh và cô bạn bên cạnh lúc nào cũng cãi nhau như ăn cơm bữa, đến nỗi bây giờ cũng chẳng còn có thời gian đi ăn với cậu. Tiêu Hùng nhìn lên đồng hồ khẩn trương mang xuất cơm đến. Khi tay chuẩn bị xoay năm cửa thì cậu nghe bên trong có tiếng nói chuyện giữa Tử Di và Tiêu Tự. Cậu hé hé cánh cửa một chút để nghe rõ hơn cuộc nói chuyện bên trong.
– Tôi không nhờ anh mua giúp!
– Em nỡ lòng từ chối lòng tốt của một người đang quan tâm em sao?
– Tôi không thể ăn cay!
Tử Di xoay mặt đi không nói đợi người đó rút tay lại. Nhưng Tiêu Tự lại kiên trì hơn cả nhỏ
– Tôi không ăn.
– Đây là phần đặc biệt!
Tử Di đứng hình nhìn Tiêu Tự một chút rồi đưa tay nhận lấy phần ăn. Phần đặc biệt ở quán ăn đó là giành riêng cho nhỏ. Phần không ớt không tương nhưng vẫn giữ nguyên hương vị thức ăn ban đầu. Vốn dĩ món ăn đó có cay mới ngon.
– Tại sao anh biết tôi không thích ăn cay?
Tiêu Tự cười không nói làm nhỏ chợt nhớ lại lúc hai người đi ăn. Anh không hề gọi món nào có ớt.
– Đó là trực giác của một bác sĩ. Em không ăn anh sẽ tự tay móm cho đấy nhé!!
Tử Di giật mình xoay người mở hộp. Nụ cười lại nở trên môi.
Dù công việc bận ở trường đại học, nhưng Tiêu Tự vẫn ngồi đấy cùng tám chuyện với Tử Di cho đến khi nhỏ ăn hết phần cơm. Sau cùng anh còn dọn dẹp những gì nhỏ bày ra, có hơi áy này nhưng rồi cũng cho qua.
Tử Di và Tiêu Tự cùng sánh bước ra ngoài cửa phòng thể dục. Chỉ có anh là nhận ra điều khác thường. Cánh cửa rõ ràng đã được anh khóa kĩ càng cẩn thận từ bên trong, không có chìa khóa thì ai có thể mở được? Bỗng nhiên não anh lại xuất hiện hình ảnh của cô nàng Mộc Luân, tài năng đến nỗi khóa an ninh phòng anh như thế cũng có thể mở được. Cô ta theo dõi anh sao? Chỉ có khả năng này duy nhất vì cô ấy và Tử Di chỉ là bạn cùng lớp, vẫn chưa xảy ra mối quan hệ nào đặc biệt. Ra khỏi cửa, vô tình ánh mắt Tử Di quét qua cái thùng rác bên cạnh chân mình. Bên trong đó, một phần cơm đặc biệt không cay mà cô thích. Tem còn đó, có dấu tích bị chân đạp để lọt hẳn vào bên trong và rất mạnh. Cuối cùng có vài hạt cơm còn bị vương ra ngoài. Phần cƠm này chắc chắn một hạt cũng chưa hề động đến. Nhỏ nhíu mày liếc mắt sang hướng khác tiến về phía trước. Tiêu Tự cũng như vậy mà đi theo. Là Tiêu Hùng hay Mộc Luân… hay là cả hai?

Trên xe, vì phải thức dậy sớm nên Tử Di không được yên giấc như mọi ngày. Hôm qua bài vở khá nhiều nên nhỏ cũng không lên giường sớm được. Trên đoạn đường này đầy ổ gà ổ voi, chiếc xe cứ lắc lư khiến nhỏ chẳng thể yên giấc được. Tiêu Hùng nhẹ nhàng đặt tay mình bên kia thái dương của nhỏ đẩy về phía vai của mình. Da thịt cũng có thể nói là đầy đủ, làm một chiếc gối cũng không nỗi tệ. Sau khi được tựa lên bờ vai mềm mại ấm áp, Tử Di rốt cuộc cũng có biểu hiện thoải mái hơn. Vì đã từng đến đây không ít lần nên Tiêu Tự phụ trách chỉ đường. Nhìn qua kính chiếu hậu thấy được hành động của Tiêu Hùng, anh cũng có đôi phần tức tối.
Đến nơi, Tử Di liền bị kéo hẳn vào phòng thay đồ ngay lập tức. Suốt ba tiếng sau đó cũng chẳng thấy tăm hơi đâu. Và rồi không thể chờ đợi được nữa, Tiêu Hùng phải lặn lội đến mà hỏi đội trưởng Tiểu Bân mọi chuyện. Thì ra Tử Di sẽ được make up trở thành một chàng trai để có đủ khả năng tham gia giải đấu này.
Đây quả là một ải khó khăn, trong thể thao việc chấn thương là điều không thể tránh khỏi. Huống chi đợt này đến một người dự bị cũng không có, chỉ cần có một thành viên không thể tham gia thi đấu, cả đội lập tức bị loại. Không phải là tổ trưởng nhưng bỗng nhiên Tiêu Hùng lại cảm thấy áp lực thay cho Tiểu Bân.
Đã gần 11h, là thời gian tập hợp. Tử Di ở trong đó vẫn chưa được ra ngoài nữa, một trăm phần trăm bây giờ nhỏ rất đói. Cậu sẽ đi một vòng xem nơi này có bán thứ gì đó mà Tử Di thích hay không. Lần trước nhỏ đã không ăn được, lần này cậu sẽ không để hắn hớt tay trên một lần nữa.
Trong thời gian đó, trước cửa phòng chỉ có Tiêu Tự tương tư một mình. Lâu như thế, không biết nhỏ sẽ biến thành bộ dạng gì đây. Chắc sẽ không đến nỗi khiến anh không nhận ra đấy chứ. Sẵn tiện, cái tên Tiêu Hùng đó ở đâu rồi? Cậu ta không phải dạng người dễ tạo cơ hội cho anh như thế.
Cuối cùng, cửa phòng thay đồ cũng bật mở. Tiêu Tự khẩn trương thẳng người nhìn hai người một nam một nữ bước ra, duy chẳng thấy Tử Di đâu cả.
– Chị gái! Tử Di đâu rồi.
Chị stylist ngơ ngác nhìn chàng trai minhon bên cạnh rồi lại nhìn Tiêu Tự. Anh cũng thuận thế nhìn theo. Không thể tin được.
– Tử Di đây sao?
– Anh không thể thông minh lên một tí à, bao nhiêu người vào thì bấy nhiêu người ra, dù là có không nhận ra em cũng phải lấy cái này mà suy ra chứ.
– … Tay nghề chị ấy thật tuyệt.
Chị stylist ghé sát tai anh nói nhỏ
– Cậu là bạn trai cô ấy đúng không? Mau mau đưa nàng ấy đi ăn, suốt mấy giờ đồng hồ cấm cung đã thật sự không thể chống chọi lại cơn đói rồi.
Chị ấy nói như nạn đói đang bùng nổ vậy nhỉ?
– Hai người nói gì vậy?
– Không có gì. Đi, anh đưa em đi ăn.
Nhỏ ngây thơ gật đầu vì bụng cũng đã réo lắm rồi.
Đang mừng trong lòng vì có thể hớt được tay trên của Tiêu Tự, Tiêu Tự tắt tiếng nhìn cậu đang chạy về phía này, trên tay đang cầm phần cơm từ quán ăn mà Tử Di thích. Cậu bước đến trước mặt nhỏ hoàn toàn không quan tâm đến sự hiện diện của anh.
– Tử Di cậu đói rồi phải không?! Đây, thứ mà cậu thích nhất.
Tử Di trố mắt nhìn phần cơm trên tay Tiêu Hùng, cả người cậu lấm tấm mồ hôi vì phải đi mua thứ này cho nhỏ sao? Nhưng từ đây về lại đó cũng rất là xa.
– Rốt cuộc là cậu dùng cách nào để về đó? Bây giờ kiệt sức như vậy thì làm sao mà đến đó.
Với câu hỏi đầu tiên thì cậu sẽ chẳng biết phải ứng phó thế nào. Nhưng khi Tử Di tiếp tục hỏi, cậu vui vẻ vì chắc rằng nhỏ đang quan tâm mình. Cậu đã phải lặn lội về đó để mua phần cơm mà nhỏ thích nhất mà.
– Cậu lại đằng kia và ăn nhé.
– Thôi!! Vậy anh đi đây. Em ăn ngon miệng.
Nói rồi Tiêu Tự quay đi, không ngờ là Tiêu Hùng dám nghĩ và dám làm. Dù anh có cái ý kiến điên rồ đó thù cũng sẽ không tốn sức mà đi về tận đó để mua. Vậy sắm shipper để làm gì?
11h. Đã đến lúc tập hợp.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN