OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng - Chương 19: Ai đó?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng


Chương 19: Ai đó?


Con người thời này luôn có một thói quen đó chính là luôn tập trung sớm hơn so với mốc thời gian đã được đưa sẵn. Chẳng ai ngoại lệ cả. Vì sự trống trãi của thời gian đó, đội trưởng Tiểu Bân có đưa ra một ý kiến thật sự điên rồ. Đó là… bảo nhỏ hãy vào nhà vệ sinh nam một lần cho quen xem sao.
Tất nhiên là Tử Di có đồng ý vì nhìn ánh mắt đầy sát thương của đội trường thì lại không thể lắc đầu từ chối được. Eo ôi đáng yêu phết ra đấy. Tử Di luôn tự hỏi vì lí do vì mà anh ta lại chưa có đến một mảnh tình dắt vai.

Rời khỏi vị trí của mình, Tử Di tiến thẳng vào nhà vệ sinh nam không ngại ngùng. Ừ thì là con gái nhưng không thích ú ớ tỏ ra yếu đuối trước đàn ông. Giả tạo chết đi được. Vả lại dù gì Tiểu Bân cũng nói là chỉ cần đứng ở bồn rửa tay nghịch nước chút là được không cần đi sâu vào bên trong. Chỉ cần có người nhìn thấy nhỏ đi vào nhà vệ sinh nam để có đủ bằng chứng chứng minh giới tính hiện tại và đủ điều kiện tham gia trận đấu là được rồi. Thật ra nhỏ nghĩ mình cần một yếu tố nữa… đó chính là thu hút sự chú ý của người khác giới. Như vậy sẽ là bằng chứng rõ ràng và khó cãi nhất. Tất nhiên điều này nhỏ chưa bàn luận với ai kể cả Tiêu Hùng.

Bây giờ là 11h25p. Chắc không ai bần đến nỗi còn ở lại nơi này. Đều là một nơi xa lạ cho nên muốn kết thân với mọi người là chuyện rất bình thường. Kết luận một điều hiện giờ khả năng có người ở đây là rất thấp. Có lẽ sẽ không khiến nhỏ bối rối khi gặp phải ai đó trong hoàn cảnh này chứ. Vì bây giờ… Tử Di thật sự muốn giải quyết một chút.

Nhưng! Nhỏ nghe có tiếng xối nước từ phía bên trong khiến lòng khẩn trương hẳn. Không biết… ai đang lảng vảng ở đây giờ này.
– Hic!
Một tiếng hít hơi mạnh. Thính giác nhỏ cho biết, đây không phải là hít không khí mà là… hít nước mũi a!! Chẳng lẽ có ai đó thất tình mà tìm nơi này khóc để giải sầu đó chứ?! Đàn ông con trai cũng có mặt này sao?
Tử Di quay đầu lại, cánh cửa thứ hai từ phía cửa sổ đang mở ra. Nhỏ giật mình xoay người lại xả nước tát lên mặt mình cho thật tỉnh táo. Cuối cùng, còn phải mau chóng rời khỏi đây. Bỗng nhiên nhỏ lại có ác cảm với nó rồi.
Cậu trai ra khỏi cánh cửa tiến đến phía buồng nước nhìn người con trai thứ hai xuất hiện trong buồng vệ sinh với mình. Anh cứ nghĩ số của mình mới chịu sự thật đau lòng khi bị cắm sừng nhưng không ngờ thượng đế vẫn không muốn anh phải cô đơn a!! Thương quá thương quá!
Cậu trai thân thiết khoát lấy vai Tử Di làm nhỏ đứng hình, cả hành động cũng theo thế mà đông cứng lại. Nhỏ chưa dám ngẩng đầu, không biết tên này có mặt mũi ra sao? Những có lẽ cũng là một trong những thành viên của cuộc thi thông qua bộ đồng phục đang khoác lên người. Nhỏ cúi đầu ngoan ngoàn nghe lời hắn nói bên tai. Không say, không bay mùi rượu nhưng điệu bộ lại như một tên say xỉn
– Người huynh đệ à! Cậu cũng vừa bị lũ con gái cắm sừng đấy sao? Đàn ông ta thật giống nhau, chỉ hoài một loại không khác cho nên tụi con gái mới lợi dụng. Sau khi giải đấu kết thúc, chúng ta cùng nhau đi ăn một bữa, đồng ý chứ?!
Tử Di tự hỏi! Chàng trai này quá tự tiện chăng? Hai người con trai nói chuyện với nhau thân thiết như thế không phải là bất bình thường? Huống chi cả hai vừa gặp nhau lần đầu?? À không! Nhìn mặt nhau còn chưa có.
Loay hoay một hồi, Tử Di quyết định nhìn thẳng vào mặt anh ta một lần. Bây giờ nhỏ chính là nam nhân, là nam nhân a!
– Tôi không có thất tình.
Vừa nói Tử Di vừa quay sang đối diện với cậu ta. Khoảng cách thật sự là quá gần. Chỉ thiếu 5 phân nữa là hai người môi chạm môi rồi. Nhỏ bối rối đầy anh ta ngã lăn xuống sàn. Có lẽ không nghĩ đến việc mình sẽ bị cự tuyệt thế này.
Nhưng lại không đơn giản như thế. Chàng trai này dù sao cũng là dân chơi bóng rổ. Người cao ráo, cơ bắp săn chắc. Dù nhỏ là ma cà rồng nhưng cũng là nữ nhân. Một cái đẩy nhẹ như thế không thể khiến anh ta ngã sấp mặt như thế. Qua sự đánh giá nhìn một lược, nhỏ dám chắc anh ta không cao dưới một mét tám. Chết tiệt! Trừ những người trong gia đình, ai cao hơn Triệu Tử Di này đều phải bị liệt trong danh sách cần bị tiêu diệt.
Biết là thế nhưng dù gì lần này cũng là nhỏ làm cho đối phương ngã sml. Nếu bỏ đi thì không phải lẽ?
Tử Di bước đến gần anh ta. Không có ý định muốn đỡ người ta đứng lên vì nếu thế còn ra thể thống gì nữa với hai cái chiều cao chênh lệch như thế?! Nhỏ ngồi xỏm xuống khoanh tay
– Cậu không sao chứ?!
Giọng nhỏ trầm đi, nếu là tai người bình thường muốn nhận ra cũng không phải dễ.
Anh ta từ từ ngẩn đầu lên kiểm nghiệm lại lần nữa nhan sắc của vị bằng hữu này. Nó có nét đặc sắc gì đó rất đặc biệt. Anh nhìn một lần là muốn cắn vào ngay. Nhưng là nam nhân với nam nhân, có được gọi là nam nam thọ thọ bất tương thân không?
Cậu thật sự có phải là nam nhân không? Tại sao khi trông thấy cậu tôi lại không thể kiềm được lòng mình? Khuôn mặt cậu nhỏ nhắn, đôi mắt long lanh như ánh sao trời. Chiếc môi nhỏ nhắn chúm chím khi nói chuyện với tôi, sóng mũi không cao không thấp nhưng rất phù hợp với khuôn mặt trái xoan này.
– Cậu đến từ đâu thế?
– Bắc Kinh. Sai chủ đề rồi. Cậu có ổn không?
Cậu trai này… sao lại muốn biến anh thành công à?
Nhìn nhan sắc cũng khá điển trai, Tử Di ngắm nhìn anh ta một chút, cũng đáng mặt soái ca trong cái nhìn của con gái. Nước da trắng bóc bẩm sinh, khuôn mặt tròn hóp lại nhìn cân đối hơn cùng với những ngũ quan trên khuôn mặt. Nhưng vẫn không bằng Tiêu Hùng. Ừ…
– A!! Cái lưng của tôi… hình như bị trẹo đi rồi. Cậu có thể dìu tôi đi không?
Nghe đến câu này Tử Di liền đứng thẳng dậy. Nếu thật sự nhỏ phải làm như thế thì có bị hắn ta cười chê về vấn đề chiều cao không? Và nếu thật sự hắn ta đứng dậy, nếu không trụ vững có khi nào ngã đè chết nhỏ không?
– Cậu tự mà đứng…
Bon!~~~~
Tiếng chuông loa vang lên vang động cả một khu vực. Tử Di thảm thương nhìn ra phía bên ngoài, nếu hắn ta trễ thì nhỏ chính là người có lỗi.
– Tứ mã nan truy, tôi chỉ đỡ cậu, phải đi đứng cho vững. Có ngã lần nữa thì tôi sẽ mặc…
Cậu trai không nói gì mắt quan sát từng hành động của nhỏ. Là dân chơi bóng rổ nhưng sao lại… thấp thế kia? với chiều cao này thì chỉ có một mét sáu là cùng. Đó là lí do sao?
Phía này, Tiêu Hùng và Tiêu Tự sốt soắn lo lắng cứ nhìn về phía cửa ra vào. Từ đầu buổi ban tổ chức nói gì cả hai đều không nghe. Họ mong chờ, chỉ cần nó hé thôi cũng được.
Tư thế của cả hai trông hơi khó khăn, Tử Di trở thành cái cột dựa, anh ta một tay khoác vai nhỏ một tay ôm cái lưng đau đớn của mình. Không biết nhỏ có đúng hay không nhưng nhìn chung thấy anh ta thật giả tạo. Nhỏ đầy nhẹ cửa bước vào trong một cách thầm lặng. Một số thành viên bên đoàn anh kia đã đứng trước đó chờ sẵn. Trông thấy anh cùng Tử Di đi chung với nhau bộ dạng như vậy thì có hỏi ngạc nhiên
– Tứ Kiệt! Ổn chứ?!
– Không sao.
Nhỏ biết là mình đã xong xuôi nhiệm vụ liền rời đi, ở cuối hàng thấy Tiểu Bân đang giơ tay gọi mình.
Trở về chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn, Tử Di ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Tiểu Bân không sai chút một. Đối với nhỏ thì cảm thấy rất bình thường nhưng theo tâm lí của Tiểu Bân mà nói anh chàng này có ý đồ không tốt. Trước khi cả đội về khu vực của mình chuẩn bị cho giải đấu, anh có nhắc nhở Tử Di là nên tránh xa anh ta một chút với cớ lí đó là cả hai hiện là đối thủ với nhau. Tử Di cũng không phải ngây thơ như anh nghĩ, chỉ là nhỏ không muốn nghĩ sâu hay xen vào chuyện của người khác mà thôi. Cái này cũng có thể gọi là trực giác của đàn ông nhỉ?
Trưa trời nắng gắt, đây cũng là một thành phố lớn không xa Bắc Kinh cho lắm. Hơi nước từ không khí thông qua trần nhà đi thẳng vào trong. Trong một không gian thưa thớt người trở nên nóng hổi đến kì lạ. Cả người Tử Di bắt đầu chảy mồ hôi không ngừng. Nhỏ liên tục đưa tay lau nó nhưng lại không có dấu hiệu vơi đi.
Nhìn từ góc độ này, Tử Di thấy được phi nước lớm kia đang nằm ở vùng khuất nắng. Đó là nơi cung cấp nước cho cả nơi này. Nhỏ nên đi rửa mặt một chút, không biết trước khi thi đấu có được ăn một bữa no nê hay không.
Tử Di vào nhà vệ sinh nam xối nước xuống tay tạt nhẹ lên mặt sau đó dùng tấm khăn trên vai mình lau lấy đi phần nước đọng. Nhỏ nhìn mình trong gương, vết trang điểm không hề có dấu hiệu vơi đi phần nào. Chuyện này không phải xấu xa gì nhưng không biết khi tẩy trang chị stylist sẽ dùng thứ gì để… đánh lên mặt nhỏ? Nghĩ đến điều này Tử Di không khỏi sợ hãi mà run lên. Trong cái khoảng khác chỉ có nhỏ và chị ta trong đó, ai biết được chị ta đã làm gì? Không biết so sáng mẹ và người ấy thì ai sẽ giành chiến thắng.
Trùng hợp thay, Tứ Kiệt, cái anh chàng mà Tiểu Bân vừa cảnh báo là phải tránh xa lại xuất hiện trước mặt nhỏ như thế này. Nhìn từ gương, Tử Di trông thấy anh ta đang đứng sau lưng mình
– Đừng có xuất hiện bất thình lình như vậy, sẽ như thế nào nếu người khác nghĩ cậu không phải là người của thế giới này?
Tứ Kiệt bật cười
– Tôi nghĩ chỉ có cậu như thế?- Ánh mắt anh ta có phần trìu mến khó cưỡng.
Tử Di nhún vai bác bỏ, nhỏ xoay gót ra bên ngoài
– Đã gần đến giờ tập hợp. Kẻo trễ
– Hẹn gặp ở chung kết.
Tử Di ngẩn người không biết phải nói gì, đôi chân nhỏ nhắn bước những đoạn nhỏ nhìn về phía trước, đến khi tấm lưng ấy vượt lên trước. Tứ Kiệt giơ tay vẫy về phía sau như muốn nói… hẹn gặp lại.
– Tch! Muốn khoe chân dài đó hả?!
Bụp!! Trận đấu bắt đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN