OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng
Chương 20: Chàng trai bí ẩn
Khi trận đấu bắt đầu, tiếng súng vang lên phá tan bầu trời. Màn hình lớn phía đối diện xuất hiện một dãy sắp xếp các đối thủ cạnh tranh. Trận đấu đầu tiên diễn ra giữa đội của Tứ Kiệt và một đội khác nữa. Tử Di ngây người nhìn hắn, không có vẻ gì là tự ti. Bỗng nhiên, bên cạnh Tử Bân huýt nhẹ tay nhỏ liền thu hút sự chú ý. Tử Di quay sang
– Anh nhớ ra một chuyện quan trọng! Tên Tứ Kiệt này từng là quán quân bóng rổ năm trước. Chúng ta nên cẩn thận khi phải chạm mặt với đội của hắn.
– Quán quân sao?! Em nghĩ rằng đội chúng ta không xui xẻo như thế đâu nhỉ.- Tử Di cợt
– Em nói đúng!
Tiểu Bân giơ một ngón tay duyệt! Tuy vậy nhưng trong lòng anh vẫn còn vẻ lo âu. Vậy thì dựa vào đâu mà hắn dám hẹn Tử Di rằng sẽ gặp nhau ở trận chung kết?! Nhìn từ ngoài vào trong, chỉ một mình đội anh trong tất cả những đội ở đây là tân binh mà thôi. Hắn không nghĩ đến việc đội anh sẽ bị loại khi đấu với đội mạnh nào đó sao? Không hiểu sao Tiểu Bân cảm thấy người này không hề bình thường như vẻ ngoài của một con người.
Khi cả hai đội tập trung trên sân đấu, hai bên hậu cần cánh gà của sân đánh liền có thêm hai đội nữ với quần áo sặc sỡ bước lên. Trên tay họ cầm những bó gì đó cũng rất sặc sỡ cứ lắc qua lắc lại trông rất đẹp mắt. Khi nhịp súng vang lên, những người con gái liền bước vị trí như đã xếp sẵn trước đó và bắt đầu… nhảy?! Nhảy ư!! Hô. nay đâu có chương trình ca nhạc nào. Tử Di khó hiểu quay sang Tiểu Bân mà thắc mắc
– Top nữ đó lên phía trên đấy để làm gì? Không phải như vậy là phạm luật sao? Thành viên dự bị cũng có ghế ngồi riêng cơ mà!!
– !!!- Tiểu Bân sáng mắt nhìn nhỏ- Ngay cả cái này em cũng không biết sao? Đấy là đội cổ vũ. Bên này là cho đội của tên Tứ Kiệt kia còn bên kia là của đội đối thủ.
– Cổ vũ? Sao bên chúng ta lại không có?!
Tiểu Bân ngượng nghịu trả lời
– Câu lạc bộ chúng ta còn nhỏ vẫn chưa có cơ hội để mở rộng thêm cho nên còn rất ít thành viên. Nếu có thể mở rộng câu lạc bộ, anh nghĩ chúng ta cũng có thể trang bị cho riêng mình một đội như thế này.
– Tại sao?- Tử Di khó hiểu- Đội cổ vũ này thì liên quan gì chúng ta? Có giúp chiến thắng được không?
… Tiểu Bân hoàn toàn cứng họng…
– Nếu là cổ vũ thì chẳng cần anh phải vất vả tìm kiếm người làm gì. Em đây sẽ biến thành tinh thần cho mọi người.
Tiểu Bân ngạc nhiên quay phắt sang nhìn Tử Di. Điều này cũng có lí chứng nhỉ!? Trong toàn câu lạc bộ và đội bóng chỉ có một mình Tử Di là nữ nhi, tuy không biểu hiện ngoài mặt nhưng chắc cũng là nguồn cảm hứng cho cả đội đi đến con đường này. Anh không phải là không đồng ý điều mà Tử Di nói. Nhưng đối với cô gái ngây thơ này, liệu sẽ làm điều gì khiến cả đội hưng phấn lên đây.
“Lôi Tứ Kiệt!! Lôi Tứ Kiệt!! Đội Tiểm Lân vô địch.”
Đội cổ vũ lên tiếng hô to khiến cả hội trường náo loạn. Đội Tứ Kiệt chơi quả thật rất xuất sắc, giành bóng rất nhanh từ tay kẻ địch và còn cả cho vào rổ rất chính xác chưa một lần hụt. Nhưng thành viên trong đội của Tiểu Bân, thoáng qua nhìn cũng có chút tái mặt rồi.
Lôi… Tứ Kiệt!! Cái tên này cũng họ Lôi. Điều này khiến Tiêu Hùng đang gật gù cũng phảu sáng mắt mà quan sát. Họ Lôi… liệu có liên quan gì với anh hay không? Thông qua cách mà hắn cư xử mà cậu vô tình nhìn thấy, có lẽ vị thế cũng không hề bình thường. Lôi Tứ Kiệt, cậu sẽ nhớ cái tên này.
Tử Di cũng có phần bất ngờ với tên này. Lôi… Tứ Kiệt. Tiêu Hùng và chàng trai này… liệu có liên quan đến nhau hay không? Thời gian đầu mà nhỏ và Kiến Thiên quen với Tiêu Hùng, nhỏ nhớ rất rõ rằng cậu đã nói những thành viên khác trong dòng họ đều đã di cư sang nước ngoài sinh sống và trong nước chủ còn leo queo vài người. Mà chắc nếu chàng trai Tứ Kiệt này có liên quan gì tới Tiêu Hùng thì cậu đã cho nhỏ và Kiến Thiên biết rồi. Nhưng… liệu chuyện này nhỏ có quyền được biết? Từ khi bên cạnh nhau đến tận bây giờ, điều mà Tiêu Hùng ít nhắc đến nhiều nhất chính là gia đình.
Nhìn ánh mắt nghi hoặc đờ đẫn cộng với biểu cảm hờ hững lúc lên lúc xuống của Tử Di, Tiểu Bân không ngăn mình được mà hỏi lóng
– Chuyện gì khiến em bận lòng sao? Nếu là vấn đề sức khỏe thì em nên nghỉ ngơi một chút.
Tử Di giật mình
– Không! Em không sao- Nhỏ cười qua loa.
Buýt!!
Tiếng còi báo hiệu trận đấu kết thúc. Điều mà mọi người quan tâm và chú ý nhiều nhất và bảng tỉ số. Đối thủ đội của Tứ Kiệt không giành nổi một điểm số cho mình. Tất cả mọi người trầm trồ nhìn Tứ Kiệt, người chơi nổi bật nhất trong nhóm mà âm thầm ngưỡng mộ. Riêng Tử Di, nhỏ cảm thấy thứ gì ớn lạnh nhìn hắn. Liệu có phải cảm giác của mình đi nhầm hướng? Hay là do da dẻ quá nhạy cảm. Tử Di không dám nghĩ đến nữa.
Đợt đấu thứ hai, đội Tử Di ứng chiến.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!