OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng - Chương 21: Ăn mừng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng


Chương 21: Ăn mừng


Trận đấu giữa đội trường Tử Di và đội bạn không căng thẳng gì lắm. Không biết có thể gọi là đội anh tài giỏi không nhưng thật sự bên đối phương đánh bóng rất là gà a!! Cả đội giành chiến thắng dễ dàng một cách không tưởng.

Tử Di nghĩ mình chưa thật sự làm tốt, tốc độ cũng không phải là đúng với tiêu chuẩn. Cái bàn thắng này khiến nhỏ thấy gượng gạo làm sao. Xúc cảm của nhỏ cứ nói rằng bên địch là cố ý để thua. Mong rằng cảm giác này là sai, nếu không nhỏ sẽ tức điên lên mất.

Hôm nay đã kết thúc, có tám đội lọt vào vòng tứ kết. Và đội của Tiểu Bân và Tứ Kiệt nằm ở vị trí đầu tiên với kĩ thuật chơi bóng tốt.

Trận đấu thứ hai sẽ bắt đầu vào ngày mai. Trước khi điều đó xảy ra, Tiểu Bân cũng muốn tổ chức một buổi ăn mừng ủng hộ tinh thần của mọi người và được rất nhiều ý kiến đồng tình.

Và cũng thêm một sự trùng hợp không đáng yêu chút nào. Quán lẩu mà Tiểu Bân đã đặt trước để ăn mừng cũng là nơi đội bạn chọn. Nhỏ bực mình không muốn nhìn thẳng vào mặt hắn vì mỗi khi hắn hướng ánh mắt về phía này khiến cả hạm đội đều nhìn theo. Điều này không hề có một chút thoải mái.

Tiêu Tự đã chú ý rất kĩ từ khi cả đội từ sân đấu đến nơi này. Tâm trạng của Tử Di có vẻ hơi ưu phiền vì chuyện gì đó

– Em ổn chứ!? Anh cảm thấy em có chuyện gì đó không vui đúng chứ?!

Tử Di nhin sang Tiêu Tự không xoay chuyển cảm xúc

– Em không có thiện cảm với tên Tứ Kiệt kia.Trưa nay theo lời Tiểu Bân vào thẳng nhà vệ sinh nam đã gặp hắn và không ổn em lại làm hắn bị thương ở lưng.

Hai mắt Tiêu Tự sáng rực. Anh quan sát từ đầu buổi đến cuối buổi hắn rõ ràng chơi rất tốt không có triệu chứng gì gọi là đau lưng cả. Ngành anh đang theo là ngành bác sĩ, hắn muốn đánh lừa Tử Di bộ dễ dàng như vậy sao?

Mọi thứ đều đã được chuẩn bị và mang lên, tuy nhiên vẫn còn đâu đó một vị trí trống. Tử Di tự hỏi Tiêu Hùng đã la cà ở đâu rồi. Nhỏ nhìn lên màn hình điện thoại, số lưu ở đây nhưng lại chưa gộ cậu đến một cuộc vì suốt ngày mỗi khi nhỏ ra khỏi nhà đều vô tình gặp cậu. Có lẽ mình cũng nên một lần liên lạc với Tiêu Hùng bằng thiết bị này xem sao. Tử Di đưa ngón tay lên dấu hiệu điện thoại xanh trên màn hình, khi tay sắp chạm vào noa thì điện thoại đổ chuông khiến nhỏ giật mình. Lôi Hùng… Tại sao nhỏ lại đặt cái tên này cho cậu ấy…

– Alo!- Tử Di kề điện thoại trên tai và nói, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp.

– Tử Di à!! Bữa ăn mừng đã bắt đầu rồi chứ?!

Chết tiệt!! Nhỏ cũng định gọi cho cậu ta mà.

– Cậu còn không nhanh đến, tiệc sắp tàn rồi. Nếu không nhanh chân lên chiếc ghế của cậu tôi sẽ dùng để gác chân đấy.- Nói xong nhỏ liền tắt máy giọng điệu lạnh lùng.- Chén nào mọi người, ăn mừng vì chúng ta đã chiến thắng

Bàn tiệc của đội Tứ Kiệt đối diện với đội Tử Di và hắn cũng lựa chọn vị trí đối diện với nhỏ nốt. Nhưng dường cô nàng ấy không nhận ra điều này.

Đợi đến lúc Tiêu Hùng đến nơi, Tử Di đã say đến nỗi quên trời quên đất. Đây là lần đầu nhỏ uống rượu bia, thứ kì lạ đắng đắng này mang đến một chút thích thú. Không ngờ càng uống cảm giác của mình càng khác. Đến khi nhận ra thì nhỏ cảm thấy đầu óc mình đã quay cuồng mất rồi. Miệng thì lại không ngừng gọi tên Tiêu Hùng khiến cậu ngại muốn độn thổ xuống đất. Thường ngày nhỏ đâu có như thế, mỗi lần gọi tên cậu là khó chịu như phụ nữ đến tháng. Ha! Một ý nghĩ ngu ngốc.

Tiêu Hùng đến trễ gật đầu tạ lỗi với mọi người sau đó ngồi xuống bàn nhưng chiếc ghế của cậu đã có chủ nhân, chính là chiếc đùi trắng nõn nà của cô gái đang say mèm đằng kia. Cậu giật mình, Tử Di sao lại uống nhiều thế kia?

Tiêu Hùng nhẹ nhàng đẩy chân nhỏ xuống rồi ngồi vào vị trí. Trông thấy cậu Tử Di như nổi thú tính mạnh bào đặt chân mình lên đùi cậu lếu mếu

– Cậu đấy! Có biết tớ đợi lâuuuu như thế nào không? Chân gác lên chiếc ghế như đống xương sống này đau chết được. Giờ cậu cũng đã đến, hay để tớ thoải mái một chút. Dù gì tớ cũng là…

Tiêu Hùng nhanh tay che miệng Tử Di lại trong ánh nhìn của mọi người. Đội đối thủ đang ở đằng sau, nếu để lộ ngay bây giờ thì rất là nguy hiểm. Tất cả mọi người đều đã đến được đây rồi, không thể để nó đổ sông đổ biển được. Cuối cùng nhỏ cũng không quấy nữa nhưng lại dùng tay chọt chọt vào eo của Tiêu Hùng. Cậu mở tay mình ra nhỏ liền ghé sát vào tai

– Tớ muốn đi!

Mặt cậu đỏ bừng bừng nhìn nhỏ. Nếu từ chối và bảo nhỏ đi một mình thì trái với lương tâm quá, say mèm thế kia. Và nếu là cậu thì lựa chọn từ chối là không. Vì trước khi đi đã hứa với Kiến Thiên là chăm sóc tốt cho nhỏ rồi.

– Tử Di nói rằng buồn nôn. Tôi đưa cậu ấy đi.

Nói rồi cậu lấy một tay Tử Di đặt lên vai mình dịu dàng kéo nhỏ đi. Cứ ngỡ mọi chuyện sẽ suôn sẻ ai ngờ lại thêm một rắc rối khác. Nhỏ cứ nhất quyết đòi vào nhà vệ sinh nữ

– Tôi là nữ nhi mà… cậu buông ra, để tớ vào!! Không thể chịu nổi nữa…

Lôi Tử Di vào được trong nhà vệ sinh nam là cả một quá trình khó khăn. Cậu phải lấy hết sức lực của mình còn phải cố gắng không gây thương tích nào vì nhỏ rất ghét đau đớn. Trước khi muốn đi vệ sinh, Tiêu Hùng dúi đầu Tử Di trên miệng bồn rửa tay mà vuốt mạnh đằng sau lưng. Lập tức nhỏ cảm thấy buồn nôn và ói ra những thứ vừa ăn lúc nãy. Sau khi tuông hết cái gánh nặng trong bụng mình ra Tử Di ôm hông ngồi dựa vào tường mà thở dốc. Có chút tốt hơn nhưng đầu óc vẫn còn cảm thấy lân lân không định hướng.

– Tiêu Hùng… tớ muốn qua bên nhà vệ sinh n…

Hai mắt nhỏ mở ra nhất có thể, Tiêu Hùng đang mạnh bạo hôn nhỏ. Chính thức Triệu Tử Di tỉnh tỉnh say. Đến khi cậu buông bờ môi nhỏ ra nhỏ vẫm cảm nhận được sự mềm mại ấm áp trong đó. Hai má phúng phính đỏ lên, đây là lần đầu Tử Di có xúc cảm này khi bên cạnh Tiêu Hùng…

Ách!! Bất quá cậu phải làm như vậy…

– Cậu… đừng nói bừa lung tung… ta phải nghĩ đến cả đội nữa.- Tiêu Hùng đưa tay lên miệng ho khan nhẹ.- Cậu cảm thấy khá hơn rồi chứ!? Đi đi.

Tử Di không chút phản khán đứng dậy đi vào buồng vệ sinh, tay nhỏ đặt lên môi mình, cảm giác này… làm sao để miêu tả nó nhỉ?! Nhỏ có thích nó không?

Khi cánh cửa khép lại, Tiêu Hùng nở nụ cười nhảy cẩn lên. Tình cờ cậu đã lấy được nụ hôn đầu đời của Tử Di còn khiến nhỏ chết trân lên như thế. Còn gì sung sướng hơn. Lần đầu, Tử Di không tức giận khi cậu tự ý đụng chạm cơ thể nhỏ như thế. Từ khi Tử Di bước vào trong cho đến khi trở ra, cậu không ngừng nở nụ cười trên môi.

Tử Di chẳng còn chút hứng thú để giải quyết, nhỏ ngồi trên nắp buồng và nghĩ về nụ hôn lúc nãy, cho đến bây giờ hai bên má của nhỏ vẫn chưa hạ nhiệt độ xuống. May mắn thay mọi người nghĩ rằng nhỏ đang say nên có thể sẽ không bị phát hiện. Nhưng còn Tiêu Hùng, liệu bây giờ ra bên ngoài có thể bình thường mà giao tiếp hay không.

– Tử Di!! Cậu ổn chứ?!

Nhỏ mở cửa bước ra đi gần bên cậu

– Cậu đã cảm thấy khá hơn rồi chứ?!

Câu hỏi bất ngờ của Tiêu Hùng làm nhỏ quên mất đi mình định nói gì với cậu ta

– Tớ ổn rồi. Ta ra ngoài thôi, mọi người đang đợi.

Trước cổng nhà vệ sinh bên một góc khuất chẳng ai quan tâm để ý đến, Tứ Kiệt nấp đó và chứng kiến toàn bộ kể cả cái hôn giữa hai người đồng giới kia. Tiêu Hùng… cái tên này thật là quen thuộc. Vừa nãy chỉ là do Tử Di đang say nên mới để cho hắn tự tiện hôn lên như thế. Chứ anh không tin Tử Di là gay đâu.

Trông thấy Tử Di cùng Tiêu Hùng ra ngoài, cả đội thở phào nhẹ nhõm vì trông Tử Di đã có phần khá hơn. Mặt mày đã bớt đỏ đi toát ra vẻ tỉnh táo lạ thường. Từ Di ngồi xuống ghế

– Em đã cảm thấy ổn hơn chưa?

– Em không sao. Mọi người đừng lo, có Tiêu Hùng lo cho em rồi.

– Này Tiêu Hùng!! Cậu làm phương pháp gì mà khiến một người say bí tỉ thế kia tỉnh táo trờ lại rồi?- Một người đùa cợt khi thấy Tử Di và Tiêu Hùng có phần khoảng cách với nhau.

Tiêu Hùng từ lúc vừa đặt mông lên ghế đã ghim ngay quyền im lặng. Nhưng với câu hỏi thế kia khiến cậu nhớ đến cái hôn bất chợt lúc này làm hai má đỏ nhẹ lên mà lúng túng. Tử Di cũng na ná cảm nhận được nó, là do nhỏ nên cậu mới làm như thế nên không thể trách gì nhiều.

– Nào nào mọi người… chúng ta đến đây để vui chơi cơ mà. Tạo không khí căng thẳng để làm gì. Hôm nay ai không say là em sẽ không cho về đâu. Để ủng hộ cho tinh thần đấu của chúng ta em sẽ kính mỗi người một ly nhé. Nào! Đầu tiên là Tiêu Hùng.

Nhỏ quay sang cầm ly bia đưa trước mặt cậu. Tiêu Hùng không nói cũng chẳng rằng cầm cốc bia lên giơ trước mặt nhỏ. Hai người cụng ly, một hơi uống sạch. Và cứ thế mỗi người một cốc bia làm nhỏ lại trở về trạng thái say mèm.

– Có vẻ em phải đưa cậu ấy về kí túc. Mọi người tiếp tục chơi nhé.

Từ cảm nhận của mọi người mà nói Tiêu Hùng cứ bảm riết Tử Di và chăm lo mỗi lúc nhỏ cần. Cũng nghe nói hai người chuyển trường vào cũng cùng một ngày thành ra có lẽ cả hai có quan hệ cũng kha khá. Tiêu Hùng nói thế không có bất cứ ai ngăn cản. Còn về phần Bả Tiêu Tự thì có muốn cũng không được. Lúc đến nơi này anh đã có biểu hiện chẳng tốt rồi.

Đưa nhỏ ra đường lớn, Tiêu Hùng quắc một chiếc xe taxi mạnh bạo bế nhỏ vào trong và cho địa chỉ để bác tài di chuyển. Không biết trên đường đi nhỏ có ngoan ngoãn hay không.

Chiếc xe đi trên phương tiênh đường khá gồ ghề nên rung lắc dữ lắm. Nó làm Tử Di lại buồn nôn và muốn ói. Nhỏ cứ vươn người ra đằng trước miệng muốn mở lúc nào cũng được. Và điều gì đến cũng đến…

Chuyện này cũng không phải lạ lùng gì với bác tài vì bác làm đã lâu năm cũng là người dễ tính hiền hậu. Bác không tính thêm tiền hay yêu cầu Tiêu Hùng rửa xe cho mà chỉ cười nói rằng không sao sau đó phóng xe mất hút. Còn phần của cậu, một nửa nước ói của Tử Di vẫn còn đây. Có lẽ nên đi tắm sau đó mới lo chuyện tiếp theo. Đi ngang qua một cây quất trước kí túc… sạch!

Tử Di được đặt lên giường ngay ngắn. Thấy nhỏ không còn quấy cậu liền bỏ vào phòng tắm. Trong lúc xoa bóp toàn thân không ngừng nghe nhỏ gọi lớn tên mình khiến cậu phải rút ngắn thời gian cá nhân của bản thân mà ra ngoài chăm sóc cho ai đó. Thân hình Tử Di nhỏ nhắn lăn qua lăn lại trên giường bẹp dí. Ôi mới đáng yêu làm sao. Vì quá gấp gáp, trên người cậu chỉ có mỗi một cái khăn tắm quấn quanh thân dưới. Trong tình cảnh này cậu cảm thấy nó thật ám muội. Trong các tiểu thuyết ngôn tình mà cậu biết, nếu ngồi yên ngăm Tử Dj như thế này thì nhân hậu quá. Cậu đâu phải đường tăng mà lại đi ăn chay nhỉ.

Bất chợt, hai tay Tử Di nhỏ nhắn quàng qua cổ cậu kéo xuống giường. Tư thế cậu khó coi và có hơi khó chịu. Tiêu Hùng không ngần ngại bò luôn lên giường để tiện cho bản thân và…

Từ Di vẫn còn ngủ trong tư thế co người. Đôi mi khẽ lay động giống như một bé gái chưa đánh một giấc ngủ say. Có lẽ nhỏ xem cậu như là gối ôm mà tự tiện gác chân lên. Chiếc khăn không nằm yên ở vị trí mà tuột xuống vài nất. Tiêu Hùng đứng người không dám nhúc nhích, cũng không mong ai đó sẽ về vào lúc này.

“Rốt cuộc khi say cậu còn đáng yêu đến mức nào nữa hả Tử Di.”

Hành động gác chân ấy hình như đã chấm dứt hành động tinh nghịch của Tử Di. Cậu chậm rãi chuyển lại tư thế của mình để bắt đầu ngăm nhỏ. Ở khoảng cách gần như thế này là nghìn năm có một, làm sao có thể bỏ qua? Tiêu Hùng khẽ đưa tay vuốt đi mái tóc ngăn đáng yêu, nếu là tóc dài thì cậu sẽ có thời gian dài hơn khi làm hành động này. Nhưng nhìn nhỏ trong bộ dạng tóc ngắn cũng khá là phù hợp đó chứ?! Nói thật ra thì thật giống như một tiểu mĩ thụ. Thời gian ngày càng trôi đi cũng gần đến lúc mọi người về. Nếu thấy cảnh này không biết họ sẽ phản ứng ra sao nhỉ? Nhất là Tiêu Tự, không biết hắn có tức điên đến chết không. Tiêu Hùng cười đắc ý lợi dùng khoảng thời gian ít ỏi hiện tại mà đánh dấu lên trán nhỏ một dấu hickey. Sau cùng cậu lấy gối ở phía giường dưới của mình mà đưa cho nhỏ, còn mình thì khoác áo ra ngoài đón mọi người

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN