OAN GIA MA CÀ RỒNG (PHẦN 2): Trận đại chiến giữa ma sói và ma cà rồng
Chương 25: Người sói có thể xuất hiện ở bất cứ đâu.
Tử Di nhìn Tiêu Hùng, ánh mắt đầy sự phức tạp. Mọi thứ lại có thể đến nước này sao?
Sau đó, nhỏ cảm thấy đầu óc mình lân lân đi. Không gian trước mắt mờ dần bị che đi bởi những hạt nhỏ tí hon bay trên bầu trời mà mắt thường không thể nhìn thấy. Cả người vô tư ngã về một hướng.
Rồi nhỏ còn cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang bao lấy mình.
Cả hội trường, không gian đều lao vào sự im lặng lâu dài. Bất cứ ai bất cứ người nào cũng đánh ánh mắt về phía này. Tiểu Bân ánh mắt đầy phiền muộn bối rối nhìn đi hướng khác. Anh dùng tay lau đi mồ hôi mình.
Tình huống hiện giờ phải nói là hết sức bối rối. Chẳng một ai có thể gỡ cái rối tơ này cả. Bao nhiêu ánh mắt đều đang hướng về một phía trông chờ ai kia giải đáp thắc mắc của họ hiện tại.
Tử Di chẳng buồn để quan tâm đến những gì xung quanh nữa. Đến bản thân cũng không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì. Là xấu hổ… hay là tức giận??
Tử Di lờ đờ mở mắt, trước mặt hiện rõ hình ảnh của Tiêu Hùng. Nhỏ bỗng nhiên cảm thấy chán ghét gạt tay cậu khỏi người mình. Là tại cái vòng tay đó, vì nó mà tình cảnh mới ra nông nỗi này.
Tiêu Hùng giật mình, nhưng đối với cậu bây giờ sức khỏe của Tử Di vẫn là quan tâm hàng đầu.
– Em không sao chứ?!
Tiêu Tự thuận thế đỡ Tử Di đứng lên. Nhỏ thầm cảm ơn, vuốt lại mái tóc mình rồi lặng em bước chân ra khỏi hội trường. Tâm trạng phức tạp khó tả, Tử Di rất muốn chạy về nhà và lao vào lòng mẹ mình khóc òa lên. Đôi chân cứ thế bước đi… vô điểm tựa.
Từ khi sự việc xảy ra, tâm điểm chú ý duy nhất của tất thảy những người có mặt ở đây đều hướng về Tử Di. Tứ Kiệt cũng không ngoại lệ, hắn nhìn nhỏ bộc rõ vẻ vui mừng ra bên ngoài. Thật sự đúng như hắn vừa suy nghĩ, Tử Di chính là nữ nhân. Đến cả ông trời cũng chẳng muốn trái ý của hắn đi.
Tứ Kiệt nhấp chân bước đi theo sau nhỏ mà chẳng thu hút mấy sự chú ý của mọi người.
Tiêu Hùng chết lặng vài giây sau đó rồi vô tình nhìn thấy bóng dáng Tứ Kiệt theo sau Tử Di. Cậu biết hắn chẳn có nổi cái ý đồ tốt gì.
Cậu bước đi được hai bước liền bị Tiêu Tự nắm lấy bả vai kéo lại.
– Cậu còn muốn đi??
Tiêu Hùng lắc mạnh cơ thể để bàn tay nam nhân đó bị vung khỏi mình.
– Chuyện giữa tôi và Tử Di không liên quan gì đến anh.- Tiêu Hùng nghiến răng nghiến lợi nói rồi tiếp tục bước đi.
Bên ngoài, Tử Di cứ đi mãi đi mãi cho đến khi nhận ra xung quanh mình là một nơi đầy vắng vẻ ít người qua lại. Nơi mà nhỏ dám chắc tỉ lệ người lui đến đây sẽ tuột xuống thấp nhất.
Tử Di tình cờ phát hiện ra nơi này vào tôi hôm qua lúc cùng đi đến quán nhậu với Tiêu Hùng. Nhỏ đã để mắt đến nó, đến cái sự u ám bám theo cả vào ban đêm hay ban ngày thế này.
Khu rừng này toàn là những loại cây cằn cõi không có sức sống. Mặt đất khô khan đến nỗi xuất hiện vết nứt, dưới mặt đất cũng không lấy được một ngọn cỏ non nào. Nếu được quang minh chính đại đặt tên cho nó, nhỏ muốn gọi nó là khu rừng chết.
Tử Di đã đi khá xa, với tốc độ ma cà rồng của mình. Vài ba cây số này chẳng là gì với tên bám đuôi kia cả. Nhận thấy mình đã ở vị trí thích hợp, Tử Di dừng chân và chờ đợi đối phương xuất hiện đến từ phía sau của mình.
– Xin chào, hoàng tử của tộc người sói.
Tử Di quay phắt lại và bắt quả tang khi cảm nhận bàn tay đó sắp chạm lên người mình. Thật là… kinh tởm.
Tứ Kiệt cũng có đôi phần ngạc nhiên. Hắn tự hỏi sao nhỏ lại đi nhanh đến thế, nhanh đến nỗi phải dùng đến năng lực hoang dã thật sự của mình mới có thể đuối kịp.
– Em là ma cà rồng??
– Thật xui xẻo vì anh đã đoán đúng, tôi nghĩ xung quanh đây chỉ còn hai người chúng ta.
Tứ Kiệt cười lạnh
– Chẳng ai có thể tiến xa như thế này ngoài hai kẻ dị nhân như chúng ta đâu. Sao?! Muốn giết tôi à?
– Tôi có thể. Nhưng… mục đích của anh đến đây làm gì.
– Là một sinh vật hoang dã trong khu rừng rộng lớn, em nghĩ tôi đến đây để làm gì?
Tử Di không nói gì dùng cây bút mình hay mang bên mình búi tóc mình lên cao. Nhỏ vén quần đùi mình lên lấy ra một con dao bằng bạc. Ánh sáng của nó qua ánh mặt trời khiến Tứ Kiệt có phần hụt hẫng mà lùi ra sau vài bước. Đó hình như là bạc nguyên chất.
Không sai vào đâu được.
– Thi đấu như thế mà vẫn có thể mang theo vũ khí bên mình, phụ nữ thật khó hiểu. Nhưng thực sự, tôi không muốn phải gây xung đột với em chút nào đâu.
Khi Tử Di định tấn công thì giật mình khi cảm nhận được một luồng sát khí tỏa lan khắp không khí. Đến nỗi hít thở cũng không thông mà ngạt đi. Nhỏ lùi ra sau một bước từng chút quan sát biến chuyển của cơ thể Tứ Kiệt. Nó khác xa đẳng cấp với những người sói mà nhỏ đã từng chiến đấu trước đây.
Có thể gọi… là mạnh hơn gấp nhiều lần. Liệu với cái sức mạnh ma cà rồng cỏn con mà nhỏ vừa điều khiển được trong mình có đủ trình độ để đấu với hắn hay không. Điều này chính bản thân nhỏ cũng không chắc. Ngộ như hắn cũng như mình không điều khiển được nguồn sức mạnh lớn như vậy, có khi nào nhỏ sẽ bị giết đi bằng một cách nào đó mà không nhận ra hay không.
Đã kêu gọi người ta đến đây, có muốn tránh thì cũng phải xem xét lại tình hình rồi.
Nụ cười của Tứ Kiệt ngày càng quái dị đi, hắn nhe răng nanh của mình, vuốt từ hai tay mọc dài ra đen ngòm. Luồng sức mạnh như phát ra không ngừng nghỉ nhưng hắn vẫn có thể điều khiển được nó. Không đợi Tử Di, hắn một mình lao lên trước.
Quan sát một chút, Tử Di nhận ra đường đi hắn lao đến và tấn công mình có chút sơ hở. Thầm cười đắc ý một chút, nhỏ cũng một mình lao lên.
Á!!!
“Nhanh đến vậy?!”
Đôi mi nhỏ cụp xuống nhanh chóng, cả vùng cảnh trước mắt đều nhốm một màu đen thui. Nhỏ nằm bệt xuống đất. Hắn lại có thể nhanh đến vậy.
Sự xuất hiện của Tiêu Hùng làm cho Tứ Kiệt dừng ngay hành động. Hắn vẫn không thể nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, có gia thế như thế nào.
Tiêu Hùng một tay đỡ lấy Tử Di tay kia lau đi mép má bị vướng một chút bụi bẩn vì đi với tốc độ quá nhanh. Ánh mắt cậu như một mũi tên lửa, như có thể giết chết người nào nhìn vào nó. Sát khí cậu tỏa ra cũng không bình thường, như muốn nhấn chìm Tứ Kiệt vào một hố sâu tưởng chừng như không thể bơi ra khỏi được.
Tứ Kiệt đứng đấy, hắn dám chắc ngoài cha mình hắn vẫn chưa hề bộc lộ sự sợ hãi với bất kì ai. Nhưng đối với tên này, hắn thực sự không thể giấu nổi cảm xúc mình nữa. Không biết có phải vì độ lạnh của những cơn gió đang bay nhảy xung quanh mình hay không mà phổi hắn cứ run lên không ngừng.
– Muốn giết Tử Di?! Ngươi có dám chắc mình có thể đánh bại ta không?!
…
Cho đến khi tỉnh dậy, Tử Di thấy được đã ở trên giường tại nhà mình. Đồ trên người cũng đã được thay ra bằng một bộ Pijama mình hay thường mặt để ngủ vào buổi tối. Là màu xanh dương nhỏ thích, chắc là mẹ Thiên Di đã thay cho. Mọi ngày, dù tâm trạng có tệ hại đến đâu, chỉ cần có một chút đồ đạc có màu nhỏ thích bên cạnh thì nó cũng khiến cho tâm trạng vơi đi phần nào.
Bước xuống dưới nhà, cả gia đình nhỏ đang ở đây nhìn và nở nụ cười. Bỗng nhiên Tử Di lại cảm thấy ấm áp, không cô đơn lạnh lẽo như lúc trước.
Và rồi Tử Di chợt nhận ra, không phải là Tiêu Hùng đã bất cẩn hay chị stylist đã không cẩn thận trong việc gắn tóc lại cho nhỏ. Mà chính là, nhỏ đã đồng ý tham gia cuộc thi này. Em xin lỗi, anh Tiểu Bân.
Khi Tử Di vừa đặt mông xuống ghế, những thành viên trong nhà chuẩn bị những câu hỏi trong đầu từ trước muốn bung ra thì tiếng chuông của vang lên. Nhỏ không cảm thấy lạ vui vẻ nói rằng mình sẽ mở cửa. Còn sớm chán, nếu được nhỏ cũng muốn đến trường xem sao.
Khi cánh cửa được mở ra, trước mặt chính là Tiêu Hùng. Cậu cũng khá bất ngờ khi Tử Di có thể thức dậy trong khung giờ sớm như vậy. Hôm qua vì không điều khiển được mình cậu đã hơi mạnh tay.
Tử Di thầm nghĩ, cũng không nên giận cậu ta nhiều làm gì. Chẳng phải đã tự nhủ rằng lỗi lớn nhất là nhỏ đã tham gia cuộc thi này hay sao. Thay đổi sắc mặt, Tử Di đón cậu bằng một nụ cười sáng lạng
– Cậu đến sớm như vậy, vào dùng bữa cùng gia đình tớ nào.
Nói thật, đây chính là lần đầu tiên Tử Di đón cậu bằng ánh mắt nồng hậu như thế. Khiêna Tiêu Hùng căn bản không tiếp thu được mà chết trân vài giây.
Sẵn tiện đây, những chàng trai trong nhà họ Triệu cũng muốn thẩm vấn cậu một vài điều. Và còn lại nhiệm vụ của Thiên Di là nói cho con mình biết cai trò của mình trong làn sóng chiến tranh sắp xảy ra của mình là quan trọng như thế nào. Thật không may, Tử Di, một cô bé ngây thơ như thế lại phải gánh vác một trách nhiệm to lớn. Cả người dân Hắc Bạch vương triều bỗng chốc đè nặng lên đôi vai nhỏ bé.
Đến khi chuẩn bị lên xe và đến trường, cả ba đều ủ rũ một đống chẳng ai nói chuyện với ai câu nào. Khiến cho Triệu Thiên cũng có phần áy náy bối rối không biết phải cư xử làm sao với tình huống này. Chẳng phải… anh mới là kẻ phải chịu nhiều áp lực nhất sao.
Vừa lái xe, Triệu Thiên lại tiếp tục nói về nhiệm vụ tối nay.
– Tối nay chúng ta lại có một trận chiến ở vùng ngoại ô. Rất nhiều người dân đã bị hãm hại tại đó. Không bất cứ ai có một cơ thể nguyên vẹn.
Kiến Thiên liền chen vào ngay.
– Anh có thắc mắc… tại sao bọn chúng không ăn toàn bộ mà lại bỏ giữa chừng thế không? Không đơn giản là muốn thỏa cơn đói thôi chứ??
Kiến Thiên nói ngay đúng tâm điểm mà anh đang vô tình vò thành một cục tơ rối nhằn. Tại sao, bọn chúng cao to như thế lại không ăn nổi một con người? Chỉ đơn giản là cái đầu, một cánh tay, một cánh chân hay chỉ một miếng thịt nhỏ trên cơ thể người. Thật ra sự sâu xa của nó là gì?
– Có thật sự… thịt người là món ăn khoái khẩu của chúng không?- Tử Di lên tiếng. Nhỏ nhớ lại, tên Lôi Tứ Kiệt đó khi hóa thành người sói không hề điên cuồng tìm thịt mà ăn như bao tên khác. Hay đây gọi là đẳng cấp của những vị thế trong gia tộc?
Không gian lại tiếp tục chìm vào im lặng, đơn giản vì chẳng ai có nổi câu trả lời cho những ý nghĩ điên loạn vừa mới nhú này cả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!