Oanh Oanh Của Anh
Chương 23: Sinh tồn trên đảo hoang
Edit: An Tĩnh
Bến tàu cách quán trọ nửa giờ đi đường, hai người xuống lầu đến tiệm hải sản ăn cơm trưa trước, cá và tôm ở chỗ này đều là đánh bắt từ biển vào buổi sáng, tươi ngon, mà giá cả còn rất ổn.
Tống Oanh thỏa mãn ăn hai đĩa lớn, trước mặt là đống vỏ cứng chất cao, cô cởi bao tay dùng một lần ra, còn ợ một tiếng nho nhỏ.
Người trước mặt ngồi vùi mình trên chiếc ghế rộng lớn, ánh mắt sau khi no bụng có hơi đờ đẫn, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, động tác lại có chút vồ vập, không thèm để ý đến hình tượng cô gái của mình chút nào.
Lâm Tống Tiện cũng không biết bị sao, đột nhiên lại cười ra tiếng, bị Tống Oanh phát hiện, cô xấu hổ trừng mắt.
“Có gì buồn cười như vậy sao?’
“Không có gì.” Cậu để tay lên môi ho nhẹ một tiếng, che giấu khóe miệng đang cười, nghiêm mặt nói.
Nắm đấm của Tống Oanh như thể đánh vào bông, hai má hơi phồng lên, một mình ngồi đó hờn dỗi.
“Thật sự không cười cậu mà.” Lâm Tống Tiện không nghĩ đến nữ sinh lại quan tâm đến hình tượng của mình như vậy, thấy thế thì trong đầu lập tức tìm cách sửa chữa.
“Chỉ là tớ cảm thấy cậu như vậy rất đáng yêu thôi.” Dáng vẻ cậu thành khẩn, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, còn gật đầu một cái rất trịnh trọng, bổ sung thêm câu.
“Thật đó.”
Tống Oanh có hơi mất tự nhiên, không ngờ rằng lời nói như thế còn có thể phát ra từ miệng của Lâm Tống Tiện, cô nhẹ nhàng hừ khẽ một tiếng, học theo dáng vẻ của Lâm Tống Tiện lúc ở trong thang máy trước đó.
“Cậu đã không còn đơn thuần nữa rồi, Lâm Tống Tiện.”
“?”
“Cậu đã biết học cách nịnh hót rồi.”
“……..”
Người ra đảo vào buổi chiều không nhiều, bến tàu cổ xưa, có mấy con thuyền chài xếp hàng giáp bên bờ biển, các cột buồm đan xen lẫn nhau, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người trên thuyền.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn xếp hàng trước cửa sổ phòng bán vé, Lâm Tống Tiện nhanh chóng cầm hai vé thuyền đi đến, bến tàu trống vắng, không có thuyền chở khách nào vào bến, lượng khách du lịch đến đảo Đại Tự, cách nửa giờ mới có một chuyến thuyền đến.
Trên đảo không có nhà trọ dừng chân, đều là qua lại cùng ngày, hành lý của hai người đều để ở khách sạn, cả người ung dung, Tống Oanh tò mò quan sát vùng lân cận, thấy được những sạp bán đồ ăn vặt ven đường.
Đoán chừng là cư dân địa phương muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, trừ đồ ăn ra thì bên ngoài cũng có không ít quà lưu niệm thủ công, Tống Oanh không quá hứng thú với những thứ không ăn được này, cô mua hai phần nghêu sò rán, hào hứng mang về cho Lâm Tống Tiện.
“Cậu mau nếm thử món này đi, rất ngon đó.”
Cô ngồi trên ghế, bưng hộp giấy, trong tay cầm đũa dùng một lần ăn rất nhiệt tình, phần nghêu sò rán kia chỉ trong chốc lát đã bị cô tiêu diệt sạch sẻ.
Lúc này Lâm Tống Tiện mới chậm rãi mở đũa động tay, đồng thời không quên nhận xét cô.
“Tống Oanh, cậu đúng là có khiếu ăn uống.”
“….” Tống Oanh mặc kệ, lau sạch chiếc miệng bóng dầu của mình, “Cơ thể tớ vẫn đang phát triển cao lớn nha.”
“Cậu nói có lý.” Lâm Tống Tiện vừa nói, vừa chia một nửa nghêu sò rán trong hộp của mình sang cho cô, dặn dò chân thành, “Thời điểm này cơ thể con nít cần phải đầy đủ chất dinh dưỡng, ăn nhiều chút nhé.”
Tống Oanh bực bội, qua hồi lâu, mới phản bác lại một câu, “Lâm Tống Tiện, cậu chỉ lớn hơn tớ vài tháng mà thôi.”
“À, vậy nên…..” Cậu nhìn cô, trong mắt là ý cười như có như không.
“Cậu phải gọi tớ là anh trai đúng không?”
“….” Quá là không biết xấu hổ.
Tống Oanh cầm đũa dùng sức đâm vào hộp nghêu sò rán, lại tức giận đến độ phồng cả má lên một lần nữa.
Thuyền chở khách đậu bên bờ, nhân viên thông báo du khách có thể xét vé để lên thuyền.
Nước biển chuyển động lững lờ, thân thuyền bên dưới hơi lắc lư, diện tích bên trong không lớn, có mấy chỗ ngồi đã bị người khác chiếm hết rất nhanh, Lâm Tống Tiện phản ứng khá nhanh, tìm được hai chỗ ngồi trống ở cuối hàng.
Thời điểm này ánh mặt trời sáng rực nhất, trên biển không có bất kì thứ gì ngăn cách, sự nóng bức bị gió biển ẩm ướt mạnh mẽ thổi đi không còn dư lại bao nhiêu, hơi thở lúc này chỉ còn lại vị nước biển ướt mặn.
Ngoài cửa sổ là mặt biển vô tận mênh mông, bầu trời xanh như được gột rửa, hải âu chao lượn trên cao, có thể nhìn thấy mấy bóng người trên hải đảo xa xa.
Cảnh vật không phải là bất biến, còn chưa kịp thưởng thức hết toàn bộ, tàu đã cập bến, hòn đảo ở khoảng cách xa gần như xuất hiện trước mặt họ.
Du khách lục tục xuống thuyền, ven đường có bảng hướng dẫn, đảo không lớn, đi bộ dạo quanh một vòng cũng chỉ cần mấy giờ, giữa đường có mấy địa điểm phong cảnh rất thích hợp dừng chân ngắm, đã được bảng chỉ đường chú thích lại.
Thuyền phát ra tiếng vù vù, lắc lư, lại rời bến một lần nữa, đi về phía phương xa.
Những người ở lại bắt đầu rải rác đi về phía trước, Lâm Tiện nghiên cứu bảng hướng dẫn màu xanh lam ven đường mấy lần, vung tay lên.
“Chúng ta đi đến bên kia đi.” Hướng cậu chỉ hoàn toàn ngược với các du khách khác tất cả mọi người đều theo đi về giao lộ bên phải theo chiều kim đồng hồ, còn hướng ngón tay Lâm Tống Tiện chỉ là ở bên trái, chỉ có mấy sạp bán đồ nhỏ lẻ loi ở đó.
Đại thiếu gia đã đưa ra chỉ thị, Tống Oanh chỉ có thể phục tùng theo, cô lê bước chân đi phía sau cậu, hai người chậm rãi đi dọc theo con đường này vào trong đảo.
Nước biển vỗ lên những mỏm đá san hô, phát ra tiếng vang rào rào. Dường như đảo Đại Tự vẫn còn giữ nguyên hình dáng nguyên thủy, phong cảnh rất xinh đẹp, họ đi trên đường, một bên là núi, một bên là biển, gió thổi lất phất, trừ mặt trời hơi chói ra, có thể gọi đây là hưởng thụ.
Không bao lâu, khuôn mặt trắng nõn của Tống Oanh đã ửng đỏ nhẹ lên.
Phía trước có một quầy hàng bán nón che nắng và dép, đôi mắt Lâm Tống Tiện chú ý đến, kéo cô qua đó.
“Ông chủ, cái này bán thế nào ạ?” Cái cậu cầm là một chiếc mũ cói đan màu trắng, phía trên còn thắt một chiếc nơ con bướm, rất được lòng các cô gái, trông xinh đẹp lắm.
“Năm mươi, chiếc mũ này rất đẹp, cô gái nhỏ đội lên chắc chắn sẽ đẹp lắm đó.” Có lẽ ông chủ là ngư dân sống gần đây, mặt hơi ngăm đen, nhưng nói chuyện rất hào sảng và nhiệt tình.
Lâm Tống Tiện đội chiếc mũ mình cầm trên tay lên đầu Tống Oanh, khuôn mặt cô gái nhất thời bị che đậy trong bóng tối, vẻ mặt cô có hơi mù mịt, nhìn cậu với đôi con ngươi đen láy, khuôn mặt xinh xắn trông càng tinh xảo nổi bật hơn dưới vành nón rộng lớn, tựa như một thiếu nữ nhỏ không rành chuyện đời vậy.
Lúc này cậu mới lấy điện thoại ra trả tiền.
“Cháu thanh toán, chú tính tiền đi ạ.”
Lâm Tống Tiện đứng đó mặc cả với ông chủ, còn tầm mắt Tống Oanh lại chú ý đến một đống dép được bày trên mặt đất, giữa nhiều màu sắc sặc sỡ, có một đôi hoa cúc nhỏ màu vàng vô cùng đặc biệt, giày rơm đế bằng có quai, phía trên là nhiều đóa hoa nhỏ màu vàng, nở rộ vây quanh một chỗ thật rực rỡ, hình như là một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.
Lâm Tống Tiền trả tiền xong, nhìn thấy Tống Oanh đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào một nơi, cậu nhìn theo tầm mắt cô, đã hiểu ra, “Thích à?”
“Trông đẹp.” Tống Oanh ngẩng mặt lên gật đầu với cậu, Lâm Tống Tiện không nói hai lời, trực tiếp lấy tiền trả cho ông chủ.
“Thử xem có vừa không?” Giày được đặt vào bên cạnh Tống Oanh, cô cởi đôi giày bạt trên chân xuống, dè dặt mang vào.
Kích thước rất vừa vặn phù hợp, không lớn cũng không nhỏ.
Chân nữ sinh trắng đến chói mắt, đầu ngón chân lộ ra ngoài tròn tròn đầy đặn, dưới ánh mắt của người nhìn, nó không an phận mà lại động đậy.
Tống Oanh lấy lại đôi giày.
“Vừa rồi.” Cô vừa nói, vừa định cởi nó ra.
“Một hồi sẽ đi đến bờ biển, cậu có muốn mang luôn không.” Lâm Tống Tiện đưa ra đề nghị với vẻ mặt thản nhiên, Tống Oanh suy nghĩ, đồng ý.
“Cũng được đó, hơn nữa mang giày sandal cũng mát mẻ.”
Ông chủ đưa một chiếc túi cho cô để đựng đôi giày bạt vào, Tống Oanh cầm lửng lơ trong tay, cô mặc quần short và áo thun, dưới gấu quần rộng thùng thình là đôi chân trắng gầy thẳng tắp, nón cói lớn, chân mang một đôi dép, so với Lâm Tống Tiện ăn mặc chỉnh tề bên cạnh thì giống đến du lịch hơn.
Trên đường, còn thuận tay mua cà rem sữa chua tự làm.
Hòn đảo sạch sẽ gọn gàng, cây cối tươi tốt, gần biển có xây dựng một con đường ván, cảnh vật vô tận, đi thẳng một đường về phía trước, chính là đường mòn lên núi.
Bậc tam cấp làm bằng đá, cong cong uốn lượn quanh co, thỉnh thoảng có thể gặp đôi ba du khách đang trên đường trở về, phần lớn thời gian, là núi rừng yên tĩnh và mặt biển xanh thẳm hùng vĩ bên dưới.
Đi đến nơi cao nhất, là một sân trời trên đỉnh núi, trước mặt có một khối đá rất lớn, nhìn xuống có thể thấy cả hòn đảo nhỏ này, xung quanh được bao bọc với nước biển vô tận, ở chỗ xa hơn, có thể nhìn thấy hình dáng của thành phố một cách mơ hồ.
Lâm Tống Tiện ngồi trên phiến đá, hai tay chống trên mặt đá lồi lõm, cơ thể hơi ngã về về phía sau, nhắm mắt.
Gió thật to, cuốn bay tóc cậu lên, khuôn mặt thiếu niên được chiếu sáng, bình thản đẹp mắt.
“Nơi này là nơi cậu muốn ngắm biển đó sao?” Tống Oanh ngồi xếp bằng bên cạnh cậu, lên tiếng hỏi, lông mi Lâm Tống Tiện hơi run, mở mắt nhìn cô.
“Tớ nghĩ chắc là vậy.” Cậu đưa tay ra, tạo thành khung vuông giống ống kính, giơ lên trước mắt.
“Từ góc độ này, giống hệt bức hình mà tớ đã nhìn thấy trên tấm bưu thiếp.”
“Người ta nói vịnh Đại Tự là biển đẹp nhất đó.”
“Đúng là rất đẹp.” Tống Oanh đột nhiên nghĩ đến gì đó, lấy điện thoại từ trong túi nhỏ ra, giơ cao lên trước mặt hai người.
“Lâm Tống Tiện, chúng ta chụp một bức hình đi.”
“Hả?” Cậu mờ mịt ngẩng mặt lên, nhìn về phía ống kính theo tay cô, còn chưa kịp phản ứng lại, đã nghe thấy một tiếng tách tách.
Bức ảnh được chụp lại, hai khuôn mặt trẻ tuổi tựa gần vào cùng một chỗ, Tống Oanh là một người có tài, nụ cười tràn đầy cả mi mắt, mặt Lâm Tống Tiện bên cạnh lại có mấy phần lờ mờ, trong đôi mắt đen láy là sự kinh ngạc sương sương.
Phía sau họ, là biển khơi mênh mông bao la và bầu trời xanh biếc, ánh mặt trời rực rỡ khiến người ta kinh ngạc, bức ảnh trong trẻo, không chứa bất kì khói bụi nào.
Lúc đi xuống thì trời đã sẩm tối, dưới chân núi có một bờ biển chưa được khai thác, bãi cát bằng phẳng rộng rãi, đá ngầm trải rộng, là thời điểm tuyệt đẹp để thưởng thức hoàng hôn.
Lúc hai người đến đã không còn bao nhiêu du khách nữa, ánh nắng đỏ rực của trời chiều nhuộm đỏ một mảng lớn của mặt biển, bát ngát mà tĩnh lặng, thủy triều lúc lên lúc xuống, âm thanh xô vào bờ rào rào cũng nghe rất ôn thuận nhu hòa.
Một cảnh tượng trực quan tráng lệ như vậy, nước biển gần trong gang tấc, trong lòng Tống Oanh trào dâng sự xúc động, cô giang hai tay, chạy đến bên bờ biển, đầu ngón chân nhanh chóng bị từng đợt sóng trào đến làm ướt, dịu dàng ôn hòa, cô chơi đùa trên bờ cát mềm mại, vui vẻ híp hết cả mắt.
“Lạnh quá.” Miệng cô kêu lên như vậy, nhưng chân lại luyến tiếc không rút ra được, vùi trong làn nước đi về phía trước, lâu lâu lại dừng lại tìm kiếm vỏ sò.
“Tống Oanh, cậu nhìn này nhìn này.” Hình như Lâm Tống Tiện rất thích đến những nơi cao, chẳng biết từ lúc nào cậu đã đứng trên một mỏm đá đen lớn, vẫy tay với cô.
Sóng biển bên kia rất mạnh, từng cơn sóng đến đều hung hăng vỗ mạnh lên mỏm đá, đánh vào nhau tạo nên từng đóa bọt sóng trắng xóa. Đá ngầm to lớn thô ráp, Tống Oanh cẩn thận leo lên, Lâm Tống Tiện kéo cô, đỡ cô đi lên đó.
Hoàng hôn ở xa xa trở nên chân thực hơn, ánh chiều tà màu đỏ vỏ quýt trước khi màn đêm buông xuống xinh đẹp chấn động lòng người, Tống Oanh nhìn không chớp mắt, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Hai người đứng sóng vai, mắt nhìn tia sáng đang dần dần trở nên yếu đi và biến mất, ráng chiều vẫn ùn ùn kéo đến bao phủ cả mặt biển, nhiệt độ trên mặt dần dần mất đi hơi nóng, ôn hòa tựa như một đứa trẻ mất đi sự công kích.
Tia sáng cuối cùng sắp bị màn đêm kéo đến thay thế.
Lâm Tống Tiện quay đầu, nói với Tống Oanh: “Đi thôi, chúng ta cần phải trở về rồi.”
“Được thôi.” Cô có hơi tiếc nuối, “Tớ có hơi không muốn rời khỏi nơi này.”
Lâm Tống Tiện leo xuống khối đá ngầm lớn này dễ như trở bàn tay, cậu đứng trên một khối đá nhỏ hơn đưa tay về phía cô, Tống Oanh đặt tay mình lên, mang dép cẩn thận đi xuống.
Dép sandal đã bị cô làm ướt từ trước, có hơi trơn trượt, trên đá ngầm có phủ lớp rêu xanh, dễ ngã vô cùng. Tống Oanh dồn toàn bộ sự chú ý, lúc nhảy xuống vẫn không cẩn thận bị trượt, Lâm Tống Tiện nhanh tay lẹ mắt đỡ cô lại tránh để cô ngã xuống, mắt cá chân hơi trật nhẹ, dép của cô rơi xuống.
“A —– dép của tớ.” Sự đau đớn đi đôi với sự cố đột ngột, Tống Oanh kêu lên đầy đau khổ, Lâm Tống Tiện nhảy xuống không chút nghĩ ngợi gì, chạy theo chiếc dép bị nước biển cuốn trôi.
Một cơn sóng tầng tầng lớp lớp ở đối diện đánh tới, cậu bị ướt nửa người, nhưng chiếc dép càng bị cuốn trôi xa hơn, Tống Oanh vội vàng gọi cậu lại.
“Đừng đuổi theo nữa, cậu mau chóng lên đi.”
Hai người trở lại bờ, Tống Oanh mới phát hiện hình như chân mình bị thương rồi, khi đi lại thì cơn đau nhức lập tức tấn công chỗ mắt cá nhân, Lâm Tống Tiến đứng bên chân cô nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng vẻ mặt hơi ngưng đọng.
“Có lẽ bị trẹo chân rồi.”
Cậu khom người đứng trước mặt cô, tỏ ý bảo Tống Oanh leo lên.
“Đi thôi, tớ cõng cậu.”
Sắc trời đã không còn sớm, Tống Oanh cũng không kiểu cách, trực tiếp nằm lên, trên người Lâm Tống Tiện đã ướt nhẹp, khiến quần áo cô cũng ướt.
Tống Oanh ôm cổ cậu, nhẹ nhàng nói đầy áy này, “Thật sự xin lỗi nhé, đều là vì tớ không cẩn thận.”
“Vậy tớ cũng xin lỗi, một hai phải đứng trên tảng đá đó ngắm hoàng hôn.”
Sườn mặt Lâm Tống Tiện vẫn bình tĩnh, vững vàng cõng cô đi về phía trước, trong tay cậu còn xách theo một đôi giày của Tống Oanh, bước chân vững trãi.
Bóng của hai người xếp chồng lên nhau, từ từ di chuyển trên bờ cát, dưới ánh chiều tà màu vàng nhạt, nam sinh cõng một cô gái, đi về phương xa từng chút một, bóng lưng kéo thành một chiếc bóng thật dài trên đường, tương liên chặt chẽ.
Đi đến bến tàu, tia nắng chiều cuối cùng ở phía chân trời lung lay sắp bị chôn vùi, những sạp hàng ven đường lúc họ đến trước đó đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, trên đường không có bất kì một du khách nào, cả hòn đảo yên tĩnh trống vắng, chỉ còn lại tiếng gió và sóng biển, bóng cây đung đưa.
Lúc xuống núi không có cảm giác gì, bên kia hẻo lánh, vốn là ít có người qua lại, bây giờ đi đến một chỗ như bến tàu vẫn như vậy, trong lòng Tống Oanh dâng lên dự cảm không lành.
Lâm Tống Tiện cõng cô đi đến địa điểm họ xuống thuyền lúc trước, nước biển ở phương xa trông vô tận, không có bến bờ.
Bên bờ trống rỗng, mấy chiếc bánh xe màu đen nổi lơ lửng trên mặt nước, gió thổi một cái, lại nhẹ nhàng đung đưa ở phía trên, khắp mặt biển nhìn thì gió êm sóng lặng, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Tống Oanh nhớ đến gì đó, quay đầu nhìn về phía Lâm Tống Tiện, nuốt nước miếng rồi hỏi, “Ở chỗ này chuyến thuyền trở về trễ nhất là khi nào vậy?”
__
**
Hết chương 23
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!