Oanh Oanh Của Anh - Chương 24: ** Hết chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Oanh Oanh Của Anh


Chương 24: ** Hết chương 23


Edit: An Tĩnh


Hai người tìm được lịch trình di chuyển ở một nơi hẻo lánh không nổi bật trong bến tàu, bảng sắt màu xanh đậm, trên đó có một hàng chữ nhỏ biểu thị rất rõ ràng, chuyến tàu trễ nhất để trở về là vào lúc bảy giờ tối.

Vậy nên có lẽ là tàu vừa mới đi không lâu, nếu chân Tống Oanh không bị trẹo, hẳn là họ có thể đuổi kịp chuyến tàu cuối cùng.

Tống Oanh và Lâm Tống Tiện đứng trước bến tàu trố mắt nhìn nhau, cơn gió thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo, môi cậu đã cóng đến độ có hơi trắng bệch, trong mắt Tống Oanh phủ đầy mờ mịt và khủng hoảng.

“Làm sao đây?”

“Không sao, chúng ta quay lại vào bảy giờ sáng là được rồi.” Lâm Tống Tiện chỉ chỉ thời gian sớm nhất có chuyến thuyền, vẻ mặt bình tĩnh, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm những nơi đã đi qua hôm nay trên bản đồ hòn đảo.

Bến tàu chắc chắn không thể ở lại đây rồi, địa thế bên này bằng phẳng, không có bất gì vật gì che chắn, bên cạnh lại là biển, vào buổi tối gió lớn lạnh vô cùng.

Trên núi lại không lên nổi, vì quá xa nên chân Tống Oanh không tiện đi lên, vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngơ ra, lấy điện thoại, định sẽ tìm cách khác thêm một lần nữa.

Ô vuông tín hiệu đang ở mức thấp nhất, pin điện thoại cũng không còn dư lại bao nhiêu, Lâm Tống Tiện tạm thời tìm ra được số điện thoại của khu thắng cảnh, tiếng tút tút vang lên hồi lâu, đầu bên kia vẫn không có ai nghe máy.

Lâm Tống Tiện buông thả tay trong ánh mắt mong đợi của Tống Oanh, mím môi lại.

“Chúng ta nghĩ cách ở tạm một đêm đi.”

“……”

Đưa ra quyết định này, Lâm Tống Tiện đột nhiên bình thường trở lại, cậu nhét điện thoại lại vào trong túi, hơi nghĩ ngợi suy tư.

“Không phải trong túi xách cậu còn đồ ăn vặt à, vậy cơm tối không thành vấn đề, bây giờ quan trọng là tìm một chỗ để nhóm lửa hong khô quần áo, thuận tiện giải quyết chỗ dừng chân nghỉ ngơi.”

Cậu xoa xoa cổ, sau một hồi hoạt động, câụ nhíu mày nhìn Tống Oanh, trong lời nói mang theo đôi phần thoải mái sao cũng được.

“Đi thôi, chúng ta lên đường, tìm một chỗ qua đêm nào.”

“….”

Tống Oanh có hơi chưa hồi phục tinh thần lại từ trong sự cố lần này.

Trong túi xách của cô có đồ ăn vặt vốn là vì cô lo trên đảo sẽ không bán thức ăn, sợ buổi chiều đói nên cố ý mang theo, nhưng không nghĩ đến trước khi lên đường hai người đã ăn một phần nghêu sò rán, sau khi lên đảo lại ăn các loại đồ ăn bản xứ đặc sắc, cuối cùng không hề động vào đồ ăn bên trong một chút nào.

Đến lúc nhóm lửa để qua đêm……

Cô đột nhiên nghĩ đến gì đó, chợt mở túi đeo vai ra, tìm kiếm lục soát bên trong một lát, cuối cùng tìm được một đồ vật nhỏ.

Trong tay Tống Oanh cầm chiếc bật lửa, hoảng hốt mở to mắt.

“Ngày hôm qua mua cho sinh nhật của cậu, tiện tay nhét vào trong túi xách mà quên lấy ra.”

“Tống Oanh, cậu đúng là một cô gái bảo tàng [1] đó.” Đôi mắt Lâm Tống Tiện cong cong, vỗ vỗ lên đầu cô, không che giấu sự khen ngợi đối với cô chút nào.

[1] 宝藏女孩 (Cô gái bảo tàng): người sở hữu những kỹ năng hiếm thấy, hoặc thể hiện một nét nào đó mà hiếm ai biết.

“Trước hết thì cậu nên nghĩ xem phải làm thế nào để vượt qua mười hai giờ tiếp theo đi.” Tống Oanh tạt cho cậu một gáo nước lạnh, Lâm Tống Tiện nhướng lông mày, ngồi xuống bên cạnh cô.

“Tàu đến đầu cầu tự nhiên lại đi thẳng, nào nào, chúng ta bắt đầu cuộc hành trình sinh tồn trên đảo hoang đi.”

“…..” Tống Oanh ngồi tại chỗ hít sâu mấy cái để lấy bình tĩnh, sau đó mới nhoài người về phía trước, lay lay cổ cậu.

“Lâm Tống Tiện.” Cô ngoan ngoãn nằm trên lưng cậu, nhưng lời nói ra hoàn toàn là một chuyện khác.

“Tớ cảm thấy bây giờ trước mặt biển cả, đúng là tớ đã đồng ý đi ra đây cùng cậu trong lúc đầu bị úng nước.”

“Nhân Nhân, cậu phải luôn nhớ rằng, chúng ta là bạn thân sống chết có nhau đó.” Lâm Tống Tiện cõng cô đi về phía trước, trong lời nói mang theo ý cười, cậu nâng người cô đang tuột xuống theo quán tính trong tay mình lên lại, giọng nói vẫn trầm ổn.

Đầu Tống Oanh tựa lên vai cậu, buồn rầu, “Tớ không thừa nhận đâu.”

Không bao lâu sau, lúc hai người trở về vịnh biển kia, bầu trời đã chuyển màu xanh đậm, tựa như là thuốc màu đã điểm tô khắp bản vẽ, mấy chấm sao nhỏ ở phương xa như ẩn như hiện, từng đợt sóng vẫn vỗ lên bãi cát không biết mệt mỏi.

Lâm Tống Tiện luôn cõng cô đi về phía trước, đi ngang qua nơi cô làm rơi dép, càng xa hơn chút, là những mảng mỏm đá lớn tạo thành vách núi, bãi đất trống bằng phẳng trước mặt rất rộng rãi, tầm mắt không bị cản trở, thích hợp để nhóm lửa sưởi ấm, làm nơi nghỉ ngơi tạm thời.

Lâm Tống Tiện tìm một khối đá sạch sẽ, đặt Tống Oanh xuống, cậu đấm đấm lên cánh tay nhức ê ẩm, quan sát bốn phía xung quanh.

“Cậu chờ ở chỗ này, tớ đi tìm cành cây để nhóm củi nhé.”

Bên cạnh bãi biển là rừng cây, ở phía sau cách chỗ hai người không xa, có thể trông thấy cả hình dạng của nó ở phía xa. Dù vậy, Tống Oanh bất chợt bị bỏ rơi một mình ở đây, vẫn không tránh được phải ngửa mặt lên, hỏi một câu nhạt nhẽo: “Vậy lúc nào cậu mới trở lại vậy?”

Lâm Tống Tiện dừng động tác kiểm tra xung quanh lại, cúi đầu nhìn về phía Tống Oanh, phát hiện gì đó, vẻ mặt trở nên nhẹ nhàng ôn hòa hơn: “Tớ sẽ trở về sớm thôi.”

Cậu suy nghĩ đôi chút, lại nói với cô: “Đừng sợ, tớ chỉ ở bên kia, không đi xa đâu. Có chuyện gì thì kêu một tiếng, tớ sẽ nghe được ngay.”

Sắc trời càng ngày càng tối đi, không bao lâu nữa sẽ khó mà nhìn thấy cảnh vật, không thể trì hoãn được nữa.

Lâm Tống Tiện đứng dậy rời đi, Tống Oanh cứ đưa mắt nhìn theo bóng lưng cậu mãi, cho đến khi bóng lưng ấy chìm vào trong rừng cây.

Cô nhìn xung quanh bãi biến yên tĩnh không có một bóng người, bỗng dưng có hơi lạnh, ngồi ở đó ôm lấy cơ thể mình.

Quả nhiên Lâm Tống Tiện trở về rất nhanh, có lẽ không đến mười phút, trong ngực cậu đã ôm một đống cành cây khô héo, còn có lá tùng héo rụng dễ cháy.

Cho đến bây giờ cô chưa từng nhóm lửa lúc đi dã ngoại, Lâm Tống Tiện thoạt nhìn cũng là một đại thiếu gia không nhiễm khói lửa nhân gian, Tống Oanh vốn cho rằng sẽ mất rất nhiều thời gian, nhưng không nghĩ đến sau khi Lâm Tống Tiện đặt đồ xuống, thuần thục đào một cái hố trong cát, dựng cành cây lên, dùng bật lửa đốt cháy lá tùng rụng, nhét vào bên dưới đáy của các cành cây.

Không đến hai giây, ngọn lửa đã được đốt cháy hừng hực, sự tối tăm xung quanh được ánh sáng ngọn lửa thắp sáng, nhiệt độ tỏa ra từ nơi đó, hơi lạnh cũng bị xua đuổi tan ra.

Tống Oanh nhìn khuôn mặt được ánh lửa chiếu sáng ở phía đối diện, tò mò hỏi: “Lâm Tống Tiện, sao cậu lại biết những thứ này vậy?”

“Mấy loại chuyện sinh tồn dã ngoại này, tớ đã quen tay hay việc rồi.” Cậu cho thêm cành cây khô vào trong đống lửa, thờ ơ nói. Tống Oanh ngừng một lát, sau hồi lâu, cô quay đầu đổ hết đồ ăn vặt trong túi xách mình ra.

Âm thanh xột xoạt chạm nhau vang lên, Lâm Tống Tiện ngước mắt nhìn về phía chỗ cô, nguyên cả đầu Tống Oanh cũng sắp sửa vùi hẳn vào trong túi xách, rất nhanh sau đó, lấy ra hai túi chân gà hấp muối từ bên trong, khoe món hiếm.

“Cậu nhìn này, chúng ta còn có đùi gà có thể ăn này, nướng chín nó lên, là có món chân gà nướng thơm ngát luôn.”

“Thật ra thì nghĩ như vậy cũng được, xem đây như là du lịch, không phải còn có người mang theo lều bạt ra bên ngoài để qua đêm đó sao, trước kia tớ không thể hiểu được đầu óc những người đó đang nghĩ gì, tối nay vừa khéo có thể trải nghiệm thử.”

Đôi mắt cô trong suốt, nhìn Lâm Tống Tiện tràn đầy sự mong đợi: “Cậu nói có đúng không?”

“Tớ nghĩ chắc là tớ không cần phải trải nghiệm nữa.” Lâm Tống Tiện tĩnh táo nói: “Vì tớ chính là những người mà cậu nói, không hiểu trong đầu đang suy nghĩ gì, người đột nhiên lại mang lều bạt ra bên ngoài qua đêm.”

“….”

“Những lúc mất ngủ tớ không thích ở nhà, đúng lúc phía sau biệt thự là một ngọn núi, nên tớ thường xuyên nửa đêm mang balo leo lên đỉnh núi, sau đó dựng một chiếc lều và nhóm lửa để ngủ.” Lâm Tống Tiện ngước mắt nhìn cô, trong tay cầm một cành cây để mồi đống lửa trên mặt đất, trong đôi mắt là sự ranh mãnh.

“Tối nay cậu có thể trải nghiệm thử xem, ngày mai hãy chia sẻ cảm nhận của mình.”

“….” Tống Oanh không nói gì, mở to mắt nhìn cậu, hồi lâu cũng không thể nói nên lời.

Còn Lâm Tống Tiện lại thoải mái thả cành cây trong tay xuống, sau khi giơ lòng bàn tay ra cảm nhận hơi ấm từ đống lửa, cậu lại giơ tay lên chuẩn bị cởi quần áo.

Cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, trước đó bị sóng biển làm ướt nên bây giờ vẫn chưa khô, vải hơi xuyên thấu, dính sát lên người.

Ngón tay cậu không nhanh không chậm cầm lên nút áo và cởi ra, nút thứ nhất, nút thứ hai, xương quai xanh và một mảng da nhỏ trắng sáng bên trong cổ áo lộ ra ngoài, rạng rỡ vô cùng, chỉ trong chốc lát, chiếc áo nhanh chóng rộng mở toàn bộ.

Tống Oanh cũng không biết chuyện gì xảy ra, tựa như bị cảnh tượng này làm cho kinh hãi, ánh mắt ngây ngựa hệt như đang run sợ vẫn cứ dừng tại chỗ, quên mất phải rời mắt đi.

Cuối cùng, lúc Lâm Tống Tiện sắp cởi áo ra, động tác trên tay lại dừng, hình như mới phát hiện ra Tống Oanh đang nhìn chăm chú, cậu chuyển mắt nhìn về phía cô, lên tiếng phân phó.

“Quay đầu lại đi.”

“Không cho phép nhìn da thịt thuần khiết xinh đẹp của tớ đâu.”

“….”

Tống Oanh hoàn toàn nổ tung.

“A a a a a.” Cô nhanh chóng xoay người che kín mặt, đưa lưng về phía cậu, lần đầu tiên kêu to lên mà không để ý đến hình tượng của mình.

“Lâm Tống Tiện, cậu là đồ cún con nha!!!”

Đến tận bây giờ cô chưa từng thấy người như vậy bao giờ.

Tức chết mất tức chết mất.

Mãi đến khi Lâm Tống Tiện hong khô quần áo và mặc vào lần nữa, Tống Oanh vẫn không thèm quan tâm đến cậu, mặt đỏ đỏ không biết là vì lửa nóng hay là hậu di chứng để lại sau chuyện vừa rồi, cô ngồi đó ôm đầu gối, cơ thể co rúm lại thành một cục nho nhỏ, trong tay cầm túi bánh quy và ăn tốc độ, bực bội không lên tiếng.

Không biết Lâm Tống Tiện tìm được một cành cây sạch sẻ từ đâu, sau khi dùng nước biển khử trùng, xiên vào đùi gà cô lấy ra trước đó, đặt lên lửa nướng.

Trong không khí có mùi thịt nhàn nhạt tản ra.

Bánh bích quy trong miệng trở nên mất hết vị.

Thứ gì đó thoáng lướt qua trước mắt, chiếc đùi gà được đưa đến trước mặt Tống Oanh, Lâm Tống Tiện đưa tay về phía cô ý bảo, “Nướng xong rồi.”

“Tớ không ăn.” Cô quay đầu đi, kiên cường bảo vệ tôn nghiêm của chính mình.

“Tức giận à?” Lâm Tống Tiện mở mí mắt quan sát cô, thấy vẻ mặt không nói cười tùy tiện của Tống Oanh, tính toán thương lượng.

“Cậu ăn một miếng, tớ sẽ nói cho cậu biết một bí mật.” Cậu lại đưa chiếc đùi gà trong tay đến bên cạnh cô, ngoài miệng thì dụ dỗ nói. Mùi thơm cũng hơi nóng từ hơi thở đối diện phả tới, dù cho ý chí Tống Oanh kiên cường đến đâu, cũng không thể chống đỡ nổi pháo đạn mật ngọt chết ruồi trong giây phút này.

Cô cố tỏ ra nghiêm túc, “Thật không?”

“Thật mà.” Lâm Tống Tiện nghiêm túc gật đầu, đôi mắt Tống Oanh do dự hai giây, cuối cùng vẫn nhận lấy đùi gà của cậu, đưa đến miệng cắn một miếng.

Quả nhiên ngon y như tưởng tượng vậy đó.

Cô kiềm chế dục vọng muốn ăn tiếp của mình, ngước mặt lên nhìn Lâm Tống Tiện.

“Bây giờ cậu có thể nói rồi.”

“Ừm.” Sau khi Lâm Tống Tiện trầm tư, lại nháy mắt một cái với Tống Oanh, “Cậu chọn một vấn đề mà cậu tò mò nhất đi, cái gì tớ cũng có thể trả lời cho cậu biết.”

“….” Còn có thể như vậy hả?

Tống Oanh nghẹn họng, đôi mắt chuyển hướng, đột nhiên nhìn đến cổ Lâm Tống Tiện.

Trên cổ cậu có một chiếc dây đỏ nhỏ, đã rất cũ, mỗi lần đều bị giấu trong quần áo, mãi đến trước đây không lâu, lúc cậu cởi áo sơ mi ra, Tống Oanh mới nhìn rõ đó là một miếng ngọc trắng như ý, phía trên có khắc câu sống lâu trăm tuổi.

“Tại sao cậu vẫn luôn mang cái này?” Cô tò mò hỏi, ánh mắt ra hiệu. Lâm Tống Tiện cúi đầu nhìn, lại nhanh chóng rời mắt đi, ngón tay sờ lên mấy chữ trên miếng ngọc như ý cách lớp quần áo.

“Khi còn bé có một lần tớ phát sốt cao, xém chút nữa đã chết, sau đó ông nội tớ đã đặt người ta làm miếng ngọc này cho tớ, hy vọng tớ có thể sống lâu hơn.” Cậu nói với sự bình thản không chút gợn sóng.

Lúc đó vô cùng nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại càng giống như đã cách một đời, chỉ có miếng ngọc bội mà ông nội không màng sự khuyên can đi lên miếu xin về vẫn luôn ở bên cạnh cậu, lâu ngày, Lâm Tống Tiện cũng quên đi, trước đây khi ở trên giường bệnh, ông cụ đã cao tuổi tự tay đeo miếng ngọc bội này lên cổ cậu, dặn dò cậu một câu rất thành khẩn.

“Tiện Tiện, ông nội chỉ hy vọng đời này cháu có thể bình an, suôn sẻ vô lo.”

“Ông nội của cậu, là một người rất tốt.” Tống Oanh nghe xong như suy nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng nói. Lâm Tống Tiện mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy, rất tốt, rất rất tốt.”

Trăng sáng lên cao từ mặt biển, chiếu sáng vạn vật, bãi cát mềm mại bát ngát, trong đó có một đống lửa nhỏ được nhóm lên, hai bóng người đáng ngồi ở đó.

Đêm yên tĩnh càng nồng đậm, tiếng sóng cũng trở nên nhè nhẹ chầm chậm, cứ thế, một chiếc bóng đến gần một chiếc bóng khác, nhắm mắt lại ngủ say.

Dưới ánh trăng, hai bóng người rúc vào nhau, trong đêm tối tĩnh mịch, chờ đợi bình minh.

**

Hết chương 24

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN