Old doll - Chương 2: Nhật Kí Búp Bê Ma
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
144


Old doll


Chương 2: Nhật Kí Búp Bê Ma


Một tháng sau.

Bóng đem u tối đưa vạn vật vào sự tĩnh mịch.

Chiếc bóng gầy được in trên vách tưởng bởi một cái đèn như sắp tắt.

Tôi ngồi run rẩy, để viết những hàng nhật kí bằng nét bút ngoệch ngoạc.

Ngày… tháng… năm….

Từ khi nào tôi lại có thói quen viết nhật kí? Từ khi nào tôi lại muốn giải tỏa nỗi buồn này? Từ khi nào sự đáng sợ trong căn nhà lại tăng lên?

Khi bước đi trên những hành lang dài, tôi có cảm giác hàng trăm đôi mắt đang nhìn mình. Nó như muốn nhào lên ôm lấy tôi, siết chặt tôi, khiến tôi ngạt thở. Khi nghe những tiếng gió đẩy chiếc cửa sổ: ”kẽo kẹt…”
tôi lại cảm thấy rùng mình. Khi ăn trong phòng khách, tôi như nhìn thấy hàng nước mắt trên khuôn mặt con búp bê đó, lời nói thì thầm của nó cứ vang bên tai tôi: ”Cô không yêu thương tôi, cô bỏ mặc tôi, tôi cần yêu thương”

Ngày… tháng… năm…

Những con búp bê dần rời khỏi vị trí vốn có của nó. Lúc đầu tôi cứ tưởng đã có trộm, nhưng hóa ra lại ở trong phòng tôi. Tôi đã nghĩ là trò đùa của bọn trẻ Tessy mang đến, nhưng khi gọi điện cho cô ấy, bọn họ lại nói không hề nhìn thấy con búp bê nào. Thế là thế nào? Tại sao không ai nhìn thấy hàng trăm con búp bê tôi đã bày khắp nhà. Tại sao chỉ một mình tôi nhìn thấy nó? Căn nhà này ngày càng đáng sợ rồi.

Ngày… tháng… năm…

Thỉnh thoảng trong nhà lại vang lên tiếng trẻ con. Nó đòi tôi ôm nó, yêu thương nó… Đó giống như giọng của những con búp bê… KHÔNG THỂ NÀO. Tôi đã tháo cái hộp thu âm ra khỏi người bọn nó và vứt đi rồi.

Khi tôi xuống thì chỉ còn lại sự im lăng tịch mịch. Tôi đã bị ảo giác chăng? Tôi đã quá sợ hãi chăng? Tôi đã tự tạo cho mình một áp lực vô hình chăng?

Ngày…. tháng… năm…

Hàng xóm nói rằng tôi nên quan tâm đến em của mình hơn. Nhưng tôi đâu có em? Họ nói họ nghe thấy tiếng trẻ con khóc. Nhưng tôi đâu nghe thấy gì. Họ vào nhà tôi uống trà, tôi đã cố hướng họ đến những con búp bê. Nhưng họ dường như không nhìn thấy.

Chuyện gì vậy? Tại sao không ai nhìn thấy những con búp bê ở đó?
Ngày…. tháng… năm

Mọi chuyện ngày càng đi quá giới hạn rồi, tôi sẽ chuyển nhà, tôi sẽ bán tất cả những con búp bê này. Không gì có thể ngăn tôi.

Nhưng đoán được không? Khi những người mua nhà đến đây, họ đã hoảng sợ và ngất đi. Họ nói rằng họ cảm thấy rất đau khi bước vào nhà của tôi.

Ngày… tháng… năm…

Tôi phát điên.

Ngày… tháng… năm…

Mọi thứ hóa ra chỉ là ảo giác. Khi tôi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng đáng sợ đó, căn nhà mà tôi đã sống một mình trong 16 năm đã biến mất. Nhưng xung quanh là những con búp bê. Bọn nó không đẹp như xưa nữa. Từ đôi mắt vô cảm tôi thấy những dòng lệ… máu. Và con búp bê đó…. nó khiến tôi kinh tởm, nó không chảy huyết lệ, nhưng có một cái gì đó khiến tôi chán ghét nó.

Ngày…. tháng… năm…

Hóa ra con búp bê đó không phải con búp bê bình thường. Hóa ra người chăm sóc tôi 16 năm qua không phải cha tôi. Hóa ra tôi không phải con người.

Ha ha, hóa ra, tôi đã sống bên trong căn nhà ảo ảnh đó 160 năm, vậy mà tôi cứ ngu ngốc nghĩ đó là 16 năm. Cha tôi cũng không phải là cha, mà là một con búp bê y như người thật, nó có thể cử động như người thật. Vì sao chúng tôi cử động được? Vì sao chúng tôi cứ y như con người? Vì vị nghệ nhân búp bê nổi tiếng ở Nhật Bản kia mới đúng là người đã tạo ra chúng tôi – những con búp bê sống. Ông ta đã chết khi chưa hoàn thành xong kiệt tác cuối cùng của mình. Óan niệm của ông ta đã ban cho chúng tôi sự sống. Con búp bê kia là kiệt tác cuối cùng của ông ta. Ông ta đã lột da một người phụ nữ để cho nó vẻ đẹp như vậy. Móc mắt của mèo để cho cô ta đôi mắt xanh quyến rũ. Ông ta đã không tạo ra nó từ gỗ mà tự những bộ phận trên sinh vật sống.

Đoán xem? Con búp bê đó là ai?

Là tôi… ha ha… là tôi.

____________________________________________________________________

Ngày mưa tầm tã, một nhóm người đi lạc trong rừng đã tìm thấy một căn nhà. Trong nhà, mọi thứ đều dùng được như có người ở. Nhưng khi bọn họ đến phòng khách, thứ gì ở đó? Thi thể một người phụ nữ chỉ còn lại bộ da, đôi mắt mèo được quăng lăn lóc ở bên cạnh… và những con búp bê bị cháy đen vây quang nó.

Bọn họ đã đi vào ngôi nhà đó, và không bao giờ trở ra. Cũng chẳng ai nghe tin hay nhìn thấy ngôi nhà đó lần nữa.

P/s: Cái này đọc rất khó hiểu vì ta tự chắp nối truyện của mình vào. Ta lại không có năng khiếu về văn nên không hay thì thứ lỗi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN