Ôm Một Cái Nha! - Chương 5: Đã từng gặp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Ôm Một Cái Nha!


Chương 5: Đã từng gặp


Hoàng hôn nặng nề, trời chiều nhu hòa. Hào quang nghiêng rơi xuống bao trùm tầng mây, nhìn qua xa hoa lộng lẫy.

Bất quá Trì Bối chỉ liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm.

Cô đang ngồi ở trong xe, hai chân khép lại, đôi tay đặt ở đầu gối, ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt khẩn trương…… Kỳ thật lại không giống khẩn trương, chính là không thích ứng.

Không khí bên trong xe muốn bao nhiêu quỷ dị thì có bấy nhiêu quỷ dị. Đến một cái ánh mắt dư thừa cô đều không dám dừng trên người nam nhân bên cạnh.

Ngược lại là Tống Văn Hạo ngẫu nhiên sẽ nhìn qua kính chiếu hậu xem hai người ở dưới, có hơi kinh ngạc.

Vài phút sau, tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự an tĩnh này.

Tần Việt xốc mí mắt, là điện thoại của Hoắc Gia gọi: “Alo.”

Thanh âm hơi thấp, tiếng nói trầm trầm, nghe rất gợi cảm.

Trì Bối nghe điện thoại bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được liền dừng ở trên người Tần Việt, tay ở bên cửa sổ của anh cầm di động, mặt mày hơi rũ, môi mỏng nhếch lên, biểu cảm nhìn qua có vài phần nghiêm túc. Người này có sườn mặt đẹp, góc cạnh rõ ràng, có loại cảm giác cương ngạnh…… Cùng với thời điểm lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Việt không giống nhau.

Trì Bối không phải gần đây mới quen biết Tần Việt, kỳ thực mấy năm trước hai người đã gặp qua, chỉ là không thân mà thôi.

Lúc ấy cô hình như mới học trung học, Trì Bảo mới vừa tiếp nhận công ty được mấy năm, những cổ đông cùng đổng sự của công ty đều không ổn định. Trì gia từ một công ty lớn chậm rãi suy yếu, càng ngày càng kém. Mấy năm kia, Trì Bảo cơ hồ đều bận rộn ở bên ngoài, ở bên ngoài uống say cũng là việc thường tình. Ấn tượng sâu nhất lúc ấy là vì kéo đầu tư cho một cái hạng mục, chị ấy là lão bản nên tự mình ra trận, đi quán bar cùng khách.

Trừ bỏ người trợ lý bên người Trì Bảo thì hiếm có người biết sự tồn tại của Trì Bối. Đêm đó thật sự uống nhiều quá, chị của cô là cái người ngàn ly không say thì cũng đã say đến rối tinh rối mù, trợ lý cũng bị rót không ít, nhưng vẫn chống đỡ tinh thần gọi điện thoại cho cô.

Khi đó…… Là tết. Tài xế cùng người khác đều nghỉ, thời điểm Trì Bối buông công việc đến được quán bar thì người ta không cho vào, nói cô là vị thành niên nên không cho tiến quán bar, cũng chính là lần đó… là lần đầu tiên cô gặp Tần Việt.

Nhân viên quán bar đuổi cô ra, vẻ mặt nghiêm túc răn dạy, nói vị thành niên không thể đi vào.

Trì Bối bị đẩy nên không đứng vững, trực tiếp đụng vào vị khách phía sau, chính là Tần Việt cùng bằng hữu của anh. Cô quay đầu lại, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không phải cố ý.”

Ánh mắt Tần Việt hờ hững, thậm chí mang theo điểm chán ghét liếc nhìn cô một cái, lui lại một bước.

Lúc ấy Trì Bối còn tưởng rằng mình đụng tới nơi nào của anh, như thế nào lại có sự ghét bỏ lớn như vậy….. Thời điểm cô mới vừa tính toán tiếp tục xin lỗi, người nọ cũng đã đi rồi. Một lúc sau, cô đột nhiên được đi vào quán bar, nghe nói là Tần tổng phân phó, còn thuận tiện cho cô hai người, giúp cô đưa Trì Bảo cùng trợ lý về nhà.

Cũng là một lần đó, mọi người mới dần dần mà biết Trì Bảo còn có một em gái.

__________

Trì Bối nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt mà nhìn chằm chằm Tần Việt, đột nhiên lại thất thần.

Người này hiện tại cùng lần đầu tiên gặp mặt kia đã thay đổi không ít, lệ khí không còn nghiêm trọng như vậy, ngẫu nhiên còn có thể cùng người khác nói giỡn hai câu.

Tần Việt cúp điện thoại, hờ hững cầm di động trong tay, nhướng mày nhìn về phía Trì Bối, đối với đôi mắt mê mang kia, thấp giọng hỏi: “Đẹp mắt như vậy?” Lời anh nói ra còn mang chút đè nén điểm cười, giọng nói giống như đang trêu chọc cô.

Trì Bối sửng sốt, nhanh chóng hoàn hồn, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Cô lúc này mới ý thức được…… Mình nhìn đến ngây người.

“Tôi…… Không có.” Trì Bối yếu ớt giải thích một câu, có chút giấu đầu lòi đuôi: “Chỉ là có chút thất thần.”

Tần Việt nhàn nhạt ừ một tiếng, giống như không thèm để ý đến lời giải thích của cô, “Ừ, nhìn tôi đến thất thần.”

Trì Bối: “……”

Giải thích không rõ ràng lắm, cô đơn giản là trầm mặc.

Tần Việt kéo kéo môi, mỉm cười, giương mắt liếc lỗ tai đã đỏ lên của cô, thay đổi đề tài: “Ở công ty có quen không?”

Trì Bối bắt lấy dây túi xách, gật gật đầu: “Còn tốt.”

Đề tài đến đây là kết thúc, xe dừng.

Trì Bối phản ứng nhanh chóng, vừa đẩy cửa vừa nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Tần tổng đã đưa tôi về, vất vả rồi. Hẹn gặp lại.”

Tần Việt: “……”

Anh bị chọc giận quá mà phát cười, nhìn vật nhỏ bị mình đùa đến xù lông, hoảng loạn nhắc nhở một câu: “Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Trì Bối ừ ừ hai tiếng đáp ứng, dừng lại một chút đem cửa xe đóng lại.

“……”

Xe quay đầu, hướng một bên khác chạy đi.

Tống Văn Hạo lái xe, xuyên thấu qua kính chiếu hậu nhìn mặt nam nhân phía sau. Lúc chạm đến vẻ nhàn nhạt ý cười trên mặt Tần Việt, theo lòng hiếu kỳ hỏi một câu: “Tần tổng, ngài cùng Trì tiểu thư rất quen thuộc?”

Đây chính là lần đầu, lần đầu Tống Văn Hạo phát hiện ông chủ của mình đối với một cô gái có chút không đúng. Trọng điểm là nữ nhân này còn không cảm kích.

Hắn nghĩ đến sự việc lúc ăn trưa, bình thường đồ ăn Tần Việt ăn chính là chỗ nhà ăn, nhưng đều là Tống Văn Hạo đóng gói mang trở về văn phòng, mỗi lần đi nhà ăn đều làm oanh động số lần, vẫn là ít đi thì hơn. Không chỉ có như thế, sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Việt còn cho hắn đi làm hai việc, việc mà Tống Văn Hạo nghe được liền sửng sốt.

“Thêm hai cái máy đồ uống tự chế ở nhà ăn?”

Tần Việt nhàn nhạt ừ một tiếng, biểu tình lười biếng, ngữ điệu bằng phẳng: “Có vấn đề?”

Tống Văn Hạo bất ngờ, vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không có, chỉ là hiện tại đang là mùa thu…… Nếu không đổi thành thức uống nóng?”

Tần Việt xốc xốc mí mắt, nhàn nhạt ừ một tiếng: “Một lạnh một nóng.” Anh tạm ngừng, nhắc nhở nói: “Phí mỗi tháng của phương diện này khấu trừ từ tài khoản riêng của tôi.”

Tống Văn Hạo: “……”

Hắn trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Tần Việt, đột nhiên nghĩ tới một người…… vị tiểu thư hôm nay vừa tới thực tập. Mí mắt Tống Văn Hạo giật giật, tóm lại là cảm thấy chính mình phát hiện được bí mật mà không thể nói ra.

Thời điểm vừa mới đi đưa nước…… Tần Việt cố ý nhắc nhở một câu, nói đem một lọ nước mơ chua đưa cho cô ấy.

……….

Tưởng tượng đến đây, Tống Văn Hạo liền cảm thấy quan hệ giữa Trì Bối và Tần Việt nhất định không đơn giản, rõ ràng hướng bọn họ muốn đi ngược chiều, lại nói tiện đường, đưa người ta về nhà.

Tần Việt liếc xéo mắt hắn, nhắc nhở: “Không nên tò mò việc không được tò mò.”

Tống Văn Hạo: “…… Vâng.”

Tần Việt nghĩ đến biểu cảm của người nọ lúc trốn tránh, nhẹ nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên.

Thật giống như lúc còn nhỏ, một chút liền xù lông.

Sau khi Trì Bối về nhà, căn phòng trống rỗng chỉ có một người là cô.

Cô vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ của mình, kéo tay áo tiến phòng bếp chuẩn bị làm cơm chiều, còn thuận tay gọi điện thoại cho Trì Bảo.

“Chị, buổi tối chị có về nhà ăn cơm không?”

“Không về, em làm cơm cho mình ăn thôi, chị ở bên này có chút bận.” Trì Bảo nghĩ nghĩ hỏi: “Về nhà lúc tan tầm?”

“Vâng, ngày đầu tiên đi làm cũng không cần tăng ca gì đó.”

Trì Bảo dừng một chút, thấp giọng hỏi: “Cảm giác thế nào?”

“Khá tốt, vừa mới bắt đầu còn có chút không thích ứng.”

“Ăn cơm ở đâu.” Trì Bảo nghĩ nghĩ lại nói: “Chị nghe nói nhà ăn Thần Việt không có đồ uống, có hay không ăn thức ăn ở ngoài?”

Trì Bối a một tiếng: “Không có, Tần tổng đi nhà ăn để ăn cơm, còn tặng đồ uống cho nhân viên……”

Trì Bảo nghe, nghẹn nghẹn, cuối cùng thật sự là không nín được mắng một câu: “Cái này muộn tao[1].”

Muộn tao[1]: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.

“A? Cái gì?” Trì Bối không nghe rõ.

Trì Bảo ho một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tiểu Bối Bối nha.”

“Chị nói đi.”

“Chị nói với em, em không thể quá ngây thơ, chỗ làm việc rất loạn, em nhất định phải thông minh lên. Tuy rằng nói em ở các phương diện đều rất thông minh, nhưng EQ lại không tốt, có đôi khi người ta đào cho em cái hố mà không biết. Cho nên chị kiến nghị em cùng đồng nghiệp với lãnh đạo gì đó đừng thân cận quá…… Bọn họ đều là kẻ già đời, em lại là tiểu bạch thỏ không cơ linh nên rất dễ trở thành món ăn trong mâm vật của người khác.” Là một người từng trải lại còn là chị của Trì Bối, Trì Bảo chân thành cho kiến nghị tốt nhất.

Trì Bối nghe vậy thì sửng sốt, đáp ứng: “Được, em sẽ không thân cận quá với mọi người.”

“Đồng nghiệp thì không sao, hợp nhau thì vẫn có thể, nhưng quan trọng là lãnh đạo!” Trì Bảo nhấn mạnh: “Ngàn vạn không thể thân cận quá biết không?”

Trì Bối: “……”

Cô cảm thấy lời nói này của chị mình có chút ý riêng gì đó. Nhưng làm một người tỷ khống thì chị nói gì cũng đúng, chị nói là phải nghiêm túc nghe, Trì Bối nhớ kỹ, tự nhiên là miệng đầy bảo đảm đáp ứng.

“Biết.”

Tắt điện thoại, Trì Bối an tâm nấu cơm. Ngay từ đầu cô đã là mười phần không dính dương xuân thủy[2], chỉ là sau lại Trì Bảo dạ dày xảy ra vấn đề, dì cũng không thể ở lại đây suốt, cho nên Trì Bối đi học nấu cơm. Cô không nghĩ tới chính mình còn rất có thiên phú, đồ ăn làm ra cũng không tồi.

Mười phần không dính dương xuân thủy[2]: chỉ nước tháng ba. Tháng ba mùa xuân thời tiết vẫn còn rất lạnh, nước cũng rất lạnh. Mười ngón không dính dương xuân thủy là chỉ mùa xuân tháng ba không cần phải tự mình giặt quần áo, ý chỉ người có gia cảnh điều kiện tốt, không phải làm lụng.

Sau này, cũng dần thành thói quen ở nhà tự mình nấu cơm.

Ăn cơm xong, cô về phòng của mình để xem sách, gửi cho Trì Bảo một tin nhắn rồi đi ngủ.

Ngày đầu tiên đi làm, tổng thể mà nói chính là hoàn mỹ.

Hai ngày sau, Trì Bối ở công ty cũng không tồi.

Cô có điểm cao hứng chính là nhà ăn công ty mà ngày đầu tiên đi làm không có máy đồ uống thì hiện tại đã có. Cơm trưa mỗi ngày ăn cũng nhiều hơn.

Tôn Hân Nhiên đối với cô tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc: “Trì Bối em ăn cũng không ít nha.”

Trì Bối gật đầu: “Em có nói em ăn ít đâu?”

Tôn Hân Nhiên choáng váng, có chút nghi hoặc: “Ngày đầu tiên đi làm kia chỉ là không ngon miệng thật?”

Nghe vậy, Trì Bối cười cười nói: “Là thật, ngày đó không phải rất muốn ăn cơm.”

Hai người đang ngồi trong văn phòng trò chuyện, đột nhiên giám đốc bộ nghiên cứu đi ra, vỗ vỗ tay khiến cho mọi người chú ý.

“Buổi tối hôm nay các vị không có việc gì chứ? Chúng ta cũng phải làm một cái gì đó để đón người mới đến. Để hoan nghênh vài vị đồng nghiệp mới, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.”

Tiếng nói vừa dứt, các đồng nghiệp trong nháy mắt liền hưng phấn: “Lý tổng, đến nơi nào ăn đây? Vị trí có thể tùy tiện chọn sao?”

Lý tổng liếc mắt vị nhân viên sinh động kia, gật đầu nói: “Tùy ý chọn, trước 5 giờ sẽ quyết định.”

Đột nhiên, có người tò mò hỏi: “Giám đốc, chúng ta liên hoan Tần tổng có tới không?”

Này không phải bọn họ quá tò mò mà là vì ngày hôm qua bộ hành chính bên kia liên hoan, Tần Việt có đi. Bất quá cũng có người nói là vừa lúc gặp nhau, Tần Việt đi vào uống ly rượu liền rời đi. Sự thật rốt cuộc là như thế nào, cũng không có người biết.

Tóm lại…… Bọn họ cũng hy vọng Tần Việt có thể đến chỗ liên hoan của bộ phận mình.

Giám đốc sửng sốt, cười cười nói: “Tôi sẽ đi hỏi cho mọi người?”

“Được.”

Giám đốc vừa đi, trong nháy mắt mọi người lập tức sinh động hẳn lên: “Tần tổng hẳn là sẽ đến.”

“Không nhất định.”

Tôn Hân Nhiên ghé vào bên cạnh Trì Bối, cầm cái ly hỏi: “Trì Bối, em nghĩ Tần tổng có đến không.”

Trì Bối hoảng hốt, lắc đầu: “Không biết.”

Bất quá theo cô biết, Tần Việt hẳn là rất bận mới đúng, làm sao có thời giờ tham gia liên hoan cùng nhân viên.

Chỉ là, cô đã đánh giá cao về trình độ bận rộn của người nọ.

Anh không chỉ có tới mà còn bình tĩnh…… ngồi bên cạnh cô cả một đêm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN