Ôm Một Cái Nha! - Chương 6: Bồi tội
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
143


Ôm Một Cái Nha!


Chương 6: Bồi tội


Địa điểm quán thịt nướng cách công ty không xa, lo lắng tan tầm sẽ kẹt xe nên cố ý chọn cái gần công tỵ

Trì Bối cùng Tôn Hân Nhiên với vài người đồng nghiệp ngồi cùng một xe. Lúc tan tầm giám đốc đã đặt trước một phòng bao rất lớn, cũng đủ cho cả đồng nghiệp của bộ nghiên cứu. Có đồng nghiệp bởi vì có việc cho nên không cùng đi.

Trải qua mấy ngày ở chung, Trì Bối cùng Tôn Hân nhiên cũng đã dung nhập đến bên trong bộ phận này. Mọi người ghé vào nhau, ngẫu nhiên cũng có thể nói giỡn.

Trì Bối tuy rằng chậm hòa nhập, nhưng chỉ cần quen thuộc, người sẽ rất dễ ở chung.

Cô đang chuyên tâm nướng thịt, đột nhiên nghe được bên tai có người ở thảo luận nói: “Các người nói Tần tổng có tới hay không? Vừa mới không nghe thấy giám đốc nói.”

“Khả năng là không thể nào, gần đây bộ dáng Tần tổng giống như rất bận.”

“Phải không?”

“Đúng vậy, gần đây công ty không phải đang phải làm báo cáo về người máy luyến ái sao, khẳng định rất bận.”

“Đó cũng là, hy vọng nhiều vào Tần tổng có thể tới, lúc đó muốn tôi ăn ít đi hai miếng thịt cũng có thể.”

……

Nữ nhân ghé vào cùng nhau đại đa số đều là các loại hình bát quái, Trì Bối ngồi ở trong một góc cầm nước ấm uống, an an tĩnh tĩnh nghe, không tham dự vào.

Nữ nhân bộ nghiên cứu tuy rằng không nhiều lắm, nhưng các nam nhân đối với Tần Việt đại đa số cũng là sùng bái, nếu anh có thể lại đây nói một vài lời tri thức chuyên nghiệp, phân tích tiến triển của nghiên cứu mới, mọi người cũng sẽ cao hứng lạ thường.

Một đám người còn không có thảo luận xong, cửa phòng liền có người gõ, là người phục vụ mang đồ ăn tiến vào.

Mọi người: “…… Ai.”

Trì Bối nhìn mà chỉ cảm thấy buồn cười.

Cô cúi đầu nhắn tin cho Trì Bảo nói tối nay cùng bộ phận đi ăn, tin nhắn còn chưa có gửi đi thì đột nhiên nghe được tiếng thét chói tai đầy hưng phấn.

“Oa, Tần tổng tới.”

“Trời ơi.” Tôn Hân Nhiên ở bên cạnh Trì Bối kinh hô nho nhỏ.

Cô ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, vừa lúc thấy được người nọ mang một khuôn mặt cười, đôi tay anh cắm túi đứng ở cửa, cùng giám đốc đứng một chỗ, đi theo chào hỏi mọi người trong phòng.

Khi Tần Việt đến, bầu không khí trong phòng bao nháy mắt liền rối loạn, so với thời điểm ban đầu sinh thêm động vài phần.

Còn chưa tới thời điểm chính thức ăn uống, Tần Việt bị vây quanh hỏi vài vấn đề chuyên nghiệp, anh đều giải đáp từng cái từng cái một, thanh âm dễ nghe, tri thức năng lực chuyên nghiệp. Ở một điểm đặc biệt nào đó giải thích lại độc đáo. Trì Bối ngồi ở một bên nghe cũng say sưa ngon lành.

Hiện tại hiểu biết của cô tuy rằng không nhiều lắm, thế nhưng biết Tần Việt đối với việc như thế này sẽ không che giấu, chỉ cần mọi người hỏi đến, anh đều nguyện ý trò chuyện, nói cho mọi người vấn đề.

Vị trí của cô cách Tần Việt chỉ có chút khoảng cách, cách vài người. Từ bên này của cô mà nhìn qua, khó khăn lắm mới có thể nhìn đến bàn tay của người kia, khớp xương rõ ràng, lại còn hơi hơi uốn lượn, tư thái lười biếng khoác lên chén trà nhỏ trước mặt. Rõ ràng cái gì cũng chưa làm…… Nhưng lại làm người ta khó có thể bỏ qua mị lực của anh.

Hàn huyên một hồi, người phục vụ đem toàn bộ đồ ăn lên, mọi người không sai biệt lắm cũng muốn bắt đầu ăn uống.

Mắt Tống Văn Hạo nhìn giữa chỗ ngồi của bọn họ, cười nói câu: “Chúng ta có phải nên cho các đồng nghiệp nữ một đặc quyền? Để bọn họ ngồi ở giữa?”

Trì Bối cùng Tôn Hân Nhiên đều ngồi ở trong một góc, mặt khác ba nữ đồng nghiệp lại ở đối diện hai người, năm người ghé vào nhau.

Nháy mắt, nam đồng nghiệp bên cạnh Tần Việt đều đứng dậy, nhìn về phía các cô: “Đúng đúng đúng, Trì Bối cùng mọi người mau lại đây, các cô ngồi ở giữa cho thuận tiện một chút.”

Trì Bối: “……”

Còn có người nói giỡn nói: “Tới, cho mọi người có cơ hội tiếp xúc gần gũi với Tần tổng, Tần tổng sẽ không ngại đi.”

Tần Việt nhướng mày cười, nhàn nhạt nói: “Tự nhiên.”

Tự nhiên.

Không ngại.

Trì Bối hoàn toàn là bất đắc dĩ đổi vị trí, thẳng đến lúc ngồi ở bên cạnh Tần Việt, cả người vẫn ngốc, cô nhìn về phía Tôn Hân Nhiên ở một bên…… Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười hướng ánh mắt về cô, là vui vẻ cùng khẩn trương.

Xuyên thấu qua ngồi ở giữa, Trì Bối nhận được ánh mắt, yên lặng ngồi xuống.

Đột nhiên, bên tai giống như là có người cọ qua, rơi xuống một câu: “Khẩn trương?”

Trì Bối cầm chiếc đũa trong tay nắm thật chặt, không trả lời.

Cô thì có cái gì mà khẩn trương, bất quá chỉ là ngồi cùng lão bản ăn cơm mà thôi, lại không phải chưa ăn qua.

Nghĩ, Trì Bối nghiêng nghiêng mà liếc nhìn Tần Việt, vẻ mặt ngạo kiều.

Tần Việt không tiếng động cong cong khóe môi, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Thịt nướng của nhà hàng này không tồi, Trì Bối thích ăn cho nên làm cho nó thật ngon. Vì thế khi đồ ăn vừa mới lên, ngay lập tức cô bắt đầu hết sức chuyên chú vào thịt nướng, chuẩn bị ăn thật nhiều, bên cạnh lại đặt xuống một cốc nước mơ chua. Tất cả cũng đủ làm cho người ta ngon miệng, hơn nữa cô cũng đang thật đói bụng.

Trong phòng có tiếng tư tư vang lên, mùi hương dần dần phiêu tán ra.

Đại bộ phận đồng nghiệp đều là khách quen của quán thịt nướng này, đối với thịt nướng cũng quen.

Trì Bối chậm rãi nướng cánh gà, đột nhiên nghe được bên cạnh có người đang nói chuyện.

“Tần tổng, anh có cần tôi hỗ trợ không?”

Tần Việt ngữ điệu lãnh đạm, thấp giọng nói: “Không cần.”

Tôn Hân Nhiên cứng đờ, không nghĩ tới Tần Việt sẽ cự tuyệt hoàn toàn như thế, cô ấy đỏ mặt rồi tái đi, sửng sốt gật đầu: “Được.”

Tần Việt đối với phụ nữ không kiên nhẫn giống nhau, lúc này cũng sẽ không nói thêm cái gì, ngược lại là Tống Văn Hạo ở một bên ho một tiếng nói: “Tần tổng chúng ta có thói quen thích sạch sẽ, huống chi nào có ai để phụ nữ phục vụ.”

Tôn Hân Nhiên cười cười, cũng cảm thấy có vẻ hợp lý.

“Là tôi đường đột.”

Hai người trò chuyện, Trì Bối bớt thời giờ nhìn Tần Việt, người này trước mặt…… Đang nướng hai mảnh khoai tây, còn lại cái gì đều không có, bia bên cạnh mở hai lon.

Cô liếc mắt, không sẵn lòng nhiệt tình hỗ trợ.

Nhưng nghĩ người này trước kia giúp mình cùng chị, Trì Bối chung quy có chút mềm lòng, dùng thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy mà nói: “Tần tổng, anh không ăn à?”

Tần Việt nhướng mày, yên lặng nhìn cô: “Không.”

Trì Bối: “…… Anh có thể kêu trợ lý nướng cho anh?”

“Tôi có thói quen sạch sẽ.”

Trì Bối gật gật đầu, một bộ dáng nghe không hiểu: “Cái kia anh cũng đừng ăn đi.”

Tần Việt: “……”

Bị chọc giận quá mà phát cười.

Khóe môi anh hơi cong, mặt mày hơi rũ nhìn tiểu bạch thỏ bị chọc cho nóng nảy sẽ cắn người trước mặt, thấp giọng hỏi: “Còn ghi hận tôi đoạt công việc của chị cô?”

Vừa nói đến cái này, Trì Bối liền tỏ vẻ vô cùng tức giận.

Cô biết thương trường như chiến trường, thay đổi trong nháy mắt. Mỗi một bước đầu tư cùng hạng mục đều không thể đi nhầm, đều không thể xuất hiện bất luận sai lầm gì. Nhưng thực tế cô biết cái hạng mục kia đối với Thần Việt mà nói thì có thể có có thể không, nhưng đối với Trì Bảo mà nói lại không phải vậy, nếu không có, có lẽ một năm này sẽ không dễ đi, trừ phi tìm được điểm đột phá mới.

Đây cũng là vì cái hạng mục này nên Trì Bảo mới bận rộn như thế.

Bản thân Trì Bối lại rất tỷ khống, các phương diện đều thực giữ gìn Trì Bảo, vô luận chị làm cái gì đều là đúng, nói cái gì cũng đúng.

Đương nhiên, cô cũng biết ý nghĩ của chính mình quá mức trẻ con và quá mức ngây thơ, Tần Việt bắt lấy hạng mục cũng đúng là bình thường, anh không có lý do gì nhường cho Trì Bảo, bọn họ lại không phải họ hàng thân thích gì đó, nếu là thân thích cũng muốn tính toán rõ ràng.

Kỳ thật Trì Bảo không ngại, thua thì thua, không có cảm giác quá lớn, nhưng Trì Bối lại tương đối trẻ con. Lúc này lại nhìn Tần Việt, nhịn không được dỗi vài câu, cô hoàn toàn khống chế không được.

Bất quá…… Cô sở dĩ dám đối với Tần Việt như vậy là vì đại khái từ đáy lòng biết, Tần Việt sẽ không coi lời nói của cô là thật, sẽ không so đo với cô.

Trì Bối căm giận mà trừng mắt nhìn anh, khẩu thị tâm phi: “Không có.”

Tần Việt lười nhác mà ừ một tiếng, đột nhiên duỗi tay đặt ở sau lưng ghế cô ngồi, thong thả ung dung giải thích một câu: “Cái hạng mục kia, chị cô ăn không vô.”

Trì Bối: “…… Cơ hội cũng chưa cho người ta, anh như thế nào biết ăn không vô.”

Cô cầm chiếc đũa trước mắt chọc cánh gà, giống như là phát tiết: “Anh lợi hại.”

Tần Việt mỉm cười, có chút cong người, cầm một chiếc đũa từ trong chén Trì Bối lấy đi miếng cánh gà bị cô chọc đến không nỡ nhìn, ôn nhu nói: “Tôi ăn cánh gà, coi như là cho cô bồi tội?”

Trì Bối: “……”

“Không……” Lời còn chưa nói xong, Tần Việt đã ăn cánh gà.

Một lúc sau, Tần Việt hỏi: “Cái này bồi tội được không?”

Trì Bối lắc đầu: “Anh chiếm tiện nghi của tôi.”

Cô cực khổ cực khổ nướng được cánh gà, vì cái gì phải cho Tần Việt ăn??? Còn có…… Tần Việt thói quen sạch sẽ mà???

Tần Việt ý vị thâm trường nhìn cô, có ý riêng: “Tôi còn chưa chiếm được.”

……?

Có ý tứ gì???

Chẳng qua, không chờ Trì Bối suy nghĩ cẩn thận, một bên giám đốc đã nâng chén, hướng mọi người nói kính Tần tổng, kính đồng nghiệp mới…… Uống xong hai ly nước trái cây, Trì Bối cũng quên tìm Tần Việt truy cứu trách nhiệm cánh gà.

Với lại, cô không muốn cùng Tần Việt nhiều lời.

Trì Bối cúi đầu nghiêm túc ăn thịt nướng, Tần Việt ngược lại lại không chọc ghẹo cô nữa. Cũng may mắn, toàn bộ đồng nghiệp ở đây chỉ nghiêm túc cùng đồ ăn đấu tranh, từng người trò chuyện cùng lửa nóng, không có ai chú ý tới bọn họ ở bên này.

Ăn uống no đủ, những người còn lại còn chưa rời đi, Trì Bối đột nhiên liền cảm thấy có chỗ không thích hợp.

Vị trí cô ngồi cùng vị trí Tần Việt ngồi, giống như càng ngày càng đến gần rồi, gần đến…… Chân bọn họ phía dưới bàn đụng phải nhau, tuy nói không có đến nông nỗi da thịt dính sát vào nhau nhưng Trì Bối mặc quần không dày, đơn giản là quần jean. Thời điểm nghiêm túc cảm thụ, cô còn có thể cảm nhận được người nọ bên cạnh……Đùi thịt bị bao vây trong quần tây, thời điểm không cẩn thận đụng phải, giống như có nguồn nhiệt từ bên kia truyền tới.

Giống như chân hai người dán sát bên nhau……

Tưởng tượng đến đây, mặt Trì Bối nháy mắt liền đỏ lên, cô nhanh chóng từ vị trí đứng lên, khiến cho mọi người nhìn chăm chú.

Mọi người sửng sốt, nhìn cô: “Trì Bối làm sao vậy?”

Trì Bối hoảng hốt, đối với ánh mắt Tần Việt cười như không cười, lúng ta lúng túng: “Em đi toilet.”

Nói xong, cô kéo ghế ra, thật nhanh chạy ra ngoài.

Tần Việt nhướng mày, cúi đầu nhìn dáng ngồi của mình, hơi dịch một chút, thu hồi chân đang mở rộng của mình, quy quy củ củ ngồi ở nguyên vị trí.

Toilet, Trì Bối vốc nước lên mặt để giảm nhiệt độ, làm nhiệt độ gương mặt không rõ ràng như thế. Cô chậm rì rì làm xong hết thảy, đối với người trong gương hít sâu một hơi mới chuẩn bị trở về phòng, kết quả vừa mới đi ra từ chỗ ngoặt, cô liền nghe được âm thanh không giống bình thường.

Cô sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn một màn trước mặt, còn chưa kịp thấy rõ ràng, đôi mắt đã bị một bàn tay to hơi lạnh bịt kín.

Thanh âm người tới thấp thấp, có điểm khàn khàn.

“Nhìn cái gì.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN