Omega Gả Vào Nhà Giàu - Chương 102: Pheromone của cậu rất nồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Omega Gả Vào Nhà Giàu


Chương 102: Pheromone của cậu rất nồng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mưa cọ rửa ngã tư đường không nhiễm một hạt bụi, con chó đốm vui vẻ gâu gâu dưới tán ô, nhìn quanh thấy bốn phía không có xe đi qua, giơ chân lên phi như bay về phía Kỷ Từ.

Nó đến gần cậu dừng chân lại, đầu ướt nhẹp thiếu chút nữa va phải đùi cậu.

Nó thè lưỡi, mắt chó tròn vo tha thiết nhìn cậu, lại quay đầu nhìn người đàn ông kia.

Gâu gâu ~

Kỷ Từ nhìn thấy người đàn ông đi đến trước mặt, vẫn còn chút ấn tượng.

Ngài Hoắc từng giúp đỡ cậu.

Kỷ Từ nhẹ nhàng vuốt tai con chó, nói với người tới: “Cảm ơn, tôi đang tìm nó.”

Hoắc Văn Chi cười khẽ: “Tìm thấy trước cửa hàng ăn vặt, chắc là đói bụng, trời mưa lại không đi được.”

Kỷ Từ:…

Xem ra bình thường cậu cho ăn hơi ít.

Sau khi bị mưa xối chó đốm lộ ra nguyên hình, nhìn thoáng qua là thấy bệnh nấm trên da.

Kỷ Từ định đem nó đến viện khám.

Mưa không ngớt, xung quanh không có xe và người đi đường qua lại, người họ Hoắc này đột nhiên xuất hiện còn đem con chó mà cậu đang tìm đến.

Một suy nghĩ chợt lóe trong đầu, Kỷ Từ nghĩ đến người yêu qua mạng cũng họ Hoắc, chần chừ vài giây, nhìn đối phương không chắc lắm.

Cậu lấy máy truyền tin ra, màn hình dính nước, lau khô, nhìn tin nhắn WeChat cách đây không lâu, nói: “Anh là… anh của Hoắc Văn Chi?”

Trời mưa không tiện ra ngoài, nếu Hoắc Văn Chi không tiện đi, nhờ anh của mình đến giúp cũng không phải là không thể.

Hoắc Văn Chi: “…”

Hắn nín cười: “Cần đưa nó đến bệnh viện khám không, xe của tôi đỗ ở phía trước.”

Kỷ Từ: “… Làm phiền anh.”

Hoắc Văn Chi: “Không phiền.”

Kỷ Từ mang chó lên xe, Hoắc Văn Chi vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu.

Kỷ Từ cúi đầu nhắn tin cho Wenz.

Kẻ điên: Tôi tìm được chó rồi, anh cô tìm hộ.

Máy truyền tin Hoắc Văn Chi để trên ghế lái phụ rung rung.

Kỷ Từ nhìn sang.

Cậu lại nhắn thêm một tin.

Kẻ điên: Trước đó anh ấy cũng từng giúp tôi.

Máy truyền tin tiếp tục rung.

Kỷ Từ không chớp mắt:…

Không thể ra ngoài còn đem theo điện thoại của em gái.

Kỷ Từ không ngu, suy nghĩ một chút đã nghĩ ra.

Nghe buồn cười nhưng không phải không có khả năng.

Sắc mặt của cậu dần trở nên lạnh, cậu nhìn kỹ người đàn ông lái xe đằng trước: “Hoắc Văn Chi.”

Hoắc Văn Chi: “Ừ.”

Kỷ Từ: “…”

Hai tay đặt bên sườn nắm thành nắm đấm, nếu hắn không lái xe, Kỷ Từ đã đấm hắn một cái để dạy cách cư xử.

Cậu bị người ta lừa.

Yêu qua mạng gì đó, quả nhiên vừa lừa tình vừa lừa người.

Kỷ Từ lau người cho chó, vứt cái khăn sạch của Hoắc Văn Chi đi, cởi áo khoác của mình ra lau.

Hoắc Văn Chi yên lặng nhìn hết:…

Chậc, nhóc đầu hồng thù dai, đồ của hắn cũng không dùng, dỗ thế nào mới được đây?

Hoắc Văn Chi càng lái càng chậm, phải nhân lúc này cẩn thận suy nghĩ cứu vãn hình tượng của mình với Kỷ Từ.

Hoắc Văn Chi lái con xe rùa, thong thả đến bệnh viện thú y.

Kỷ Từ nhìn thấy biển bệnh viện, xe vừa mới đỗ, cậu ôm chó xuống xe, không thèm quay đầu.

Hoắc Văn Chi theo kịp, thấy mái tóc hồng bồng bềnh của Kỷ Từ ướt sũng, vươn cánh tay dài ra, che ô cho cậu.

Kỷ Từ vẫn đanh mặt lại, không thèm liếc nhìn hắn một cái.

Trời vẫn đang mưa, trong bệnh viện thú y rất ít khách, thỉnh thoảng có tiếng chó mèo kêu ở bên trong.

Kỷ Từ đem chó cho bác sĩ khám, nó rất nghe lời, lúc lấy máu cũng không giãy giụa, đau thì nhìn Kỷ Từ gâu một tiếng, cậu xoa nó, nó lại im.

Bác sĩ nói: “Con chó này ngoan ghê.”

Con chó đốm này là một con chó ta thông thường, đã được chín tháng, bởi vì thiếu dinh dưỡng nên mới gầy da bọc xương, có vẻ đầu lớn người bé.

Hơn nữa nó mắc bệnh ngoài da nghiêm trọng, tai cũng không sạch, cần trị liệu định kỳ.

Kỷ Từ đảo mắt nhìn đơn thuốc bác sĩ in ra, ôm chó đi khám các mục còn lại, bận bịu đến độ quên mất người yêu qua mạng giả dối đang đi theo.

Cậu đem thuốc được kê đi, thiếu chút nữa va phải cằm người đàn ông đang đến gần.

Kỷ Từ: “…”

Kỷ Từ không hiểu, dù sao hai người chung đụng là một hồi âm mưu, cậu không trực tiếp vạch trần đối phương, cậu cho là mình đã nể mặt lắm rồi. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nhưng vì sao người này vẫn không đi?

“Sao anh vẫn chưa đi?”

Hoắc Văn Chi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Vẫn đang mưa.” Lại nói, “Sắp đến giờ cậu live rồi, lát nữa đưa cậu về vẫn kịp.”

Kỷ Từ mím môi: “Vậy tôi thật sự là phải cảm ơn… ngài Hoắc có ý tốt.”

Cậu nhấn mạnh hai chữ ngài Hoắc, người trước mặt là một người đàn ông quả thật người cao chân dài dáng người đẹp, nhưng giới tính lại cách xa vạn dặm với hình tượng trong game, còn là đàn ông.

Kỷ Từ không nghĩ ra, tại sao Hoắc Văn Chi phải nói chuyện với cậu như vậy trong game, lúc mở mic còn dùng giọng nữ, dùng phần mềm đổi giọng chơi vui sao?

Cũng lạ là cậu không nhạy bén, đã biết không ít thủ đoạn lừa gạt game online mà không ngờ cũng có một ngày mình bị lừa gạt mắc mưu.

Hoắc Văn Chi không lừa tiền cậu, nhưng lừa gạt tình cảm chân thành của cậu đi rồi.

Cậu cho là mình không thể tha thứ kiểu lừa gạt này.

Cậu lạnh lùng nói: “Tuy ngài Hoắc từng giúp tôi, nhưng lừa người ta chuyện này… Tôi không đánh anh mấy cái, không công kích anh bằng lời nói lạnh lùng đã là quá lắm rồi.”

Hoắc Văn Chi liếc nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi,” lại nói, “Tôi vốn không muốn giấu giếm giới tính, trừ chuyện này, cái gì cũng là thật. Chuyện này tạm thời không nói hết được, cậu đừng giận.”

Kỷ Từ: “…”

Chó đã khám xong, thuốc cũng lấy rồi.

Kỷ Từ dắt chó đi, ôm một túi thuốc to đi đến quầy tính tiền. Trời mưa to, bây giờ gọi xe khá chậm, có tài xế cũng không muốn xuống xe vào lúc này.

Cậu định gọi điện bảo trợ lý lái xe đến đón.

Cuộc gọi được kết nối, trợ lý nhỏ giọng, một lát sau mới nói cho Kỷ Từ biết anh ở bệnh viện, mẹ bị ốm đột ngột, chuẩn bị làm tiểu phẫu, tạm thời không đi được.

Kỷ Từ im lặng, nói với trợ lý có gì cần giúp có thể liên hệ với mình.

Kết thúc cuộc gọi, cậu ôm lấy cái cổ bị cạo sạch lông của con chó, một người một chó nhìn mưa ngoài cửa xuất thần.

Sáu giờ mười lăm phút chiều.

Hoắc Văn Chi nói: “Tôi đưa cậu về.”

Cuối cùng Kỷ Từ vẫn đưa con chó đốm ngồi trên xe Hoắc Văn Chi đi. Hắn tính toán thời gian, trên đường đi giải thích sơ qua chuyện hắn không cố ý giấu giếm giới tính.

“Tôi có thằng em trai mười một tuổi. ID của nó là Ông đây rất đẹp trai, bị cậu giết nhiều lần, trẻ con tim thủy tinh, không chơi game nữa.”

“Có điều bây giờ nó là fan não tàn của cậu, mỗi ngày đều hóng live của cậu, bị kỹ thuật và bề ngoài của cậu thuyết phục.”

Kỷ Từ:…

Kẻ nhiều tiền tay phế lại là học sinh tiểu học mười một tuổi, cậu còn hung hăng ngược học sinh tiểu học ở điểm hồi sinh không ít lần.

“Sau đó nó khóc với tôi, tôi chỉ muốn giúp thằng em hờ, nghĩ thế nào lại đi tạo tài khoản loli. Vốn muốn trêu chọc cậu một chút, sau khi tiếp xúc phát hiện trừ ít nói, kỹ thuật cao thỉnh thoảng nói lời ác độc, thật ra cũng tốt, tôi thấy không cần thiết nữa.”

Kỷ Từ:…

Hoắc Văn Chi: “Có buổi tối tâm trạng cậu không tốt lắm, muốn nghe tôi hát, tôi thấy kênh thế giới có người bán filter thay đổi giọng, lúc ấy thật sự là nóng đầu nên dùng. Sau đó không hề muốn đùa cậu lừa cậu, có điều cái filter đổi giọng không dễ giải thích.”

Hoắc Văn Chi lái xe đưa Kỷ Từ đến ngoài cửa lớn khu chung cư, nghiêm túc nhìn cậu: “Một chuyện cuối cùng, tôi biết Ôn văn nho nhã chính là Kẻ điên nóng tính sớm hơn cậu nghĩ, không hề muốn chỉ trích thân phận này của cậu, tôi thật lòng có cảm tình với cậu.” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

“Hầu như tôi mỗi ngày tôi đều xem live của cậu.”

Kỷ Từ:…

Kỷ Từ đưa chó đốm về nhà của mình, WeChat nhận được tin nhắn của Hoắc Văn Chi.

Cậu không đọc, thuận tiện block Hoắc Văn Chi.

Nếu Hoắc Văn Chi không có ác ý với cậu, cậu không rảnh so đo, block cắt đứt liên hệ là biện pháp giải quyết nhanh nhất.

Sau lúc đó Kỷ Từ không vào nick phụ Thần Tích nữa, đúng giờ live đến giờ tắt live, thỉnh thoảng đọc bình luận, cũng không biết là muốn nhìn thấy ID nào.

Trước kia khi không chơi nick phụ ngày cứ như vậy trôi qua, dạo này cậu lại luôn cảm thấy nhàm chán, chiều nào cũng dắt chó đi dạo một vòng về nhà rồi hết việc.

Ngồi cạnh cửa sổ sát đất cả ngày, ngẩn người đến buổi tối tiếp tục live.

Ăn cơm trưa xong, Kỷ Từ cùng chó đốm nằm trên ghế salon xuất thần.

Máy truyền tin trong tay bỗng nhiên vang lên, một dãy số lạ, cậu ấn nghe.

“Kỷ Từ.”

Không nhận ra chủ nhân của giọng nói là ai.

“Không bỏ block tôi thì thôi, không vào game sao?”

Kỷ Từ:…

Đồ điên.

Cậu tắt điện thoại, cảm xúc giống như nước lặng chợt phiền muộn.

Không chơi nick phụ, người yêu qua mạng cũng mất, chơi game càng không có ý nghĩa, mỗi ngày leo rank chơi với dân mạng còn không đủ?

Game có gì vui.

Buổi chiều Kỷ Từ ra ngoài, chọn một chiếc xe đạp công cộng đi lang thang trên những con phố xung quanh.

Đến khi rời xa phạm vi khu chung cư, đi vào trung tâm khu thương mại, cậu thấy ồn ào, tiếp tục đạp đi, đến khu làm việc mới yên tĩnh.

Xung quanh rất nhiều tòa nhà văn phòng hoành tráng, Kỷ Từ nhìn biển báo giao thông, nhớ ra công ty cậu mình ở gần đây, do dự không biết có nên vào thăm không.

Kỷ Từ mua một ít đồ ăn nhanh và đồ uống ở cửa hàng đồ ăn nhanh, lúc ra ngoài suýt va phải người đang vào.

Hoắc Văn Chi ngồi trong xe xem văn kiện, trợ lý đi mua cà phê cho hắn, vừa mới chờ một lát, một luồng mùi sữa ngọt nhàn nhạt bay vào mũi.

Ánh mắt lướt qua cửa kính xe ô tô, chạm mắt với thanh niên đang ôm đồ ra.

Hoắc Văn Chi vui sướng, lại căng thẳng.

Hắn đẩy cửa xuống xe, giữ đầu xe đạp công cộng của Kỷ Từ.

“Kỷ Từ, ” Hoắc Văn Chi nghiêm túc, “Pheromone của cậu rất nồng.”

Kỷ Từ: “… Anh bị điên?”

Hoắc Văn Chi bất đắc dĩ, nhưng để cậu đi thì không an toàn.

Mùi lần này hắn ngửi được nồng hơn hai lần trước.

Thế mà Kỷ Từ không hề phát hiện, càng không hề thấy khó chịu.

Hắn không tin Kỷ Từ là một Beta.

Hoắc Văn Chi chưa từng tỏa pheromone của mình trước mặt người ngoài.

Mùi bạc hà tươi mát bay vào xoang mũi, túi trên tay Kỷ Từ suýt chút nữa rơi xuống.

Cậu lắc đầu, không thể tin trừng mắt nhìn Hoắc Văn Chi.

Hoắc Văn Chi không hề quá trớn: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện khám.”

Vốn chỉ có Hoắc Văn Chi ngửi thấy pheromone nhưng bởi vì Kỷ Từ khác thường nên dường như mùi hương càng ngày càng đậm, làm cho người đi qua cũng liếc mắt nhìn chăm chú và tránh xa.

Hoắc Văn Chi giữ lấy Kỷ Từ, không cho cậu từ chối: “Nghe lời, chúng ta đi bệnh viện.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kỷ Từ: Yêu qua mạng không bị lừa tám trăm tệ, đối phương còn trả lại, nhưng nhầm giới tính rồi.

Hoắc Văn Chi: Alpha vừa đẹp trai vừa có tiền không thơm sao?

Cảm ơn mọi người ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN