Hoắc Văn Chi lái xe đưa Kỷ Từ đến tầng khám chuyên khoa cho Omega ở bệnh viện, sắp xếp khám cho cậu.
Kỷ Từ không muốn theo sắp xếp của hắn, nhưng trên đường đến bệnh viện thân thể xuất hiện cảm giác không khoẻ khác thường làm cho cậu cảm thấy xa lạ.
Khám xong mấy mục chủ yếu, bác sĩ mở miệng: “Pheromone của cậu rất đặc biệt, ngoài ra việc dùng thuốc mà cả thành phố này không mua được đã thúc đẩy pheromone của cậu nhạt đến độ gần như không thấy.”
Hoắc Văn Chi không phải người thân của Kỷ Từ, tựa vào ngoài cửa kiên nhẫn chờ.
Nghiêng tai lắng nghe, muốn nghe được một chút tin tức về cậu.
Kỷ Từ mở to mắt: “Tôi có dùng thuốc thật, nhưng thuốc đó không có tác dụng phụ với cơ thể.”
Bác sĩ thay đổi giọng điệu nghiêm nghị: “Mỗi người đều phải có trách nhiệm với cơ thể mình, không cần biết cậu lấy được thuốc từ đâu ra, cho dù được sản xuất theo phương pháp đạt tiêu chuẩn, tôi vẫn khuyên cậu ngừng uống ngay lập tức.” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bác sĩ mở kết quả khám sức khỏe của cậu ra: “Người đứng bên ngoài kia có độ xứng đôi rất cao với cậu. Ức chế pheromone phát triển bằng thuốc là cách ngắn ngủi, cậu không có khả năng dựa vào thuốc để che giấu cả đời, sớm hay muộn cũng sẽ phản tác dụng.”
“Giống như một người chậm phát triển, đến giai đoạn tuổi nhất định cũng sẽ phát triển toàn diện. Hiện giờ cậu đang gặp giai đoạn như vậy, ở lại viện quan sát vài ngày, chờ pheromone trong cơ thể ổn định rồi hẵng xuất viện, nếu cậu còn cố ý lén uống thuốc thì sau này sẽ xảy ra điều ngoài ý muốn, mất nhiều hơn được.”
Kỷ Từ:…
Kỷ Từ: “Vâng.”
Cậu không có ý làm trái lời bác sĩ, cậu làm việc luôn thuận theo tự nhiên. Lúc trước pheromone nhạt, hơn nữa người nhà mình có thể cung cấp thuốc chính quy mà bên ngoài không mua được nên cậu giấu giới tính đi. Nếu hiện tại không thích hợp, vậy cậu dừng chuyện này lại. Người nhà mà biết có khi bởi vậy mà thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Kỷ Từ làm việc luôn có chính kiến của mình, so với làm Omega, cậu càng muốn làm Beta bình thường không bị trói buộc, dù hiện giờ chẳng sợ không giấu được, đối với cậu không quá ảnh hưởng là được.
Cậu chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác để làm việc, nếu thế thì cậu đã không live đến hôm nay.
Bác sĩ thấy thái độ cậu bình thản, vừa không nghe lời vừa không phản kháng, hơi đau đầu, cũng may coi như phối hợp.
Bác sĩ gọi Hoắc Văn Chi ngoài cửa vào: “Có thể liên hệ với người nhà của cậu ấy không? Nằm viện một hai ngày theo dõi.”
Hoắc Văn Chi cúi đầu nhìn mái tóc màu hồng, Kỷ Từ đã liên hệ với trợ lý, nói hai ngày sau có việc không live.
Kỷ Từ quanh năm suốt tháng chưa xin nghỉ mấy lần, ngày lễ ngày tết vẫn kiên trì live, trợ lý hỏi lý do.
Kẻ điên: Nằm viện.
Người hầu nhỏ của Kẻ điên: !
Trợ lý phát huy trọn vẹn công phu hỏi dồn, Kỷ Từ nói ba xạo lấp liếm, tắt máy, chuẩn bị tự đi làm thủ tục nằm viện.
Hoắc Văn Chi đè bờ vai của cậu xuống: “Tôi làm xong rồi.”
Kỷ Từ nhìn hắn bằng ánh mắt sáng ngời: “Bao nhiêu tiền?”
Hoắc Văn Chi: “…”
Hắn thong thả nói một câu: “Không biết.”
Bác sĩ giơ tay lên đuổi người: “Đi ra ngoài đi ra ngoài, ra chỗ khác đùa nhau, làm chậm trễ người bệnh khác vào khám ảnh hưởng không tốt.”
Kỷ Từ: “…”
Hoắc Văn Chi khẽ cười: “Đi thôi.”
Kỷ Từ đi theo phía sau hắn, đầu vẫn trống rỗng.
Tới phòng bệnh, chưa ngồi nóng chỗ đã có hộ sĩ đến đưa đồ.
Hộ sĩ đưa đồ cho Kỷ Từ: “Băng dính ngăn mùi pheromone, có thể dán hằng ngày, để ngừa xuất hiện sự cố.”
Biểu cảm trên mặt Kỷ Từ viết muốn ném thứ đồ chơi này xuống lầu.
Hoắc Văn Chi nhịn cười, nhận hộp: “Được, tôi sẽ dán lên cho cậu ấy.”
Hộ sĩ rời đi, sắc mặt Kỷ Từ có chút khó chịu, cậu nhìn chằm chằm cái hộp, nghiêm túc mở miệng: “Tôi không dán đồ chơi này.”
Hoắc Văn Chi ân cần dạy bảo: “Tự do đáng quý nhưng sinh mệnh quý giá hơn.”
Hắn không thèm để ý ánh mắt như mũi tên của Kỷ Từ: “Vì an toàn, cậu hy sinh một chút.”
Kỷ Từ không nhúc nhích, hiếm thấy lộ ra chút tính trẻ con.
Bởi vì không thích nên phản đối sử dụng.
Hoắc Văn Chi nói: “Trong phòng toàn là mùi của cậu, ngọt lắm.”
Kỷ Từ: “…”
Cậu lạnh nhạt nói: “Ngọt như vậy anh thấy ngấy không?”
Hoắc Văn Chi không thèm chớp mắt: “Thơm.”
Kỷ Từ: “…”
Anh chàng cool ngầu gặp tên vô lại, có miệng khó trả lời.
Mở hộp ra, băng dính ngăn mùi pheromone vô cùng mềm mại, dán lên xúc cảm khá thoải mái, không khiến cho người ta có cảm giác khó chịu gò bó.
Hoắc Văn Chi không cần dùng đồ chơi này, khẽ gật đầu với Kỷ Từ.
Cậu hơi lui về phía sau, căng cổ lên, người theo phản xạ có điều kiện co lên, mắt mở to.
Kỷ Từ lạnh lùng hung hăng thế nào đi nữa, cái đầu tóc hồng này không có chút lực sát thương gì, huống chi ở trong mắt Hoắc Văn Chi đầy filter, cảm thấy Kẻ điên nổi cáu cũng đáng yêu.
“Không nghe lời tôi cũng nên nghe lời của bác sĩ chứ?”
Người đàn ông nói chuyện hơi thở khô ráo ấm áp phả qua tai, gáy Kỷ Từ truyền đến cảm giác hơi lạnh, Hoắc Văn Chi buông cậu ra: “Dán xong rồi.”
Kỷ Từ nhịn không chạm vào, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Gần như không nhìn ra trên cổ mảnh khảnh có dán băng dính ngăn mùi, Hoắc Văn Chi nói với hộ sĩ lấy loại trong suốt, nếu nhìn rõ có lẽ cậu lại không thích dùng.
Kỷ Từ giơ tay sờ gáy, cảm giác kỳ quái không biến mất được.
Cậu chưa bao giờ coi mình là Omega, hiện tại lại phải chậm rãi thích ứng với sự thay đổi giới tính này.
Trong nhận thức của Kỷ Từ, cậu không thể yếu thế hơn người khác, tính cách càng không thể nói là nhát gan. Ngược lại, cậu rất dễ bị kích thích ý chí chiến đấu, giống như một võ sĩ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Bản thân cậu như vậy, khư khư cố chấp thoát ly sự trói buộc của gia đình, vốn tưởng rằng có thể bay lượn trong mảnh trời thuộc về mình, không ngờ vẫn có gông cùm. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hoắc Văn Chi thấy Kỷ Từ đã rơi thế giới tự vấn của mình, không quấy rầy đối phương.
Cho dù Kỷ Từ là Beta hay là Omega cũng không hề ảnh hưởng đến cảm tình của mình đối với cậu. Điều hắn thích là bản thân Kỷ Từ, tính cách của cậu, cách cậu đối nhân xử thế, cho dù có chút khuyết điểm trong tính cách mà người ngoài thấy không tốt, hắn cũng cảm thấy mình có thể bao dung cho tính tình đáng yêu của cậu.
Đây cũng chính là nguyên nhân Hoắc Văn Chi không tức giận sau khi Kỷ Từ block hắn nhiều ngày còn đơn phương cắt đứt quan hệ.
*
Trợ lý chạy đến bệnh viện, ở ngoài phòng bệnh cứ xác nhận mãi, trở ra nhìn thấy Kỷ Từ mà biểu cảm vẫn đờ ra.
Trợ lý nghĩ mãi không hiểu vì sao Kẻ điên nóng tính đang yên đang lành đột nhiên biến thành Omega, mấu chốt là trước giờ Kỷ Từ chưa từng nói chuyện giới tính phân hoá của cậu, cho nên trợ lý tưởng cậu là Beta, không đoán được vì nguyên nhân này nên cậu nằm viện tạm dừng live.
Anh giống bà mẹ già, quan tâm cái này lại quan tâm cái kia.
“Bây giờ cậu thấy thế nào?”
“Anh thấy cậu dán băng dính ngăn mùi pheromone không có phản ứng phụ, bác sĩ khám xong thế nào? Pheromone khác thường hay là kỳ, kỳ phát tình?”
Trợ lý hỏi thật cẩn thận, sợ chạm phải bãi mìn của Kỷ Từ.
Anh biết Kỷ Từ không thích Alpha từ lâu, trước kia cậu còn nói làm Beta thường thường không có gì lạ cũng rất tốt.
Nhưng cái miệng này của cậu làm sao có thể thường thường không có gì lạ trong giới live stream, nếu không có được sức hấp dẫn tự thân và thao tác kỹ thuật, streamer khác trêu đùa như thế với dân mạng đã bị chửi cho live không nổi nữa.
Phong cách live của Kỷ Từ đặc biệt, có thể ngồi vững vị trí top streamer trên Phi Điểu, có thể nói là mệnh hot, muốn không hot cũng không được.
Đương nhiên cậu nổi lên sẽ bị chửi, người chửi cậu còn không ít.
Kỷ Từ gãi tai, ánh mắt từ một điểm hư không chuyển lên mặt trợ lý.
“Anh ồn quá.”
Trợ lý yên lặng im miệng.
Kỷ Từ đảo mắt, trợ lý giải thích: “Ngài Hoắc ra hành lang gọi điện thoại.”
Kỷ Từ chớp mắt: “… Em không tìm anh ta.”
Trợ lý liên tục gật đầu: “Rồi rồi rồi, cậu không tìm anh ta, là anh chủ động nói cho cậu biết.”
Kỷ Từ: “…”
Trợ lý lau mồ hôi lạnh: “Cậu muốn giấu giới tính đi không? Nếu giấu lỡ sau này bị khui ra không biết chừng có người lấy ra để chửi. Nếu không giấu nhất định sẽ hút một đống fan, độ hot tăng mạnh. Đương nhiên cậu chỉ cần làm chính mình là được, con người thật của cậu mới là thứ mọi người thích.” (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Kỷ Từ thấy lạ, hỏi lại: “Tại sao em phải giấu?”
Cậu không thể uống thuốc nữa, nếu không ngụy trang Beta được thì thuận theo tự nhiên, cậu thấy thay đổi như vậy chẳng là gì to tát.
Trợ lý cười ha ha, lòng nghĩ mình lo lắng suông.
Kỷ Từ cực kỳ ngầu, lúc trước trong khoảng thời gian bị chửi vô cùng nghiêm trọng mà cậu ở giữa tâm bão vẫn bất động, ekip thì đau đầu không thôi.
Chính chủ thì ngày nào cũng ăn uống rồi live, lúc live leo rank gặp được người chơi ngốc nghếch vẫn chửi không trượt câu nào, miệng không thua thao tác chơi game.
Tài nghệ của cậu hoàn toàn có thể tiến vào đội chuyên nghiệp để thi đấu cuối năm, lúc bị hỏi chuyện này, Kỷ Từ hời hợt trả lời một câu ở trước mặt mọi người: Không muốn chơi.
Quyết định của Kỷ Từ chỉ do chính cậu, trợ lý đã chết lặng, nếu xảy ra chuyện, ekip tìm cách xử lý là được.
Trợ lý thấy Kỷ Từ không cần mình giúp gì, ngài Hoắc bên ngoài chăm sóc cậu ân cần có thừa, người tinh mắt đã đi từ lâu.
Hoắc Văn Chi nói chuyện điện thoại xong quay về, Kỷ Từ đã tự giác nằm xuống nghỉ ngơi.
Hắn đến gần: “Mệt à?”
Kỷ Từ nhắm mắt.
Hoắc Văn Chi lại hỏi: “Vẫn không muốn nói chuyện với tôi?”
Kỷ Từ mở to mắt nhìn hắn: “Anh muốn cái gì từ tôi?”
Hoắc Văn Chi không thèm che giấu: “Tôi muốn em.”
Những lời này thật sự rất dịu dàng, phối hợp với sắc trời chạng vạng, ánh nắng chiều hắt lên sàn nhà càng thêm mờ ám.
Vừa rồi Hoắc Văn Chi gọi về nhà nói hắn không thể về ăn cơm được, phải ở bệnh viện chăm người. Mẹ hắn nghe ra một chút manh mối, bảo hắn không cần về nhà ăn cơm trước khi người ta khỏi, mức độ lo lắng này, quả nhiên là con ruột.
Hắn cũng nghi ngờ nếu đưa Kỷ Từ về, mẹ hắn sẽ thờ cậu như tổ tông.
Kỷ Từ: “…”
Hoắc Văn Chi bình tĩnh nói: “Em đừng giận, tôi đã giải thích hết cho em hiểu, nếu còn chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”
Hắn lại nói: “Mấy ngày không liên lạc tôi biết rõ mình rất nhớ em, không liên quan đến yêu qua mạng.”
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Từ hỏi lại: “Chẳng lẽ em không thấy là lạ, giống như thiếu ai đó sao?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoắc Văn Chi: Người càng cool ngầu lạnh lùng lại càng hay bị bắt nạt ~
Cảm ơn mọi người ~