Omega Gả Vào Nhà Giàu - Chương 107: Bé yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Omega Gả Vào Nhà Giàu


Chương 107: Bé yêu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kỷ Từ nóng mơ màng, dần mất ý thức.

Cậu liếm đôi môi khô khốc, muốn hỏi Hoắc Văn Chi đến tột cùng muốn giúp mình hay là muốn đánh dấu mình.

Nhưng cảm giác khó chịu khác thường dâng lên trong cơ thể đã nuốt trọn tất cả nghi vấn, đêm hôm khuya khoắt, cậu cũng không muốn dằn vặt bản thân đến độ phải vào viện.

Cậu buông bàn tay đang nắm cổ tay Hoắc Văn Chi ra, nỗ lực khiến cho mình tỉnh táo, nói triệu chứng cho hắn nghe.

“Hoắc Văn Chi, bây giờ em rất nóng, hơi choáng.” Cậu nhìn chằm chằm đối phương, “Còn nữa, pheromone của anh nồng quá.”

Đúng vậy, bị Kỷ Từ ảnh hưởng, Hoắc Văn Chi không khống chế được cũng tỏa pheromone, hai mùi hương hòa vào nhau, mùi bạc hà mát lạnh từ xương sống của Kỷ Từ chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Tựa như tìm kiếm một thứ gì đó để an ủi mình, cậu nóng choáng váng, tới gần Hoắc Văn Chi có thể giải tỏa cơn nóng này.

Hoắc Văn Chi cúi đầu, tập trung nhìn Kỷ Từ vùi trong lòng mình, xoa mái tóc hồng của cậu, yêu thích không buông tay.

Lòng bàn tay lưu luyến dời từ tóc xuống má, gương mặt sạch sẽ lạnh lùng không khống chế được hứng tình, có vẻ dễ bắt nạt hơn ngày thướng, khóe mắt dính nước ướt át.

Hoắc Văn Chi thấp giọng cảm khái, một tay ôm lấy cậu đặt lên giường.

“Có thoải mái hơn không em?”

Bởi vì không rõ khả năng chịu đựng độ nồng của Kỷ Từ nên Hoắc Văn Chi khống chế độ nồng của pheromone, dựa theo phản ứng của cậu để tiến hành.

Người ngày thường không đứng đắn rất thích đùa cợt, giờ phút này lại không nóng lòng.

Kỷ Từ khôi phục chút lý trí, cơ thể vẫn khó chịu.

Cậu lườm Hoắc Văn Chi: “Không thoải mái.”

Một cái lườm không hề có lực sát thương, Hoắc Văn Chi bật cười, bừng tỉnh tự lẩm bẩm: “Vậy phải làm thế nào?”

Kỷ Từ oán thầm việc này đối phương rõ hơn mình mới đúng?

Cậu quấn người hơn cả con chó đốm, ôm cổ Hoắc Văn Chi, người nóng bừng. Bàn tay hắn đặt ở phần gáy yếu ớt của cậu, chỉ cần cắn một cái là có thể nghiền nát.

Lòng bàn tay ướt át dính nhớp, pheromone của Kỷ Từ, người cậu, không có chỗ nào không dính nhớp, làm thể xác và tinh thần của Hoắc Văn Chi thoải mái, hôn nhẹ chóp mũi cậu như hôn bảo bối, lại hôn miệng cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi thở gấp, nói: “Còn khó chịu nữa không, anh liếm?”

Kỷ Từ giận lườm hắn, dù khó chịu nói chuyện cũng lao lực mà vẫn mắng: “Anh tưởng anh là chó hoang được nhặt về à?”

Hoắc Văn Chi khẽ cười, nhẹ nhàng ấn cổ Kỷ Từ, nghiêng đầu đi giống một con chó nhe răng nanh, có điều hắn không cần răng nanh.

Cảm giác mềm mại chạm vào gáy, Kỷ Từ căng người, nháy mắt lại mềm như một vũng nước xuân.

Kỷ Từ đặt cằm lên bả vai Hoắc Văn Chi, cúi mặt, hết sức nghe lời, sắc mặt kiên nhẫn, hơi cắn răng, nỗ lực không để mình phát ra tiếng gì kỳ quái.

Hoắc Văn Chi tri kỷ dịu dàng hầu hạ, chỉ có hơi thở hơi nóng, như thể muốn đốt cháy Kỷ Từ vậy.

Cậu muốn sờ cổ, vừa thoải mái vừa nóng, không miêu tả được cảm nhận xa lạ lúc này.

Hoắc Văn Chi vẫn đang chậm rãi trấn an cậu, cậu thấy hắn lề mề, cào lòng bàn tay hắn.

“Đừng lề mề nữa, cắn luôn được không?”

Khóe mắt đỏ hoe của cậu nhếch lên: “Hay là anh không được?”

Hoắc Văn Chi bị lời Kỷ Từ nói chọc cho máu cuồn cuộn, thiếu chút nữa dồn lên não.

Hắn vừa yêu vừa hận Kỷ Từ ước gì cắn nát, cuối cùng ôm người nhóc đầu hồng vào lòng nhéo nhéo: “Anh đau lòng em chứ sao?”

Chẳng mấy khi có lòng quan tâm còn bị nghi ngờ không được, Hoắc Văn Chi sắp nôn ra máu đến nơi.

Khóe mắt Kỷ Từ ửng hồng, miệng còn vô tình công kích, Hoắc Văn Chi há miệng tựa như sói hoang nhe răng nanh khi nhìn thấy con mồi: “Em đúng là… em đúng là…”

Kỷ Từ hừ hừ: “Bình thường nói nhiều, đến lúc then chốt còn nói nhiều, anh cũng chỉ như vậy a ——”

Cậu nhắm mắt, chịu đựng cơn đau đớn ở gáy.

Hoắc Văn Chi không nói hai lời há miệng cắn, bị nhóc đầu hồng nghi ngờ không được, nhịn nữa sau này địa vị gia đình sẽ không còn.

Cắn là cắn, cắn xong nhả ra.

Hoắc Văn Chi nghiêng mặt quan sát Kỷ Từ, nhìn biểu cảm nhẫn nhịn của cậu, lại nhe răng nanh.

Pheromone Alpha chậm rãi rót vào cơ thể Kỷ Từ, người cậu từ căng thẳng đến thả lỏng.

Kỷ Từ giống như một con mèo lười, cằm đặt nghiêng lên vai Hoắc Văn Chi, nâng mặt, nhắm ngay miệng Hoắc Văn Chi cắn một cái.

Cắn một cái rồi thôi.

Giọng cậu khàn khàn: “Anh đúng là giống chó.”

Hoắc Văn Chi sờ cổ cậu: “Giờ em thấy thế nào?”

Kỷ Từ miễn cưỡng cụp mắt, không để ý đến hắn.

Hoắc Văn Chi được nếm mùi, hôn cũng hôn rồi, cắn cũng cắn rồi, sau khi đánh dấu tạm thời Kỷ Từ, làm một Alpha, lòng tự trọng của hắn cao hơn bao giờ hết.

Trước kia còn là cún độc thân không trải nghiệm được niềm sung sướng bây giờ, hóa ra có được Omega của mình, chỉ đánh dấu tạm thời đã sảng khoái như vậy, chờ đánh dấu hoàn toàn chẳng phải là muốn lên trời hay sao. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Hoắc Văn Chi vẫn ôm lưng Kỷ Từ, lúc này mới có tâm tình đánh giá trang hoàng trong phòng.

Cũng rất… hồng, hồng đến độ Hoắc Văn Chi thiếu chút nữa cho là mình rơi vào trong động màu hồng.

Hắn nhìn Kỷ Từ vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng khẽ cong lên, cuối cùng thật sự không thể không cười, cằm đặt lên tóc hồng của Kỷ Từ cọ cọ.

“Em quá đáng yêu.”

Hắn nghịch mấy sợi tóc hồng, lại bóp gương mặt mềm như đậu hũ của Kỷ Từ.

“Thích màu hồng vậy à, hửm?”

Kỷ Từ mở to mắt, bí mật bị phát hiện, tâm trạng không tính là vui vẻ gì.

Nhưng cậu vừa mới bị Hoắc Văn Chi đánh dấu tạm thời, không hề muốn phản kháng, lời đến khóe miệng lại biến thành: “Không cho nói.”

Thấy Hoắc Văn Chi vẫn cười, sửa lại giọng điệu: “Im miệng.”

Hoắc Văn Chi lười biếng ừ, ôm chặt bé yêu hồng nhạt, nghĩ làm thế nào mới đối tốt với người này.

Chạm tóc nhau chưa được bao lâu, sau nửa đêm Hoắc Văn Chi bị Kỷ Từ vô tình đuổi đi.

Thật ra để Hoắc Văn Chi ở phòng cho khách ngủ một đêm không thành vấn đề, nhưng Kỷ Từ vừa mới bị đánh dấu tạm thời, nhìn thấy Hoắc Văn Chi lòng đã thích, lại không hiểu sao không được tự nhiên.

Gương mặt của Hoắc Văn Chi cứ lắc lư trước mặt, lắc lư trong lòng làm cậu bối rối.

Hoắc Văn Chi cầm áo khoác, trước khi đi đứng ở cửa: “Để anh đi thật à?”

Kỷ Từ lạnh lùng nhìn hắn, nhẹ nhàng đá chân hắn như đuổi chó: “Đi về.”

Hoắc Văn Chi giả bộ thở dài: “Được rồi, anh sẽ nhớ em.”

Cho dù bị Kỷ Từ xua đuổi, tâm trạng Hoắc Văn Chi cũng tốt đến độ đi đường cũng lâng lâng.

Hắn không ngờ có thể tiến triển nhanh chóng như vậy, vốn tưởng mình còn phải trải qua một đoạn thời gian tôi luyện, ai ngờ Kỷ Từ mạnh mẽ như vậy, đánh dấu cũng không nói nhiều lời.

Nhóc đầu hồng lạnh lùng mới am hiểu đánh bóng thẳng(*) nhất.

(ý chỉ người thẳng thắn, trực tiếp)

*

Hoắc Tây nửa đêm đi vệ sinh, ra phòng khách rót nước gặp được Hoắc Văn Chi vừa trở về.

Cậu nhóc bưng cốc nước kinh hãi: “Sao anh về muộn thế?”

Hoắc Văn Chi vươn bàn tay vô tình vò đầu cậu nhóc: “Người trưởng thành đêm không về nhà là bình thường, anh chú mày có người yêu, hiểu không?”

Hoắc Tây cái hiểu cái không: “Là Kẻ điên ạ?”

Hoắc Văn Chi gật đầu, lại nói: “Sau này gặp mặt gọi là anh dâu.”

Hoắc Tây: “A…”

Sáng ngày hôm sau Hoắc Tây tố cáo với mẹ là Hoắc Văn Chi đêm không về nhà, bà nghe xong hài lòng mỉm cười, lại bảo Hoắc Tây đừng nói ra ngoài, chuẩn bị tinh thần có anh dâu.

*

Kỷ Từ ngủ thẳng đến khi mọc trời mọc cao ba sào, WeChat có tin nhắn từ lúc tám giờ.

Cậu không đáp, qua hơn một tiếng, Hoắc Văn Chi gọi điện thoại.

Hoắc Văn Chi ở nhà chợp mắt bốn tiếng đã phải đến công ty xử lý công việc, cả người hắn đang ở trong trạng thái phấn khởi, không nhớ xem WeChat bao nhiêu lần, chịu đựng không nhắn tin cho Kỷ Từ, không muốn quấy rầy cậu nghỉ ngơi.

Buổi sáng không nhận được hồi âm, buổi trưa nghĩ chắc cậu dậy rồi mới mặt dày không biết xấu hổ gọi điện thoại liên hệ, nếu buổi chiều không có buổi họp phải tham gia, hắn đã lái xe đi tìm người rồi.

Kỷ Từ đặt một chân lên bụng chó, miễn cưỡng nhấc mí mắt lên.

Hoắc Văn Chi gọi cậu: “Bé yêu.”

Kỷ Từ giật khóe miệng một cái: “Nói tiếng người.”

Hoắc Văn Chi không sửa miệng, nhưng không gọi nữa, hỏi cậu ăn chưa, tối hôm qua nghỉ ngơi mấy tiếng, cuối cùng hỏi cậu muốn ăn món cô giúp việc mới học không.

Kỷ Từ nói: “Buổi tối live.”

Hoắc Văn Chi tiếc nuối: “Không thể dời live đến ban ngày sao?”

Thời gian Kỷ Từ live chiếm hết thời gian hoàng kim buổi tối, sau này muốn làm cái gì ví dụ như hẹn hò rồi quay cuồng trên giường vân vân cũng không có thời gian.

Kỷ Từ: “Không thể.”

Hoắc Văn Chi: “…”

Hắn nói: “Buổi chiều anh phải họp, họp xong anh đem đồ ăn cô giúp việc nấu đến live với em nhé?”

Kỷ Từ cong khóe miệng, giọng điệu không mặn không nhạt: “Ừm.”

Đây được coi là hẹn hò, tuy rằng địa điểm và nội dung khá bình thường.

Nhưng buổi chiều Hoắc Văn Chi họp xong không thể như nguyện đến gặp Kỷ Từ, có dự án mới tiến hành xảy ra sự cố, phóng viên vây chặt hiện trường như nêm, hắn đành qua.

Hắn ở trên xe giải thích với Kỷ Từ, cậu đáp rất bình thản. Hoắc Văn Chi vừa yêu vừa giận, tâm trạng thay đổi quá nhiều khi yêu.

Bảy giờ tối Kỷ Từ live như thường, Hoắc Văn Chi trả lời các phóng viên xong lại đi mời mấy nhà đầu tư đi ăn cơm, còn phải xử lý vài khách hàng muốn liên hệ với mình, trước kia không nhiều việc như vậy, vừa mới yêu đương là việc chồng chất lên nhau. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Mười một giờ tiệc rượu kết thúc, Hoắc Văn Chi tỉnh rượu, liếc nhìn thời gian, Kỷ Từ vẫn đang live, lúc này không tiện gọi điện cho cậu.

Hắn gọi tài xế chở mình qua.

Hoắc Văn Chi đến dưới tầng không liên lạc ngay, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe cho tỉnh rượu.

Hắn ngồi từ mười một giờ rưỡi đến hai giờ sáng, nhắn tin cho Kỷ Từ.

Wenz: “Bận rộn một ngày, nhớ bé yêu.”

Kỷ Từ không nhìn xưng hô bé yêu, đêm nay Hoắc Văn Chi định đến mà không thành.

Nói không nên lời có tiếc nuối hay không, Kỷ Từ đi đến ban công thả lỏng cơ thể ngồi suốt bảy tiếng.

Cậu bỗng nhiên nhìn sang một hướng khác dưới nhà.

Kẻ điên: Anh ở nhà à?

Wenz: Ừ?

Wenz: Đúng vậy, đêm nay ngủ sớm chút, ngày mai anh đến gặp em.

Hoắc Văn Chi nhắn tin xong không thấy hồi âm, chỉ chốc lát sau chợt nghe thấy bên tai vang lên một câu lạnh lùng “Đồ lừa đảo.”

Hắn hạ cửa kính xe, Kỷ Từ đi đến trước mặt hắn, đặt ngón tay lên trán bị gió thổi lạnh của hắn.

“Đồ lừa đảo.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN