Bị bắt quả tang, Hoắc Văn Chi không hề có ý chột dạ.
Hắn mỉm cười bắt lấy ngón tay của Kỷ Từ, đặt bên môi hôn một cái: “Bị em phát hiện…”
Kỷ Từ cách cửa xe đối diện với Hoắc Văn Chi, mùi rượu trên người hắn đã tan đi gần hết, cúc áo đầu tiên của áo sơ mi không cài. Cậu cúi đầu, có thể ngửi thấy mùi rượu còn sót lại.
Hoắc Văn Chi cụp mắt, nhìn cái đầu cong xuống trước mặt, đưa tay đỡ lấy, ngón cái đặt lên gáy, chỗ đó hôm nay không dán băng dính ngăn mùi pheromone, thậm chí hắn có thể sờ thấy vết hắn cắn tối hôm qua.
Tuyến thể là chỗ phi thường nhạy cảm của Omega, Kỷ Từ bị Hoắc Văn Chi sờ, sắc mặt căng thẳng, ánh mắt bắn ra dao lạnh, nhưng chưa nói Hoắc Văn Chi câu gì.
Nếu hai người đang qua lại, Kỷ Từ vẫn cho phép Hoắc Văn Chi thỉnh thoảng vượt quá giới hạn.
Nhưng giới hạn đó chỉ có vài giây, năm sáu giây sau, Kỷ Từ hất ngón tay Hoắc Văn Chi ra, giọng điệu lãnh đạm: “Ngứa.”
Hoắc Văn Chi chăm chú nhìn cậu: “Bây giờ em muốn đuổi anh về hay là mời anh lên nhà?”
Lái xe đã bị Hoắc Văn Chi tống cổ đi, hắn vốn muốn ở muộn một chút hoặc là ở trong xe qua đêm, sáng mai lại lái xe đi.
Hoắc Văn Chi không phải là chính nhân quân tử, nhưng trong quan hệ với Kỷ Từ, hắn sẵn sàng chờ. Hắn thật lòng với đoạn tình cảm với Kỷ Từ, cũng không vội lập tức phải có kết quả.
Cho nên nếu Kỷ Từ bảo hắn đi, hắn sẽ ngoan ngoãn rời đi.
Kỷ Từ bình tĩnh đối diện với Hoắc Văn Chi vài giây, đoán được có lẽ hắn đã ở dưới nhà rất lâu, mở miệng: “Đi lên ngủ đi.”
Trong nhà cậu vẫn có phòng trống, chứa thêm một người say rượu không thành vấn đề.
Hoắc Văn Chi vui vẻ, Kỷ Từ thản nhiên nói: “Bây giờ anh trông không khác gì con chó đốm.”
Hoắc Văn Chi: “…”
Được rồi, mời hắn ngủ lại còn trịnh trọng nói cho hắn biết địa vị không khác gì chó hoang, Hoắc Văn Chi yên lặng thắp một ngọn nến trong lòng mình.
Thật ra không sao, hắn để Kỷ Từ chiếm hời ngoài miệng, cậu thích nói sao thì nói, hắn sẽ dành cơ hội để đòi lại ở chỗ khác.
Có qua có lại.
Hoắc Văn Chi đỗ xe xong cùng Kỷ Từ lên nhà, con chó đang ở sau cửa, nhìn thấy Hoắc Văn Chi vào cửa, nhiệt tình ôm chân hắn.
Hoắc Văn Chi xoay người, thở ra mùi rượu dọa nó lui. Kỷ Từ nhìn, đánh giá một câu: “Trẻ con.”
Hoắc Văn Chi nói: “Người anh hôi quá, có tiện cho anh tắm rửa qua không?”
Kỷ Từ chỉ phòng tắm cho hắn, lại lấy một bộ quần áo chưa từng mặc trong tủ.
Hoắc Văn Chi theo sau Kỷ Từ, ánh mắt nhìn nửa tủ quần áo màu hồng chưa từng được mặc, bị Kỷ Từ lườm cũng không đi.
Hắn lấy ra một cái áo ngủ hồng nhạt, chậm rãi nói: “Cái này.”
Kỷ Từ: “… Có bệnh.”
Hoắc Văn Chi nghiêm túc: “Bệnh yêu em.”
Kỷ Từ: “…”
Kỷ Từ cao một mét tám, quen mua áo ngủ to hơn người mình một size, cho nên áo ngủ rộng thùng thình để Hoắc Văn Chi mặc coi như miễn cưỡng vừa vặn.
Áo ngủ màu hồng đáng yêu khiến Hoắc Văn Chi đẹp trai kiểu khác, trung hòa khí chất phóng khoáng của hắn, lập tức như anh trai nhà bên.
Hoắc Văn Chi cố ý đi quanh Kỷ Từ mấy vòng: “Thích không?”
Kỷ Từ:…
Cậu thấy Hoắc Văn Chi ngây thơ chết đi được.
Đuổi Hoắc Văn Chi đến phòng cho khách, Kỷ Từ đẩy cửa: “Anh ngủ ở đây, em vừa thay ga giường xong.”
Hoắc Văn Chi thấy Kỷ Từ không có ý mời mình cùng nhau ngủ, cũng muộn rồi nên không dây dưa, nói ngủ ngon rồi thúc giục cậu về phòng nghỉ ngơi, mình nằm ở giường trong phòng cho khách, rõ ràng buổi tối uống nhiều rượu nhưng không hề buồn ngủ, ý thức còn tỉnh táo hơn ban ngày. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
*
Buổi sáng Hoắc Văn Chi phải quay về công ty một chuyến, hắn bảo trợ lý đem quần áo mới và bữa sáng đến địa chỉ nhà Kỷ Từ, đặt bữa sáng lên bàn, không đánh thức người vẫn đang ngủ, chờ tám giờ rưỡi nhắn tin cho cậu.
Hắn mới đi, Kỷ Từ liền mở mắt ra, chân trần đi đến ban công, thấy chiếc xe đỗ ở dưới tầng tối hôm qua đi mất mới xoay người đi ra phòng ngủ, nhìn thấy bữa sáng nóng hổi và tờ giấy nhỏ ở bàn ăn trong phòng khách.
Về phần quần áo ngủ của cậu… cậu nghi rằng bị con ma men tối hôm qua đem đi rồi.
*
Kỷ Từ nhận được điện thoại của cậu mình, hỏi có cần mang thuốc mới không.
Cậu lấy thuốc chưa dùng hết trong ngăn kéo ra, nói: “Không cần.”
Lại bổ sung: “Sau này cháu không uống nữa.”
Ông kinh ngạc: “Nhóc con nghĩ thông suốt rồi?”
Kỷ Từ thấy câu hỏi của ông rất kỳ quái, nhưng cậu lười giải thích.
“Cháu đang yêu đương.”
Ông khiếp sợ.
Phải biết rằng lúc trước Kỷ Từ không chịu đựng được vì người nhà can thiệp quá nhiều nên nghỉ học, không nói không rằng rời khỏi nhà họ Kỷ, hơn nữa còn nói với người nhà cậu là người chủ nghĩa độc thân, ghét Alpha, năm đó Alpha trong miệng cậu là chó A.
Kỷ Từ phát dục muộn, lại vẫn uống thuốc, thể chất và bề ngoài khiến không ai biết cậu là Omega. Thấy Kỷ Từ không có chuyện ngoài ý muốn và di chứng gì, ông mới định kỳ cung cấp thuốc, thỉnh thoảng hỏi tình huống của cháu mình.
Cậu chần chờ: “Là… Alpha?”
Kỷ Từ: “Vâng.”
Ông im lặng, kinh ngạc trước sự thay đổi của Kỷ Từ, lại hiếu kì không biết người yêu cậu là ai.
Nếu cha mẹ của Kỷ Từ biết, nhất định sẵn lòng tha thứ hành vi mà họ xem là nghịch phản, có điều nếu nói thế với Kỷ Từ, sau này ông cũng không thể liên lạc với cậu nữa.
Nói chuyện với cậu mình xong, Kỷ Từ dắt chó đi dạo, thuận tiện xem WeChat, trừ buổi sáng nhắn tin, đến bây giờ Hoắc Văn Chi vẫn chưa nhắn tin mới cho cậu.
Chạm vào màn hình, Kỷ Từ nhắn tin cho đối phương.
Kẻ điên: Anh cầm quần áo ngủ của em đi rồi à?
Đến khi dắt chó lên nhà cậu mới nhận được hồi âm của Hoắc Văn Chi.
Wenz: Quần áo đẹp mà, giữ lại làm kỉ niệm một đêm đáng nhớ, mỉm cười.JPG.
Kẻ điên: … Thần kinh.
Wenz: Buổi chiều anh có hai cuộc họp, tối nay gặp em. Ôm meo một cái đã -3-
Kẻ điên:…
Bốn giờ chiều cậu nhận được tin nhắn Weibo của Thần Tích, đã làm xong hậu kỳ của lần trước, chính thức phát hành.
Trợ lý nhắc nhở Kỷ Từ đăng lại bài để thu hút, cậu đành phải sao chép bài viết mà trợ lý soạn sẵn, bình luận và đăng lại trên Weibo.
Fan nhìn thấy Kẻ điên làm người đại diện phát ngôn đầu tiên của Thần Tích, cao hứng như đón năm mới, streamer khác ít nhiều có chút hâm mộ ghen tị.
Phần thưởng trong lần tuyên truyền này rất phong phú, nửa tiếng đã có hơn một trăm nghìn lượt chuyển tiếp. Kẻ điên nằm thu hoạch follow và độ hot, buổi tối lúc live độ hot cao hơn hẳn lúc trước, quản lý cũng đề cử live của cậu lên trang đầu. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hoắc Văn Chi nghe họp, lúc kết thúc mở phòng live của Kỷ Từ ra, thấy phòng live náo nhiệt mới biết được hôm nay có video tuyên truyền.
Hắn tặng cho Kỷ Từ 66 tên lửa siêu cấp, Kỷ Từ đánh xong một trận PK đi ra, vừa nói chuyện ác mồm ác miệng, vừa liếc mắt nhắn tin WeChat.
Kẻ điên: Nhiều tiền để lại cho chó ăn.
Hoắc Văn Chi bật cười.
Mẹ hắn nói với hắn có đồ ăn khuya, ám chỉ hắn có thể đưa Kỷ Từ vất vả live xong đến ăn.
Hoắc Văn Chi còn muốn đưa Kỷ Từ đến nhà hơn mẹ mình.
*
Cuối tuần, tối hôm qua Hoắc Văn Chi hẹn trước Kỷ Từ buổi trưa gặp, chọn mấy bộ quần áo trong tủ, cuối cùng chọn cái áo mới được đưa đến tối hôm qua, hồng nhạt.
Hoắc Văn Chi sửa sang lại, không ngờ phát hiện mình mặc màu hồng cũng không tệ lắm.
Phu nhân Hoắc ở phòng khách cắt cành hoa, Hoắc Văn Chi chải chuốt xuống dưới, bà hỏi: “Sao lại mặc màu hồng?”
Bà cảm thấy màu hồng không chín chắn.
Hoắc Văn Chi điềm tĩnh mở miệng: “Đây là màu tình yêu.”
Phu nhân Hoắc: “…”
Bà nông cạn quê mùa.
“Đi hẹn hò với Kỷ Từ à? Buổi chiều đưa thằng bé về nhà ăn cơm, mẹ bảo cô giúp việc chuẩn bị.”
Hoắc Văn Chi nói: “Con đi hẹn hò xong ra ngoài ăn, tối nay live với em ấy.”
Mẹ hắn gật đầu: “Được rồi, vậy con đối tốt với người ta chút, người ta chạy con hối hận cũng không kịp.”
Hoắc Văn Chi cười: “Mẹ cứ yên tâm đi.”
Mẹ hắn: “?”
Hoắc Văn Chi đi đến phía trước thản nhiên nói: “Con đã đánh dấu tạm thời em ấy.”
Phu nhân Hoắc khiếp sợ, trước khi Hoắc Văn Chi đi, bà ngắt cành hoa ném về phía hắn.
“Hoắc Văn Chi con bớt cái tính không đứng đắn lại cho mẹ, sao lại chơi trò lưu manh với người ta thế?!”
Phía sau cửa hoa rơi đầy đất, Hoắc Văn Chi thong thả ra ngoài, đi đến gara còn sửa lại tóc, nói với Kỷ Từ là hắn qua đón.
Kỷ Từ không nhắn lại, Hoắc Văn Chi lái xe đến khu chung cư đỗ xe, đến cửa mới phát hiện không đóng.
Hắn nghi hoặc, gọi tên Kỷ Từ rồi đẩy cửa vào.
Trên ghế salon trong phòng khách, Kỷ Từ ngồi một bên, một bên khác là hai người trung niên trông khá lịch sự.
Khuôn mặt của người phụ nữ trung niên vẫn còn vẻ xinh đẹp quý phái khi còn trẻ, mấu chốt là gương mặt này có phần giống mặt Kỷ Từ.
Hoắc Văn Chi đảo mắt nhìn Kỷ Từ, hiển nhiên giờ phút này tâm trạng cậu không tốt, cũng không chào hắn.
Người phụ nữ trung niên mở miệng: “Cậu là…”
Kỷ Từ nhíu mày, chưa lên tiếng đã bị Hoắc Văn Chi cướp lời: “Bạn trai của Kỷ Từ, chào cô chú ạ.”
Hoắc Văn Chi liếc mắt một cái là hiểu được tình thế hai bên như nước với lửa, hắn ngồi xuống cạnh Kỷ Từ, nhẹ nhàng nhéo ngón tay của cậu, cười tiếp đãi hai người người trước mặt, có chút ý đảo khách thành chủ.
Tính cách Kỷ Từ thuộc kiểu lạnh lùng đánh mấy cái cũng không đánh ra một chữ. Hoắc Văn Chi ngược lại, hắn am hiểu giao tiếp nhất, lần đầu gặp mặt cha mẹ của Kỷ Từ, ứng đối thành thạo, nói làm ba mẹ cậu cứ cười suốt. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Mục đích của ba mẹ cậu là xem hoàn cảnh sống của cậu, không ngờ cậu đã có người yêu.
Người yêu cậu còn rất lợi hại, cách nói năng không tầm thường, biết gợi chuyện, hai người phản ứng kịp mới nhận ra Hoắc Văn Chi đang che chở Kỷ Từ, thuận tiện trấn an họ.
Tóm lại không bới ra tật xấu nào.
Hoắc Văn Chi thoải mái hóa giải câu hỏi của ba mẹ với Kỷ Từ, không khí từ lạnh lẽo chuyển thành hòa hợp cười không ngừng.
Tiễn ba mẹ Kỷ Từ đi, Hoắc Văn Chi quay đầu lại nhìn đến thấy sắc mặt lạnh như băng của cậu, đi qua cười để cậu nhìn mình.
Kỷ Từ: “Họ không nên đột ngột đến đây.”
Hoắc Văn Chi bóp mặt cậu: “Không giận, nếu không thích, sau này gặp lại anh tiếp.”
Kỷ Từ:…
Hoắc Văn Chi: “Vừa nãy em không cần nói gì hết, muốn thì em ngồi nghe thôi, không muốn thì ra chỗ khác chờ, ra ngoài đưa chó đi dạo cũng được, cam đoan lúc em đưa chó về, anh sẽ làm họ vui vẻ.”
Kỷ Từ: “… Miệng lưỡi dẻo quẹo.”
Hoắc Văn Chi nhớ biểu cảm hài lòng của ba mẹ cậu, trong lòng rất cao hứng, cửa ải ba mẹ này ngoài ý muốn đơn giản thông qua.
Hắn hôn mắt Kỷ Từ: “Em nhìn anh đi.”
Kỷ Từ: “…”
Hoắc Văn Chi: “Đừng nghĩ những chuyện khác, em xem quần áo hôm nay anh mặc có đẹp không?”
Kỷ Từ nhìn cái áo sơ mi hồng nhạt của hắn, không nói nên lời.
Hoắc Văn Chi hỏi: “Đẹp không?”
Kỷ Từ đẩy hắn: “Anh phiền quá.”
Hoắc Văn Chi tiếp tục: “Vì lấy lòng em nên anh đặt may áo mới.”
Kỷ Từ:…
Hoắc Văn Chi nói: “Đầy một ngăn tủ.” ẩn ý nói, “Quần lót cũng có màu hồng.”
Kỷ Từ:…
Anh sến quá đấy.