“Anh…” Yến Trình dừng một chút, vươn tay che mắt Tiêu Tấn, nhẹ giọng nói, “Đừng dùng ánh mắt này nhìn em.”
Sau một lát Tiêu Tấn mới kéo tay cậu ra, dùng ánh mắt hỏi cậu mắt mình làm sao.
Yến Trình muốn tìm gương cho Tiêu Tấn soi, bị đối phương ôm không đi được, vì vậy dùng ngón trỏ chọc chọc bờ vai hắn, mở chức năng máy ảnh của máy truyền tin cho hắn xem.
Yến Trình rụt cổ một cái, nghiêm túc nói: “Đôi mắt biết ăn thịt người.”
Hơn nữa Tiêu Tấn dùng ánh mắt chăm chú mà nóng bỏng nhìn cậu là cậu không chịu được, ngứa ngáy từ đầu đến ngón chân, chỉ muốn đè hắn xuống làm chút chuyện làm hai người nóng lên.
Tiêu Tấn không nói lời nào, dời máy truyền tin đi, Yến Trình bị hắn ôm trên cánh tay, tầm mắt đột nhiên lên cao lên, a một tiếng.
“Được rồi, thả em xuống đi.”
Cho dù ở nhà, Tiêu Tấn ôm cậu như trẻ con vẫn làm cậu mặt đỏ tới mang tai.
Yến Trình tắm rửa sạch sẽ, nằm lên giường. Tiêu Tấn trải giường cho cậu, quay đầu nhìn cậu, lại nói một lần nữa: “Chuyện của chú để anh xếp lịch với bác sĩ.”
Yến Trình chui vào trong chăn lười biếng lăn một vòng, lộ ra đôi mắt vẫn hơi ẩm ướt, dịu dàng nhìn mặt Tiêu Tấn.
“Em biết rồi, nói chung anh sẽ không để em bận tâm.”
Cậu bồi thêm một câu: “Anh biết bây giờ anh giống ai không?”
Tiêu Tấn dùng đôi mắt đen kịt nhìn cậu, Yến Trình nói từng chữ từng câu: “Giống ba em.”
Tiêu Tấn: “…” Cau mày.
Yến Trình cười giấu mình trong chăn, Tiêu Tấn vẫn còn chút việc, trước khi đi sờ sờ cổ cậu, không sờ thấy cái gì mới tắt đèn rời đi.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, Yến Trình thở phào nhẹ nhõm, qua một lát trong không khí nổi lơ lửng pheromone làm cậu an tâm.
Sau hai mươi phút, Yến Trình vẫn chưa buồn ngủ mở mắt ra, đành lấy khăn lau ở đầu giường ra, lau chùi gáy ướt sũng, lòng kêu thầm một tiếng.
Cậu mở máy truyền tin.
Là Yến Yến nha: Em đang ngủ đó, không thu pheromone lại em sẽ qua không cho anh làm việc, nhào tới nhắc nhở đấy.
Tiêu Tấn: …
*
Sắp đi học lại, Yến Trình bận live stream đồng thời có kế hoạch học bài. Buổi sáng cậu thường chiếm lấy một góc phòng làm việc của Tiêu Tấn học hai, ba tiếng, buổi chiều mới live stream.
Từ lần ba Yến nói đi gặp bác sĩ là không liên lạc gì với Yến Trình, cậu cứ lo lắng, buổi trưa ăn cơm rồi qua khu chung cư bên kia một chuyến.
Xế chiều hôm nay ba Yến mới đến công ty, buổi sáng ở nhà dọn dẹp vệ sinh.
Lúc Yến Trình đến ba Yến đang chuẩn bị cơm trưa, thấy cậu thì bảo cậu không cần đến nhiều lần như vậy, mà niềm vui trong mắt lúc nhìn thấy cậu không giấu được.
Yến Trình nói: “Sao ba không mời người dọn vệ sinh hoặc là mua người máy quét nhà?”
Ba Yến vẫy tay: “Để sau, ngày nào ba cũng ngồi ở văn phòng, ở nhà quét tước vận động cũng tốt, sức khỏe càng ngày càng không bằng lúc trước, vận động nhiều thì hơn.”
Yến Trình im lặng, sau một lát mới nói tiếp: “Ba đừng lau cửa sổ thủy tinh, chú ý an toàn.”
Ba Yến vui vẻ, lại sầu: “Ừ, đứa nhỏ này…” Tiếp theo thở dài, “Tóm lại là người làm ba không đủ trách nhiệm, đến tuổi này rồi mà còn làm con lo lắng.”
Yến Trình nói: “Nếu như sau này gặp được người hợp…”
Ba Yến xua tay: “Bây giờ ba không nghĩ đến, khỏe lại đã, không ảnh hưởng người khác.”
Yến Trình gật đầu: “Theo ý ba.”
Hai ba con cơm nước xong, Yến Trình chờ ba Yến ngủ trưa mới về, ở dưới nhà gặp phải Yến Thanh lái xe đến.
Yến Thanh đỗ xe, ánh mắt bất thiện đuổi theo Yến Trình chưa đi xa.
“Mẹ muốn tái hợp với ba, sao hôm đó cậu muốn nhúng tay báo cảnh sát?”
Yến Trình dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên nhìn anh ta: “Ba tôi và bà Lưu đã không còn quan hệ gì.”
Yến Thanh không phục: “Mẹ nói lời giận dỗi mà thôi.”
Yến Trình quay đi, Lưu Cần Nhã đổi ý hay không không liên quan gì đến cậu, cậu chỉ hy vọng bà ta đừng quấy rầy cuộc sống của ba cậu thôi.
Yến Thanh nhất định phải đứng trước mặt Yến Trình: “Cậu không muốn họ hòa hợp, chỉ toàn ý xấu.”
Yến Trình nói: “Lúc ba phẫu thuật bà Lưu không muốn đến bệnh viện chăm sóc, tôi không nghĩ ra họ sống tiếp với nhau thế nào.”
“Tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của ba tôi, hy vọng anh cũng nghĩ kĩ, tôn trọng họ.”
Yến Trình lười phí lời với Yến Thanh, anh ta cố ý đi gặp ba Yến để nói đỡ cho Lưu Cần Nhã, nhưng lần này nói gì ba Yến cũng không nghe.
Bấy giờ Yến Thanh mới nhận ra người đàn ông trung niên điều kiện rất tốt, tính cách cũng bao dung thật sự không muốn tái hợp với Lưu Cần Nhã nữa, tức giận đến độ không thèm nghe điện thoại của bà ta. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trước đây Yến Trình trông hiền lành, bây giờ Yến Thanh mới nhận ra mình không tâm cơ bằng một nửa cậu.
Yến Trình dịu dàng vô hại thật ra giỏi bảo vệ tốt mình nhất, trừ bị Lưu Cần Nhã châm chọc khiêu khích trên đầu môi, Yến Trình ở nhà họ Yến chưa từng chịu thương tổn thực tế gì, cậu mới là người bảo vệ tốt mình nhất.
Hiện tại Yến Trình thoát ly nhà họ Yến, ba Yến cũng ly hôn với Lưu Cần Nhã, Yến Thanh không nói ra được lòng có cảm giác gì. Thật ra anh ta không muốn Lưu Cần Nhã ly hôn, gần đây chuyện này khiến cho mọi người buồn bực, mà ba Yến có vẻ không muốn tái hợp.
Yến Trình từng bị lơ là ở nhà họ Yến hiện tại sự nghiệp gia đình đều tốt, ba Yến cũng đã rời xa Lưu Cần Nhã yên tĩnh sinh sống, mà cả nhà họ, Lưu Cần Nhã càng ngày càng nóng nảy ồn ào càng hỏng bét.
*
Yến Trình nhắn tin cho ba Yến hỏi Yến Thanh có quấy rầy ông không, nhận được đáp mới hơi an tâm. Nếu như ba Yến không chịu được bên kia nhõng nhẽo đòi hỏi muốn tái hợp, cậu thật sự không biết nên biểu đạt tâm trạng của mình thế nào.
Nhân viên Phi Điểu nhắn tin cho cậu.
Có một nhãn hàng mỹ phẩm muốn mời cậu quay đại diện phát ngôn, cho cậu phương thức liên lạc của người phụ trách, nếu có ý thì add đối phương nói chuyện.
Yến Trình xem tên nhãn hàng, là một nhãn hàng khá phổ biến với đại chúng, mỗi lần hoạt động đều rất hào phóng tặng sản phẩm, cũng vì lúc ăn Tết thấy mà Yến Trình nhận không tệ mới có ý mời cậu hợp tác.
Yến Trình add WeChat của nhân viên, ở trên xe nói vài câu với đối phương, xác định thời gian gặp mặt để bàn bạc cụ thể.
Đương nhiên cậu hy vọng có càng ngày càng nhiều nhãn hàng đáng tin mời cậu hợp tác, đều là cơ hội kiếm tiền, hợp tác vui vẻ rồi sau có nhiều cơ hội tiếp xúc hơn.
Trước đó có vài nhãn hàng nhỏ mời cậu để PR, cậu chưa từng nghe đến tên nhãn hàng, người ta giới thiệu đó là sản phẩm mới nghiên cứu phát minh.
Yến Trình làm việc có nguyên tắc của mình, không phải cái gì cũng nhận, cậu dùng thử cảm thấy hiệu quả không như PR thì uyển chuyển từ chối. Làm streamer không nổi tiếng giống minh tinh mà cũng cần luôn yêu quý làn da của mình.
Quay lại biệt thự, Tiêu Tấn vẫn làm việc ở trong phòng. Cậu xếp một ít đồ cần dùng để ngày mai ra ngoài quay video, tranh thủ làm xong video trong một tuần để gửi đi.
Yến Trình chọn nơi quay ở mấy trường cấp ba không xa bên này, học sinh vẫn đang nghỉ, cậu lo sau khi đăng ký lại có trường không cho vào nên định sáng mai xuất phát sớm để nghiên cứu địa hình. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Buổi tối nói việc này cho Tiêu Tấn nghe, hắn hỏi cậu: “Em đến trường nào?”
Yến Trình nói mấy trường cấp ba cho Tiêu Tấn nghe, hắn bảo cậu đến một trường. Yến Trình ngờ vực, sau mới nghe được Tiêu Tấn gọi điện thoại, ngày mai cậu qua đăng ký rồi vào quay luôn là được.
Yến Trình: “…” Cậu khô cằn nói một câu, “Em có nên làm chút gì đó cảm ơn anh không?”
Tiêu Tấn nhíu mày, Yến Trình nói: “Ví dụ như lấy thân báo đáp gì đó.”
Khóe mắt Tiêu Tấn lóe lên ý cười nhạt.
Yến Trình đuổi theo sau hắn như cái đuôi nhỏ: “Em không đùa đâu nhé.”
Cậu không thích Tiêu Tấn sắp xếp thỏa đáng bất cứ chuyện gì như ông bố già, luôn bình tĩnh thận trọng, giống như thể không gì làm khó được hắn.
Yến Trình nhụt chí: “Lẽ nào anh không có ý nghĩ gì kia với em à?” cậu thì thỉnh thoảng nghĩ một hồi.
Tiêu Tấn vươn tay vỗ đầu cậu, Yến Trình cảm thấy hắn như đang vỗ chó con.
Cậu muốn mặc kệ Tiêu Tấn, y chang cục đá, có lay chuyển được hay không hoàn toàn phụ thuộc vào hứng thú của đối phương.
Họ chưa bắt đầu tình yêu cuồng nhiệt sao đã đi vào trạng thái sinh hoạt kính trọng nhau như khách rồi?
*
Ngày hôm sau Yến Trình ở nhà trang điểm xong, mặc áo khoác dài ngoài áo đồng phục, định lúc vào trường quay thì mới cởi áo khoác ra.
Trước khi xuất phát cậu nói với Tiêu Tấn là tối nay quay khá muộn, cậu định dùng một ngày quay xong tất cả video, mấy ngày sau thì biên tập làm hậu kỳ.
Tài xế đưa cậu đến trường học, Yến Trình đăng ký xong thuận lợi đi vào. Cậu điều khiển flycam lấy cảnh, đi bộ quanh trường nửa tiếng, quay gần hết cảnh trường học.
Tình cờ có bảo vệ tuần tra đi qua, nhìn thấy Yến Trình cũng không quấy rầy, lúc này cậu mới yên tâm quay.
Đầu xuân lạnh giá mà ở trường quay video hồi lâu, Yến Trình xem video gốc gần sáu tiếng, mặc áo khoác rồi vào trong xe sưởi ấm, xem lại những gì mình đã quay được.
Cậu chọn vài tấm ảnh khá đẹp để chỉnh sửa, đăng hậu trường lên Weibo, nhanh chóng thu được một đống like và bình luận, lượt view cũng rất khá.
Yến Trình nhắn tin cho Tiêu Tấn.
Là Yến Yến nha: Quay video ở ngoài lạnh quá T.T
Tiêu Tấn: Bao giờ em về?
Là Yến Yến nha: Một lúc nữa, em xem lại video xem có thiếu chỗ nào không, quay thêm rồi về.
Nói xong, Yến Trình hít cái mũi đỏ ửng.
Sau mười lăm phút, Yến Trình không ngờ Tiêu Tấn lại đến với mình.
Tiêu Tấn đi ra từ một chiếc xe khác, lúc hắn ngồi vào cạnh cậu Yến Trình vẫn không bình tĩnh nổi.
Cậu sững sờ nhìn chằm chằm đối phương: “Sao anh cũng đến?”
Tiêu Tấn chạm tay vào chóp mũi cậu: “Đỏ lên rồi.”
Yến Trình nói: “Lạnh.”
Cậu xem lại video, hai tay được Tiêu Tấn bao lấy xoa xoa.
Yến Trình cảm khái: “Nữ sinh muốn đẹp phải đánh đổi thật lớn.”
Nói cái gì mà bảo bối giữ ấm chân trần, Yến Trình quay video xong hai chân lạnh đến mức không còn là của mình nữa. Để giữ hình tượng đẹp đẽ, trong lúc quay video không thể mặc nhiều quần áo, vào trong xe sưởi ấm cũng không thể ấm lại ngay được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tiêu Tấn xoa tay cho cậu, Yến Trình nói: “Vừa nãy chân lạnh lắm.”
Tiêu Tấn cúi đầu, hai chân lộ ra ngoài của Yến Trình trần trụi, cau mày.
Yến Trình thở khẽ, Tiêu Tấn làm ấm chân cho cậu.
Cậu cười hihi hưởng thụ Tiêu Tấn phục vụ: “Vẫn lạnh.”
Yến Trình hỏi: “Tiêu Tấn này, trước đây anh ở trường trông thế nào nhỉ?”
Tất cả mọi người nói Tiêu Tấn là học thần, cậu không tưởng tượng ra được, cậu chưa từng tiếp xúc với ai như vậy.
“Học tập như mọt sách hay là lúc thường rất ít khi xuất hiện, cũng không học hành gì, mà lúc thi lại bỏ xa người khác?”
“Liệu có phải trước đây anh không nghiêm túc như hiện giờ, sau đó có rất nhiều đàn anh đàn chị đàn em thích kiểu như anh không?”
Mười vạn câu hỏi của Yến Trình làm Tiêu Tấn đau đầu: “Anh không khác gì học sinh bình thường.”
Yến Trình cạn lời: “Em biết rồi, vậy chắc chắn là rất vô vị!”
Tiêu Tấn siết chặt cánh tay ôm Yến Trình, cậu hơi nhụt chí: “Anh không thể không nghiêm túc được à?”
Tiêu Tấn dùng lòng bàn tay xoa xoa, Yến Trình bị hắn xoa hơi nóng.
Vì quay nên cả ngày hôm nay cậu không dán băng dính cách mùi, người nhiệt lên gáy cũng hơi ướt.
“…”
Tiêu Tấn tự nhiên sờ gáy Yến Trình.
Pheromone tản ra trong xe khiến người ta nghiện, Yến Trình đỏ mặt, lúc lạnh lúc nóng, pheromone kích thích làm ý thức hơi tan rã.
Hơi thở cậu nóng bừng, mùi hoa cơm cháy nồng nặc phả vào mặt Tiêu Tấn: “Khó chịu.”
Như là uống rượu say, Yến Trình tựa vào lòng Tiêu Tấn gắng sức trốn tránh.
“Cái gì kia…”
Yến Trình chầm chậm giơ chất lỏng ướt át lên kề bên khóe miệng Tiêu Tấn rồi lau đi.
Tiêu Tấn nếm được mùi hương pheromone, như dã thú thấy máu.
Quần tất màu da của Yến Trình bị rách một chỗ.
Cậu chớp mắt: “A chuyện này…”
Pheromone gợn sóng ở không gian nhỏ hẹp trong xe làm hai người không quá lý trí, Yến Trình ôm chặt cổ Tiêu Tấn, nhỏ giọng nói: “Anh, anh muốn chơi xe rung hả?”
…
Bảo vệ tuần tra trong sân trường nhìn thấy cái xe dưới tàng cây lắc lư, không dám đến gần quản việc không đâu.