Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ - Chương 5: Nhóc Con Hít Mũi Nói mẹ Con Là Con Bướm Nhỏ Xinh Đẹp”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Omega Hoa Hồng Duy Nhất Của Vũ Trụ


Chương 5: Nhóc Con Hít Mũi Nói mẹ Con Là Con Bướm Nhỏ Xinh Đẹp”


Thực vật luôn hiền hòa, hoa hồng Canary là một trong số ít hoa hồng không có gai nên càng thêm hoà nhã.
Chẳng qua như vậy không có nghĩa, Tước Thu để mặc người khác bắt nạt mình.
Tinh cầu Darkness là vùng đất không ai quản lý, pháp luật đế quốc vô hiệu hoá ở đây.

Nó không chỉ là địa điểm lý tưởng cho hai Alpha linh cẩu làm ác, mà cũng là cơ hội phản kích của Tước Thu.

Nơi bọn chúng tỉ mỉ lựa chọn, cuối cùng lại trở thành phần mộ mai táng cho mình.
Nhưng thúc đẩy linh khí liên tục khiến Tước Thu thấy hơi quá sức, cậu mặc kệ bản thân rơi xuống rồi vận chút linh lực bảo vệ quanh người, cách chiếc thuyền đã nổ thành pháo hoa càng lúc càng xa.

Trong vài chục giây rơi tự do, rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cậu như một thước phim ngắn.
Từ khi đến thế giới này, chuyện Tước Thu cảm nhận rõ nhất là thực lực bản thân đã bị áp chế, lực công kích thực vật bản thể cũng không còn mạnh như trước, chẳng đầy 1/3 lúc ở địa cầu.
Hơn nữa…
Tước Thu xoè hai tay nhìn luồng gió gào thét len lỏi qua các đầu ngón tay, lông mày thanh tú hơi cau lại.

Cậu phát hiện một điều còn tồi tệ hơn cả chuyện thực lực bị áp chế, đó là xung quanh không có chút linh khí nào, yên tĩnh như cái ao tù nước đọng.
Tước Thu không biết linh khí của thế giới này đã khô kiệt từ lâu, hay do ngoại lực ảnh hưởng tới chu kỳ bình thường của linh khí.

Nhưng cậu biết, trong hoàn cảnh ác liệt như vậy mà muốn khôi phục thực lực thời kỳ đỉnh cao, chỉ sợ khó càng thêm khó.
Tốc độ cậu rơi dần nhanh, khi sắp chạm đất thì mảnh đất khô cằn bên dưới bỗng nứt ra từng khe hở sâu không thấy đáy, vô số dây leo xanh ngắt bò lên, nhanh chóng sinh trưởng như phấn khởi nghênh đón vị vua mới của chúng.
Ngay lúc thiếu niên sắp rơi vào chiếc lưới dây leo, bụi cây vốn dữ tợn bỗng trở nên dịu ngoan, khẽ lay động lá cây màu xanh biếc theo gió, xoắn xúc tu đan thành nôi cẩn thận đỡ lấy Tước Thu.

Thậm chí đầu cành còn nở ra mấy đóa hoa nhỏ trắng tinh, như muốn trang trí cho khuôn mặt xấu xí của mình thêm phần đáng yêu.
Nếu có ai thấy được cảnh này, chắc sẽ đứng hình ngay tại chỗ.

Vô số người ở thế giới này cả đời cũng chưa từng thấy nhánh cây ngọn cỏ, sao dám tưởng tượng ra cảnh hoa nở bung mầm?

Dây leo cao dần buông xuống để chân Tước Thu chạm đất vững vàng, còn chu đáo dùng hoa trắng nhỏ trên đầu cành thơm lên mặt cậu, sau đó mới lưu luyến rút về nền đất.

Ngoại trừ khe hở đen kịt, thì chẳng hề để lại bất kỳ dấu vết sinh trưởng nào của thực vật.
Tước Thu ngẩng đầu quan sát, bốn phía hoang vắng yên tĩnh trải đầy cát vàng, đừng nói thảm thực vật mà ngay cả cọng cỏ cũng không có.

Thành phố sáng đèn còn ở xa, nơi cậu đang đứng dường như là một khu ổ chuột.

E rằng tương lai cậu phải sống ở tinh cầu hỗn loạn mất trật tự này thời gian dài, việc quan trọng trước mắt là mau chóng tìm ra chỗ dừng chân.
Chưa đi được mấy bước Tước Thu đã bị một tia sáng trắng cách đó không xa hấp dẫn tầm mắt, cậu hít mũi, bỗng ngửi thấy một mùi rất dễ chịu, rất ngon.
Linh khí sao?
Nháy mắt Tước Thu hưng phấn hẳn lên, đôi mắt vàng kim sáng lấp lánh, trong mắt loáng thoáng hiện ra đoá hoa hồng.

Cậu ôm tâm trạng chờ mong đến gần xem thử nhưng khi thấy rõ thứ đó, Tước Thu hụt hẫng ũ rũ như phiến lá cỏ cụp xuống.
Trước mắt cậu là một quả trứng to gần bằng quả bóng rổ.
Tuy toàn thân quả trứng đều tản ra linh khí đậm đặc đến mức gần như hóa thành thực chất, nhưng Tước Thu không vui nổi.

Đồ vật có dấu hiệu của sự sống không thể tùy tiện ăn được, cậu tu hành mấy ngàn năm không được dính đến nhân quả, càng không thể bởi vì một chút hấp dẫn nho nhỏ mà phá hỏng quy tắc của mình.
Có điều… Nếm thử miếng chắc không sao nhỉ?
Tước Thu dằn xuống sự hưng phấn, đầu ngón tay khẽ chạm vào quả trứng lớn màu trắng trước mặt.

Bề mặt vỏ trứng bóng loáng bằng phẳng, lúc sờ cảm giác trơn trượt như thủy tinh dính nước.

Cậu chấm chút linh khí rồi liế.m, cảm giác có một nguồn năng lượng ấm áp trượt qua thực quản rồi chạy thẳng vào kinh mạch, dịu dàng bổ sung các thiếu hụt khi trước.
Là vị mật ong!
Đôi mắt hoa hồng nhỏ sáng bừng, miệng ngậm ngón tay, mắt mong chờ mà nhìn quả trứng trước mắt.
Vạn vật trên thế gian đều chứa linh khí, giống như tính phóng xạ của vật chất vậy, chỉ khác là nhiều hay ít thôi.

Mặt trời và mặt trăng là nguồn linh khí phổ biến nhất mà nhóm thực vật dễ dàng tiếp cận, tuy loãng nhưng có thể lấy được hàng ngày và liên tục.

Tước Thu có một bí mật nhỏ, đó là cậu có thể nếm ra mùi vị ẩn chứa trong các linh khí khác nhau, ví dụ như ánh mặt trời vị quýt, ánh trăng là vị bạc hà, nước mưa là vị đường cát trắng…
Là một cây hoa hồng Canary đã tu luyện mấy ngàn năm, Tước Thu không kén ăn mà còn thích ngọt.
Quả trứng trước mắt tản ra ánh sáng màu trắng hấp dẫn, cậu mới nếm chút xíu mà cả hoa lá đều muốn ngọt lịm luôn, nếu ăn hết cả vỏ trứng…
Làm sao bây giờ, rất muốn ăn thêm miếng nữa…
Suy nghĩ mãi, nhu cầu đối với linh khí vẫn chiến thắng rối rắm trong lòng.

Đầu ngón tay Tước Thu ngưng tụ ánh sáng vàng rực rỡ, từng đốm sao giống như đom đóm tụ tập trong đêm hè tụ thành một biển ánh sáng lờ mờ.
Cậu đưa linh lực này vào quả trứng trắng, khi đạt được năng lượng tinh thuần thì màu trắng mờ nhạt ban đầu thoáng chốc đã rực rỡ chói lóa, rọi sáng xung quanh giống như ban ngày.

Vỏ trứng dày cũng trở nên trong suốt, loáng thoáng thấy bên trong có thứ gì đó đang cuộn tròn.
“Nể tình nhóc sắp nở, vị lại ngon nên anh mới hao phí linh lực giúp nhóc đó nha.” Tước Thu ngồi xuống cục đá, chống cằm nói với quả trứng.
Giọng cậu trời sinh mềm mại, nghe như đoá hoa mơn mởn thì thầm bên tai mang theo mùi hương hoa hồng ngọt ngào.
“Chúng ta có qua có lại nên không phải anh hôi của nhóc đâu, nhớ kĩ đó.”
Nói xong cậu thò ngón tay ra chọc vào vỏ trứng đàn hồi, lại chấm miếng linh khí đưa vào trong miệng, thỏa mãn thưởng thức.

Cậu không dám ăn quá nhiều, tầm lửng bụng thì dừng hành động tham ăn lại ngay, nhắm mắt nín thở ngưng thần, bắt đầu tiêu hóa linh khí vị mật ong này.
Bởi vậy cậu không chú ý, ánh sáng trắng trên quả trứng được mình truyền linh lực đang ngày càng đậm, gió cát sa mạc giống như dòng nước chảy mạnh quấn quanh quả trứng y hệt cơn lốc xoáy.

Ánh sáng trắng chạy theo hướng xoay của gió, vỏ trứng như hóa thành đường dài trong suốt nhỏ hẹp rồi từng chút phai nhòa.
“Răng rắc”, tiếng phá vỏ như tiếng sâu cắn lá, hoàn toàn lọt thỏm giữa tiếng gió thét gào.

Mà Tước Thu đã hoàn toàn đắm chìm trong linh khí ấm áp, không nhận ra tình huống phát sinh ngay trước mắt mình.

Quá trình này kéo dài đến tận nửa đêm, khi đường chân trời xuất hiện một tia nắng sớm mới thì mới dừng lại.
Vỏ trứng màu trắng “răng rắc” vỡ thành hai nửa, sinh mệnh cuộn tròn bên trong khẽ duỗi người, sau đó bò ra đất.
“Mẹ… Mẹ ơi…”
“Mẹ ơi…”
Trong mơ màng, Tước Thu cảm thấy trên người nằng nặng giống như có con gì đó đang bò tới bò lui.
Ồn quá…
Cậu hơi bực lấy tay phủi xuống, nhưng thứ kia chẳng những không ngừng mà còn tưởng cậu đang chơi với nó, hưng phấn chui vào trong ngực cậu.
Tước Thu bị ồn đến phiền, không thể không mở mắt.
Giây tiếp theo, đồng tử màu vàng kim trừng to… Thằng nhóc loài người này, bám trên người cậu từ bao giờ vậy?
Thấy Tước Thu cuối cùng cũng tỉnh ngủ, nhóc con ngước khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt đen to lay láy cùng mấy cái răng sữa chưa mọc đủ, cười ngây ngô với cậu.
“Mẹ!”
Tước Thu bị tiếng “mẹ” làm cho hú hồn, nâng khuôn mặt cậu nhóc lên quan sát ti mi.

Da trắng như trứng gà mới bốc vỏ, tóc bạc mắt xám, gương mặt bụ bẫm núng nính nựng rất sướng tay.
Cậu nhóc không ngọ nguậy, ngoan ngoãn để Tước Thu nựng mặt đã luôn.
“Yo… Dễ thương đó!” Cậu nói thẳng: “Có điều, anh thật sự không phải mẹ cưng.”
Tước Thu chẳng biết nhóc con này chui từ đâu ra, tính theo tuổi thực vật Tước Thu còn chưa nở hoa nên cậu chưa có năng lực sinh dục, vẫn là một bé hoa hồng nhỏ.

Tất nhiên không thể tạo ra đứa con trai lớn như vậy rồi.
Hơn nữa, cậu càng không có đam mê làm mẹ.
Dường như nghe hiểu được lời Tước Thu, cái miệng nhỏ của nhóc con trề xuống, nước mắt ứa ra chảy tèm lem.

Nhóc con không ăn vạ hay la lối, nó chỉ nằm im trong lòng Tước Thu mở to đôi mắt màu xám bạc rơi nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng mũm mĩm vì ấm ức mà nhăn lại.
“Em đừng khóc.”
Chân tay Tước Thu có chút luống cuống muốn lau nước mắt cho nhóc con, nhưng vừa thò ra thì ngón tay cậu đã bị nhóc ngậm lấy.
“Oa oa, mẹ đừng, đừng ném con đi…”
Vì đang ngậm ngón tay nên giọng nhóc con ú ớ không rõ, sự yêu thương ỷ lại đong đầy trong mắt nó, Tước Thu sửng sốt, không thể rút ngón tay về dưới ánh mắt khiến ai cũng phải mềm lòng ấy.

Vẻ mặt Tước Thu dịu xuống, nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt mềm mại của nhóc con, dù không còn kháng cự nữa nhưng cậu vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cảm giác Tước Thu đã thôi từ chối mình, nhóc con bèn bò xuống, loay hoay trên mặt đất không biết đang tìm cái gì.
Tước Thu tò mò định hỏi thì chợt thấy nhóc con gồng sức túm hai miếng vỏ trứng còn to hơn đầu mình, “hây hây” kéo tới cạnh “mẹ” giống như dâng vật quý nói: “Ăn, mẹ… ăn.”
“Đây là…”
“Mẹ thích ăn!” Nhóc con mở to đôi mắt to màu xám gần như trong suốt, mong chờ nhìn Tước Thu.
Tóc bạc, trứng trắng lớn, vỏ trứng vỡ thành hai nửa…
Một suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu Tước Thu, cậu ngạc nhiên nhìn nhóc con trước mặt:
Chẳng lẽ… nhóc con này nở ra từ quả trứng ư?
Nhưng con người sao lại nở ra từ trứng chứ…
Tước Thu nghi ngờ túm nhóc con, xoay tới xoay lui coi thật kĩ thì phát hiện có hai xúc tu nhỏ giấu trong mái tóc bạc.
Cậu hơi đứng hình, dí mắt vào dòm thử.
Ủa? Không phải lỗ tai sao?
Alpha Golden và Alpha linh cẩu đã cho Tước Thu ấn tượng khá sâu, làm cậu nghĩ rằng Alpha thế giới này đều là động vật có vú, nhưng nhóc con trước mắt này rõ ràng thuộc loại côn trùng.
Là xúc tu hình cánh, dưới ánh mặt trời chói chang phản xạ màu bạc chói mắt, sờ khá mềm mại không thấy cộm nên cậu loại trừ sinh vật giáp xác.
Tước Thu sờ xúc tu nhóc con: “Em không phải là con non của sâu bướm đấy chứ?”.

ngôn tình hay
Nhóc con vốn đang ôm đầy hứng khởi và chờ mong: “…”
“Mẹ… con là con bướm nhỏ xinh đẹp ạ.” Nhóc ấm ức hít mũi một cái.
“Bướm á?”
Tước Thu hứng thú, lật nhóc con lại: “Vậy cánh của em đâu?”
Cậu nhóc có vẻ hơi xấu hổ, ngượng ngùng xoắn ngón tay, nhỏ giọng nói: “Con còn đang là giai đoạn ấu trùng…”
“Giai đoạn ấu trùng?”
Lúc còn ở hình thái thực vật, Tước Thu từng giao tiếp với ong bướm, tuy chưa thể sinh nụ hoa nhưng cậu biết phần lớn thực vật đều dựa vào côn trùng nhỏ để thụ phấn.

Mà cậu là loài hoa hồng xinh đẹp, nên càng thu hút nhiều ong bướm hơn.
Nhưng giai đoạn ấu trùng của bướm…
Tước Thu im lặng trong chốc lát, đồng tử thoáng co lại: “Sâu bướm sao?!”
Giai đoạn ấu trùng của bướm, chẳng phải là con sâu lông xấu xí à?!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN