Đột nhiên, tiếng nhạc vang lên, chính là lúc mọi người khiêu vũ.
Phó Từ Thiên từ xa bước đến, đưa tay về phía Diệp Sở Nguyệt ngụ ý muốn cô làm bạn nhảy.
Anh chẳng quan tâm sự có mặt hiện tại của Lý Nhậm Vũ ở ngay bên cạnh.
Lý Nhậm Vũ trừng mắt nhìn bóng đèn đang cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, liền nhanh chóng hất tay Phó Từ Thiên ra, sau đó kéo Sở Nguyệt ngã vào lòng mình.
Lúc này, ánh đèn sân khấu đổ dồn về phía hai người họ.
Một khoảnh khắc lãng mạn tựa như câu chuyện cổ tích.
Lý Nhậm Vũ nhìn người phụ nữ trong vòng tay mình một cách trìu mến.
Sở Nguyệt vội vàng lấy lại thăng bằng, cô muốn rời khỏi vòng tay anh nhưng Lý Nhậm Vũ lại giữ chặt eo cô, không một khoảng trống.
Sở Nguyệt cảm thấy có chút khó xử.
Hiện tại, có biết bao nhiêu con mắt, cũng như có sự tham gia của các phóng viên.
Nếu khoảnh khắc này được chụp lại sẽ chính là vấn đề lớn đối với anh và cô.
Phó Từ Thiên tỏ ra vô cùng hụt hẫng.
Anh không muốn tiếp tục làm xấu đi hình ảnh của mình trong buổi tiệc tối nay cho nên xoay người trở lên sân khấu.
Lý Nhậm Vũ ôm chặt người trước mặt.
Anh cúi người, ghé sát tai cô nói nhỏ, giọng vô cùng nuông chiều:
– “Em nỡ lòng để anh mất mặt trước tất cả mọi người sao? Chi bằng khiêu vũ cùng nhau cho đến khi kết thúc bản nhạc.”
Dứt lời, Lý Nhậm Vũ thuần thục làm động tác khởi đầu bản nhạc.
Anh chủ động nắm lấy tay của Sở Nguyệt đặt lên vai mình, tay còn lại của cô thì vòng qua eo anh.
Sở Nguyệt có chút nhút nhát, cô chỉ chạm nhẹ lên người anh, bàn tay đang cố giữ khoảng cách.
Bất ngờ, Lý Nhậm Vũ vòng tay đặt sau lưng cô khiến khoảng cách giữa hai người ngày một gần, đến mức cô có thể cảm nhận được mùi nước hoa trên cơ thể của người đàn ông này.
Chẳng hiểu tại sao, ngay thời khắc này, Sở Nguyệt lại cảm thấy có chút khó thở, nhịp tim bên trong cơ thể cô như đập loạn xạ cả lên.
Phải chăng là vì người đàn ông này.
– “Sở Nguyệt, em là vì quá căng thẳng sao?”
Vừa khiêu vũ, anh không ngừng quan sát biểu hiện trên gương mặt xinh đẹp của Diệp Sở Nguyệt.
Hiện tại, trên trán cô rịn đầy mồ hôi.
Có lẽ, đã từ rất lâu, cô mới tiếp xúc quá gần với một người như thế.
– “Tôi….tôi không sao.”
Cô lên tiếng phủ nhận.
Lý Nhậm Vũ bật cười, sau đó giơ cao tay mình, cùng cô xoay một vòng tròn, trong vô cùng lãng mạn.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên.
Điệu nhảy giữa cả hai người mặc dù chưa phải là hoàn hảo nhưng bất ngờ như thế mà đã phối hợp khá ăn ý rồi.
Hàng loạt tràng pháo tay tán thưởng trước vũ điệu giữa hai người.
– “Em không thấy chúng ta chỉ mới phối hợp lần đầu mà đã tạo nên một vũ điệu tuyệt vời như thế sao? Sở Nguyệt, hãy cho anh cơ hội để bước vào cuộc đời em và Sở Kiệt, có được không?”
Không ngờ, Lý Nhậm Vũ không hề vòng vo mà nói thẳng ra yêu cầu của mình.
Ngay lúc đó, bản nhạc cũng kết thúc.
Mọi động tác lập tức dừng hẳn.
Diệp Sở Nguyệt với vẻ mặt nghiêm túc, có phần lưỡng lự, đối diện nhìn anh, nói:
– “Tôi…tôi sẽ suy nghĩ lại.”
Dứt lời, cô bước từng bước trở ra ngoài phía cửa.
Khóe môi Lý Nhậm Vũ lúc này chợt mấp máy, sau đó quay sang nhìn Sở Kiệt ở phía xa mà bật cười.
Sở Kiệt chậm rãi tiến lại gần anh, điềm nhiên nói:
– “Chú đừng nghĩ là dễ dàng chinh phục được mẹ của con.”
Bất ngờ, anh nhấc bổng người cậu lên cao, hạnh phúc nói:
– “Cô ấy nói như vậy có nghĩa là chú vẫn còn cơ hội đúng không?”
Vừa nói, anh vừa hôn liên tục lên má của Sở Kiệt khiến cậu bé cảm thấy vô cùng khó xử.
Ông chú này hành xử cũng hơi lố quá rồi đấy.
Ngay lập tức, cậu vỗ nhẹ lên vai của người đàn ông, bối rối nói:
– “Này chú, mọi người đang nhìn kìa.
Mau thả con xuống đi.”
Nghe cậu nói, Lý Nhậm Vũ mới chịu thả cậu xuống, sau đó đặt tay lên đầu cậu mà xoa xoa.
Ánh mắt nuông chiều khiến ai nấy nhìn vào cứ tưởng hai người họ là cha con..