Tô Tử Dương lấy tay chống đất, khẩn trương quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Triển Dực, cũng may, cái tên kia tối qua chơi đùa anh quá sức, nghĩ đến mình cũng thấy mệt mỏi, nhưng cũng may động tĩnh vừa rồi không khiến hắn bừng tỉnh.
Tô Tử Dương khó khăn đứng dậy từ trên mặt thảm, không quan tâm đến chuyện tắm rửa, nhịn đau mặc quần áo tử tế vào, mang dép lê xong liền bỏ chạy…
Không biết trôi qua bao lâu, người đang ngủ mê vô thức kéo cánh tay, kết quả lại bắt vào hư không.
“Tử Dương?”
Lăng Triển Dực híp hai mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện đã không còn ai.
Hắn đột nhiên mở to hai mắt, động thân ngồi thẳng dậy, mặc kệ cả người trần trụi bước xuống giường đi đến phòng tắm.
“Tử Dương?” Lăng Triển Dực kéo cửa phòng tắm ra, phát hiện bên trong cũng không có người, hắn quay lại nhìn quanh.
—- Trên mặt thảm đều là quần áo của hắn, quần áo của Tô Tử Dương cùng người đều đã biến mất không thấy.
—- Thứ duy nhất còn lưu lại chính là căn phòng kiều diễm cùng một đôi giày đặt ngay cửa trước.
Lăng Triển Dực không vui híp mắt, chưa từng có người nào sau khi ở cùng với hắn một đêm kích tình lại tỉnh dậy sớm hơn cả hắn, thậm chí còn vụng trộm chạy đi mất.
Chẳng lẽ kỹ thuật của hắn chưa khiến anh thoả mãn? Vì sao lại rời đi vội vàng như vậy? Vốn còn muốn vận động thêm một buổi sáng, hương vị của người kia… Thật sự rất không tệ.
Lăng Triển Dực cúi người, ba ngón tay cấm dây giày của Tô Tử Dương lên như có điều suy nghĩ nhìn thoáng qua, chẳng lẽ lại phải dựa theo truyện Cô Bé Lọ Lem đi kiếm người con trai có thể mang vừa đôi giày này?
Sau khi bĩu môi, tổng giám đốc Lăng ném giày vào chỗ cũ, ưu nhã rảo bước tiến vào phòng tắm bắt đầu rửa mặt.
Mười phút sau, Lăng Triển Dực mặc đồ hoàn chỉnh đi thẳng vào phòng quan sát.
“Tổng, tổng giám đốc, sao ngài lại tới đây?” Người phụ trách giám sát thấy tổng giám đốc nhà mình mới sáng sớm đã đại giá quang lâm, cẩn thận đứng lên chào hỏi.
Lăng Triển Dực nghiêm túc nói: “Giúp tôi lấy cà phê.”
“Vâng vâng vâng!” Người phụ trách liền rời đi.
Lăng Triển Dực đứng chắp tay, một mặt uy nghiêm, thẳng đến khi cửa phòng đóng lại, mới nhanh chóng đi đến chỗ giám sát, di chuyển con chuột, đánh bàn phím, động tác nhanh chóng như nước chảy mây trôi, rất thuần thục kiểm tra phòng mà mình đã ở cùng với Tô Tử Dương.
Bộ dáng Tô Tử Dương chật vật, mang theo dép lê đập vào mi mắt, Lăng Triển Dực buồn cười nhìn anh trốn ra khỏi phòng, sau đó thấy anh ra khỏi khách sạn, lại điều tra thiết bị giám sát bên ngoài khách sạn, nhìn thấy Tô Tử Dương lên một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.
Thấy rõ biển số xe, Lăng Triển Dực cắt ảnh chụp Tô Tử Dương lưu vào trong điện thoại di động, đóng máy giám sát, đẩy cửa đi ra ngoài.
Người phụ trách vừa vặn bưng một ly cà phê tới, nhìn thấy Lăng Triển Dực bước ra, không thể đoán ra có phải ông chủ đang tức giận hay không, không dám thở mạnh nhỏ giọng hỏi: “Tổng, tổng giám đốc, ngài muốn đi sao?”
“Ừm, giám sát làm tốt lắm, cố gắng lên.” Lăng Triển Dực vỗ vỗ vai anh ta, cười nói, “Cà phê mời cậu uống!” Nói xong liền vui sướng nện bước chân rời đi.
Người phụ trách đơ người hơn nửa ngày mới có sức lực, sau đó mặt lộ ra vẻ vui mừng, tựa như đang ở trong mộng —- Tổng giám đốc khen anh ta…
Lăng Triển Dực thông qua biển số xe taxi tìm ra được người lái xe kia, lại thông qua tài xế xe taxi để lấy được địa chỉ của Tô Tử Dương, cầm trong tay tờ giấy nhỏ viết địa chỉ nhà Tô Tử Dương, nụ cười trên mặt Lăng Triển Dực càng sâu.
Phải cho anh niềm vui bất ngờ thế nào đây? Quỷ nhát gan…