Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm! - Chương 7: Quỷ Nhát Gan Đang Sầu Não
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Ông Đây Không Cần Anh Chịu Trách Nhiệm!


Chương 7: Quỷ Nhát Gan Đang Sầu Não


Thời gian đổ về hai tiếng trước.

Người nào đó được Lăng Triển Dực khen là quỷ nhát gan đang gian nan trèo cầu thang, khi thấy cầu thang đã đến tầng 7, Tô Tử Dương thiếu chút nữa đã ngồi phịch xuống trên bậc thang không đứng dậy lên được —- Cuối cùng cũng đến!

Đáng chết, ai có thể xui xeo như anh không? Bị người ta lật qua lật lại đè ép cả một đêm, sợ hãi kinh hồn, vô cùng lo lắng trốn khỏi khách sạn về nhà, vậy mà còn gặp phải thang máy hư!

Mặc dù trong trí nhớ ở kiếp trước, sau khi anh vui vẻ một đêm thì ngủ một giấc đến buổi trưa ngày thứ hai mới về nhà, khi đó thang máy còn tốt chán, liền cho thấy rằng thang máy hư chỉ là nhất thời. Nhưng nếu để anh đi dạo ở bên ngoài vào lúc bảy giờ sáng, đợi cho đến khi thang máy sửa xong thì thà để anh dùng tốc độ của ốc sên leo cầu thang còn hơn…

May mắn anh ở tầng 7, chứ không phải tầng 17, nếu không mạng của anh đã đi tong rồi…

Kéo hai chân bủn rủn đi đến trước cửa nhà mình, Tô Tử Dương phát hiện đầu ngón tay đều đang run lẩy bẩy, đâm lỗ khóa cả nửa ngày mới trúng, sau khi vào cửa, Tô Tử Dương lập tức bổ nhào lên ghế sô pha nằm sấp lẩm bẩm —- Moẹ nó đau!

Mười mấy phút sau, Tô Tử Dương từ từ lấy lại sức mới nghĩ đến chuyện vào phòng tắm tẩy rửa thân thể của mình một chút, nhất là nơi đó…

Đối mặt với tấm gương, Tô Tử Dương nhìn vóc người thon gầy của mình, thật sự nghĩ không ra, vì sao thể chất của mình lại là song tính ẩn!

Có điều khi tưởng tượng, Tô Tử Dương lại cảm thấy bình thường trở lại —- Cũng bởi vì như vậy anh mới bị cha mẹ vứt bỏ, không phải vì anh có bệnh hay là bề ngoài không hoàn chỉnh, anh thậm chí hơi bị đẹp trai, làm sao có thể lớn lên trong viện phúc lợi chứ…

Đưa tay đặt lên trên cái bụng phẳng lì, Tô Tử Dương nghiêm túc suy nghĩ, nếu một đời như vậy, ở đây thật sự có thể thai nghén một sinh linh bé nhỏ, thì anh phải làm sao bây giờ?

Không thể phá bỏ, bởi vì kiếp trước sẩy thai dẫn đến xuất huyết nhiều mới ngỏm củ tỏi, ở thế giới này, dù thế nào Tô Tử Dương cũng sẽ không tiếp tục mạo hiểm nữa, vạn nhất lại chết thêm một lần nữa thì sao? Chết thêm một lần, anh không có khả năng có thể sống lại thêm một lần nữa.

Tô Tử Dương thở dài xoa xoa dầu gội đầu, vì sao thời gian sống lại lại trùng hợp như vậy! Đúng ngay vào lúc anh đang cùng cái tên Lăng Triển Dực đáng chết kia đại chiến ba trăm hiệp! Dù là sớm một chút cũng có thể mà, nói như thế dù có đánh chết anh, anh cũng sẽ không đến hộp đêm, càng sẽ không lăn giường với người khác, cho dù là lăn giường, anh cũng sẽ không chọn bên dưới!

Móa! Đúng là xui xẻo cực độ mà!

Ngón tay tìm được dấu vết ở phía sau mà cái tên đáng chết kia lưu lại trong cơ thể mình, Tô Tử Dương lại chửi mắng thêm lần nữa: “Móa nó, đã nói với anh thể chất của ông đây là song tính ẩn, anh còn bắn vào trong, nói dễ nghe lắm, chịu trách nhiệm, chịu trách nhiệm cái gì, lúc ông mang thai, anh là người chạy nhanh nhất đấy! Cặn bã! Đáng chết! Ngựa giống! Ông đây không muốn tiếp tục gặp anh nữa! Càng không thèm anh chịu trách nhiệm!”

Lưu lại lời nói hùng hồn, Tô Tử Dương khập khiễng bọc lấy áo choàng đi ra khỏi phòng tắm, trở lại phòng ngủ, nằm lên trên giường, tội nghiệp nâng cằm trầm ngâm —- Nếu không muốn người ta chịu trách nhiệm, anh phải nuôi lớn bé con thế nào đây? Đừng nói là nuôi lớn, ở kiếp trước bé con mới có ba tháng thôi nhưng anh đã không còn tiền nuôi sống mình nữa rồi.

Không được, anh phải nghĩ biện pháp kiếm được một khoản tiền trước đã, sau đó trong thời gian mang thai, ít nhất trong khoảng thời gian anh nôn oẹ đến trời đất mịt mù thì có thể ở nhà nghỉ ngơi tiêu tiền…

Tô Tử Dương trở mình, vùi sâu vào trong chăn mềm mại, nhìn trần nhà bắt đầu tính nhẩm tài sản của mình, sau khi tính xong thì phát hiện, nếu như từ giờ trở đi bớt ăn bớt mặc, nhiều lắm thì cũng đủ đến khi bé con được ba tháng.

Vậy thì phải làm thế nào để đủ tiền sinh đẻ đây?

Nếu không… Bán phòng ở?

Không được, không được, nếu bán phòng ở thì anh sẽ không có nơi an thân, sau khi sinh bé con mà phải ở phòng cho thuê thì quá đáng thương rồi, phải biết hiện tại bán phòng thì dễ nhưng mua nhà thì rất khó!

Nếu mua xổ số mà có thể trúng thưởng lớn thì tốt rồi…

Tô Tử Dương đầu tiên là thở dài, đột nhiên hét to một tiếng, vụt một cái ngồi thẳng dậy —- A! Xổ số!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN