Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp
C15. Cậu bé đó
Dạ An bị ném cho một tập tài liệu dày cộp, trong khi cô còn đang ngơ ngác thì Phong đã hào sảng lên tiếng: \”Đây là một số bệnh nhân lão đại bảo anh tập hợp về, em cứ tuỳ tiện chọn một người mà khám chữa bệnh gì đấy. Yên tâm, toàn nhà khá giả, em có thể đòi tiền họ tuỳ ý.\”
\”…\”
Cô còn đang lo mình nhàn rỗi, Mặc Khanh đã ném tới một đống bệnh nhân, hơn nữa cô còn có thể tuỳ tiện chọn, tiền cũng có thể tuỳ tiện đòi.
Cái này… đãi ngộ cũng tốt quá đi…
Dạ An bụng đã căng tròn, bài cũng đã học xong, bèn giở tập tài liệu kia xem qua một chút.
Phong làm việc đúng là rất chuẩn, bệnh nhân xếp theo thứ tự chữ cái và độ tuổi, thông tin cá nhân cũng có đôi dòng xúc tích.
Chỉ là hơi sai sai… cái quyển này toàn bệnh nhân nữ là sao…?
Dạ An có nghĩ căng não cũng không ra lí do. Ngồi một lúc, bàn tay lật giở của cô chợt dừng lại, trang số 44 làm cô chú ý. Bệnh nhân vậy mà lại là một cậu bé, sao hồ sơ này lại lạc vào đây, rõ ràng toàn là nữ cơ mà?
Cậu bé mới có sáu tuổi, bệnh thì là trầm cảm. Dạ An tuy không học sâu về vấn đề này lắm, nhưng cũng có biết chút chút, hơn nữa cô rất thích trẻ con, cô bèn cầm tập tài liệu đi tìm Mặc Khanh.
Vẫn là tiếng gõ cửa rất mực lịch sự ấy, Mặc Khanh chẳng cần nghĩ cũng biết là Dạ An, hắn cất giọng trầm trầm: \”Vào đi\”
Dạ An mở cửa bước vào, phòng làm việc của Mặc Khanh không lớn lắm, bên trong chỉ bày bàn làm việc của hắn, một tủ sách to phía bên phải và một ghế sofa đối diện. Căn phòng sơn màu trắng hài hoà. Dạ An chợt nhớ đến cả quần áo của Mặc Khanh cũng màu trắng, hắn không thích màu đen ư? Chẳng phải mọi lão đại đều thích mình u tối một chút sao?
Dạ An đảo mắt quanh phòng một hồi, giật mình thấy ánh mắt Mặc Khanh kiên trì chiếu vào người mình. Hắn đã buông văn kiện xuống, bộ dáng như nghe cô nói quan trọng hơn là làm việc.
\”A, tôi muốn hỏi một chút…\”
Mặc Khanh vẫn nghe.
Dạ An bắt đầu thấy căng thẳng, sao cô như cấp dưới báo cáo đại kế hoạch cho đại Boss thế này… mặc dù kể ra thì đúng là đại Boss uy nghiêm thật…
\”Ban nãy Phong có đưa cho tôi một tập tài liệu về bệnh nhân, tôi đã xem qua rồi, tôi muốn chữa bệnh cho cậu bé này.\”
Dạ An tiến đến đặt tài liệu đang giở trang 44 trước mắt Mặc Khanh, trên đó là tấm ảnh một cậu bé con có khuôn mặt u uất.
Mặc Khanh khẽ nhướn mày, ồ, cô chọn nó thì thật tốt.
Dạ An thấy sắc mặt Mặc Khanh có vẻ tốt liền đánh bạo hỏi tiếp: \”Cái đó… sao cậu bé lại ở trong tập tài liệu này? Ý tôi là, toàn bộ bệnh nhân trong này đều là nữ giới thì phải?\”
Toàn bộ là nữ giới? Đó là lẽ đương nhiên! Chính hắn bảo Phong chỉ được phép chọn nữ giới thôi mà! Còn về cậu bé kia…
\”Đó là con trai của anh họ tôi…\”
Dạ An dỏng tai lên nghe, mỗi một chữ của lão đại đều là vàng là bạc cả đấy!
Nhà họ Mặc có nhiều nhánh, trong đó cha Mặc Khanh là dòng dõi con trưởng, theo tục lệ gì đó thì chỉ có người mang dòng máu chính tông thì mới được phép kế vị Mặc Gia. Cha của hắn đặc biệt thân với một người cháu trong gia tộc, người đó chính là cha đẻ của cậu bé kia.
Nói về trường hợp của cậu bé, cũng tương đối đặc thù. Năm bốn tuổi, cậu tận mắt chứng kiến cha mẹ mình bị thuộc hạ phản bội nã súng vào đầu, chết ngay bên cạnh. Lúc Mặc Khanh đến cứu anh chị họ mình, họ chỉ còn là thi thể lạnh băng trên mặt đất, máu tràn ra lênh láng, bên cạnh là cậu con trai mới được bốn tuổi, tính mạng cũng đang bị uy hiếp. Mặc Khanh diệt trừ bọn phản bội trong tích tắc, cứu cậu bé ra, kể ra thì cậu bé này là người cháu trai phần nào chung dòng máu với hắn.
Những tưởng một đứa bé bốn tuổi ngủ một giấc, hôm sau sẽ chẳng nhớ gì, nhưng không. Toàn bộ quá trình cha mẹ bị giết đã hằn sâu trong trí óc cậu bé, tới nỗi suốt một thời gian nó chẳng ăn chẳng ngủ, có xu hướng tự làm hại bản thân. Để cứu cháu mình ra khỏi vực sâu thăm thẳm ấy, Mặc Khanh đã dùng biết bao nhiêu cách, bác sĩ nói: cậu bé cần tình thương. Nhưng bản thân hắn còn không hiểu tình thương là gì, làm sao cho cậu bé, hơn nữa, công việc của tổ chức cũng bề bộn vô cùng, Mặc Khanh chỉ có thể thuê vài người làm có tâm chăm sóc cháu mình, thi thoảng bỏ thời gian ra đến thăm nom.
Hiện tại bệnh tình cậu bé vẫn không thuyên giảm, suốt cả tháng trời có khi mới nói được một câu hoàn chỉnh, một đứa trẻ vốn nên hoạt bát mà trở nên trầm lặng đến đáng sợ. Mặc Khanh vẫn luôn trăn trở đứa cháu này, rồi tiện tay đưa luôn vào tập tài liệu của Dạ An. Hắn chẳng ngờ cô lại để ý và muốn chữa bệnh cho nó.
Dạ An nghe xong mà lạnh cả người, quả nhiên hắc đạo là chốn không thể đùa được, mạng sống mỏng manh như một tờ giấy. Hôm nay cô thấy Phong nói cười bên cạnh, chắc gì ngày mai anh vẫn khoẻ mạnh nói chuyện với cô? Dạ An càng thương cậu bé, cô sốt sắng muốn gặp mặt nó. Cuối cùng, Mặc Khanh hứa cuối tuần sẽ đưa cô đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!