Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp - C14. Cô ấy vui là được
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp


C14. Cô ấy vui là được


Giờ nghỉ, Dạ An chẳng thể thả lỏng được, bởi đây mới là thử thách gian lao nhất trong ngày hôm nay!

Đến rồi đến rồi…

Bạn nữ A: \”Henry, cậu là con lai sao?\”

Dạ An mỉm cười lịch sự: \”Đúng vậy!\”

Bạn nữ B: \”Ôi, bố mẹ cậu là người nước nào thế?\”

Dạ An: \”Cha mình là người Mĩ, mẹ là người bản địa.\” Đành bịa thôi, cô làm gì có cha mẹ? Có thì có một Boss khổng lồ bao nuôi kìa…

Dạ An kiên nhẫn trả lời từng vấn đề của các bạn nữ, đúng là trường tốt, toàn thiên kim đại tiểu thư, ăn nói nhã nhặn duyên dáng, không vồ vập, lại rất lịch sự, không hỏi những vấn đề riêng tư của cô.

Các bạn nữ mới thật đáng yêu!

Bạn Dạ An nào đó nói chuyện vui đến cười tít cả mắt, đây là lần đầu tiên trong đời có nhiều người nói chuyện với cô như vậy, cảm thấy không khí xung quanh rất vui vẻ rộn ràng. Thì ra cảm giác có bạn bè là như thế.

Dạ An lại quên mất một điều, hiện tại cô đang giả nam.

Mấy cậu công tử ngồi về một phía dò xét Dạ An. Thực tình, con trai gì mà gầy ỏng gầy eo, da lại còn trắng, đeo cái khẩu trang đáng nghi, nói chuyện với con gái thoải mái đến kì lạ. Cứ có gì đó sai sai ở đây? Nhưng lại chẳng biết sai ở đâu?

Dạ An tò mò hỏi các bạn nữ về cậu trai tóc đen ban nãy, trông cũng không đến nỗi tồi nhưng cứ u ám làm sao đó. Các bạn thần thần bí bí thi nhau kể chuyện, sau cùng Dạ An tóm tắt được vài điều.

Cái cậu kia tên là Hàn Vũ, thực chất lớn hơn các bạn một tuổi, tức là đáng lẽ cậu ta phải tốt nghiệp rồi, nhưng lại lưu ban, ở lớp này một năm nữa học lại. Bàn về thành tích học tập, phải nói cậu ta xếp thứ nhất từ dưới lên, tính tình thì quái gở, tóc lúc nào cũng loà xoà che phủ cả mắt. Nghe đồn cậu ta là đại ca của một băng xã hội đen danh tiếng nào đó, là con người đáng sợ lạnh lùng, không cảm xúc. Đến lớp chỉ để ngủ, nói thật, cậu ta lên được lớp mười hai đã là một kì tích.

Sau khi nghe lịch sử lẫy lừng của Hàn Vũ, Dạ An không khỏi cảm thán một tiếng, như thế này không phải là quá giống nam chính teenfic hay sao? Chỉ thiếu cái nữa là cậu ta nên cầm đầu tổ chức xã hội đen hùng mạnh nhất. Bất quá, cái này không thể, hùng mạnh nhất là cái người sống sờ sờ bên cạnh cô, ở chung nhà với cô, chính là Mặc Khanh kia.

Các bạn nữ có vẻ rất thích Dạ An, con trai mà nói chuyện đáng yêu, tâm lí hết sức, dù cho có đeo thêm cái khẩu trang, vẫn đủ thấy cậu là một thiếu niên thanh tú, đôi mắt, vầng trán đẹp thế kia, đến con gái cũng phải ghen tị.

Bạn nữ C đánh bạo hỏi: \”Da cậu đẹp quá vậy, cậu chăm sóc kiểu gì thế?\”

Mấy bạn nữ kia được thể cũng ào lên hỏi, con trai mà da vừa mịn vừa trắng, rốt cuộc làm thế nào mới được như thế.

Dạ An toát cả mồ hôi, thế nào mà đã chuyển chủ đề nhanh vậy, mà cô có biết chăm sóc da là cái khỉ gì đâu, từ lúc lên cấp ba tới giờ toàn là lăn lộn bên ngoài, cô chẳng bận tâm đến bản thân mình lắm, chỉ lo cho bụng mình luôn đầy là được.

Dạ An: \”Khụ, mình cũng không có làm gì cả, do mình yếu nên da hơi… nhợt nhạt chăng?\”

Mấy bạn kia có vẻ không hài lòng với câu trả lời của cô lắm, nhưng may thay, trống trường đã cứu cô một mạng. Tất cả giải tán về chỗ tiếp tục buổi học.

Giữa trưa tan học, Dạ An tâm hồn phơi phới bước ra cổng trường, xe Mặc Khanh đã đỗ ở đó, giờ này cô cảm thấy, có người chờ mình, thật hạnh phúc.

Thật ra mấy ai hiểu, có người chờ đợi mình là một việc gì đó rất ý nghĩa. Trước giờ không có ai đưa Dạ An đi học, cũng không ai đón cô về nhà, bà đi làm cả ngày, đưa tiền cho cô đóng học, đôi lúc Dạ An cảm thấy sự tồn tại của mình mờ nhạt vô cùng.

Trong xe, Phong vừa thấy cô đã la lên, hỏi han chuyện này chuyện nọ, Dạ An rất vui vẻ kể chuyện mình ở trường, từ giọng nói đến ánh mắt cô đều ánh lên ý cười, đủ thấy tâm trạng cô hạnh phúc như thế nào. Đôi lúc Phong sẽ bình phẩm đôi câu, Âm thì gật gù tự khen ánh mắt chọn trường của mình tốt, liên tục chê bai Phong mắt kém. Phong sồn sồn lên, hai người lại cãi nhau, Dạ An ngồi nghe họ đấu võ mồm mà cười ra tiếng.

Mặc Khanh ngồi ở ghế lái đằng trước, nhìn hình ảnh Dạ An phản chiếu trong chiếc gương đối diện.

Cô vui là tốt rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN