Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp - C7. Kế hoạch trong bóng tối (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp


C7. Kế hoạch trong bóng tối (2)


\”Đừng có hoảng. Tôi sẽ đưa cô ra ngoài.\”

Trong không gian yên lặng, giọng nói của hắn vang lên đều đều, từng chữ thốt ra như một lời hứa danh dự, cũng như một liều thuốc an thần đối với Dạ An.

Dạ An quơ tay xung quanh, túm được một góc áo của Mặc Khanh, khẽ cười, cô thở ra một hơi. Bây giờ cần phải bình tĩnh… mà khoan…

\” Mặc Khanh… trong này có khí độc…\”

\” Ừ.\”

Ừ? Ý anh ta là gì?

\”Trong hai tiếng mà không ra ngoài sẽ chết ngạt. Ừ cái gì mà ừ?? Ừ cái đầu nhà anh!\”

Trời tối khiến giọng Dạ An có chút nhỏ lại. Phần vì ức chế mà nghe the thé.

\”…\”

Không đáp luôn kìa. Anh ta định làm gì kia chứ.

\” Đi theo tôi.\”

Dạ An không nói gì, trực tiếp bám chặt lấy mép áo của Mặc Khanh. Cô không biết đường ra, giờ chỉ có thể trông cậy vào anh ta. Không ra được thì chết ngạt trong này, thôi thì liều xem sao vậy, đặt mạng sống vào tay lão đại khét tiếng, nghĩ cũng không tồi!

Không ngờ, chỉ đến mười lăm phút sau, hai người đã có mặt ở cầu thang. Dạ An hơi sửng sốt, không ngờ Mặc Khanh giỏi đến vậy. Hai người cẩn trọng đi xuống.

\”Á!\” Vừa bước xuống chân cầu thang, Dạ An đã kêu lên hoảng sợ, chân liên tục vung vẩy leo thẳng tắp lên ba bậc cầu thang phía trên.

Ban nãy… có cái gì đó dài dài, nhày nhày bám vào chân cô!

\”Đứng im trên đó, là rắn.\”

Cái gì? Rắn? Trời ạ! Ông già kia thế mà lại thả rắn vào. Chắc chắn đây là rắn kịch độc rồi… Dạ An cuống quýt, bám chặt lấy cánh tay Mặc Khanh, không lẽ hôm nay cô phải bỏ mạng ở đây thật sao?

\”Cô đứng im đấy, tôi đi giết chúng, dù sao cũng chỉ có chục con.\”

Cô bám chặt lấy tay Mặc Khanh. Giọng run run:

\”Chục con nhưng đều là kịch độc. Anh giết chúng kiểu gì? Bị cắn một phát thôi là không qua khỏi!\”

Một giọng cười trầm thấp vang lên, tiếp sau đó là giọng nói vô cùng ngạo mạn khát máu:

\”Giết bằng tay.\”

\”Không được!\”

\”Không phải tôi có Thần Y sao? Bệnh nan y còn chữa được, huống hồ là rắn cắn?\”

Dạ An vẫn bám chặt cánh tay anh, không được… dù cô có là Thần Y, đây cũng chưa biết là rắn gì. Loại rắn cực độc chỉ cần một nhát thôi… không thể cứu chữa! Anh lại còn giết chúng bằng tay không, tuyệt đối không được! Giá như có vũ khí…

Vũ khí…

Phải rồi! Trong áo blouse của cô có dao mổ cơ mà!

Thấy Mặc Khanh định lao ra, Dạ An dùng hết sức kéo mạnh anh lại, mặt sáng bừng:

\”Mặc Khanh! Tôi có dao mổ! Anh không cần giết chúng bằng tay!\”

Cô vội vàng lôi đến chục chiếc dao, kéo sắc nhọn từ phía bên trong áo blouse, may sao cô mặc nó. Ban nãy chú Lôi còn bảo cô để áo ở nhà cơ đấy!

Dạ An lần mò trong bóng tối, cẩn thận để hết chúng vào tay Mặc Khanh, nỗi bất an trong lòng vơi đi chút ít.

Cô hồi hộp, đứng cao trên bậc thang, nghe ngóng, đợi anh giết lũ rắn.

Im lặng diễn ra trong năm phút, cô nghe thấy những tiếng \”Xoẹt\” vô cùng sắc nhọn, là tiếng lưỡi dao, kéo phi xuống đất, kết thúc bằng những tiếng \”Phập\”, dường như chúng xuyên qua vật thể nào đó, cắm sâu xuống sàn.

\”Đi thôi\”

Cô nghe giọng của Mặc Khanh truyền đến, rồi thấy tay anh mạnh mẽ nhắm thẳng tay cô kéo xuống, chạy.

Hả? Nhanh thế thôi sao? Thế thôi? Tối đen như mực mà anh phi dao như phi tiêu, hơn nữa còn trúng đích tất cả?

Dạ An không khỏi há hốc mồm, tròn mắt ngạc nhiên vài phút. Không hổ là lão đại Mặc danh tiếng vang dội, thật không thể xem thường!

Hai người cứ thế chạy, chạy mãi, một đường thẳng ra đến cửa.

Dạ An không khỏi nhíu mày. Không phải cô ham hố gì nguy hiểm, nhưng một đường thẳng ra ngoài thế này… không phải quá dễ dàng sao?

Sự thật đã chứng minh, cô và Mặc Khanh đã thoát ra ngoài vô cùng dễ dàng, hơn nữa còn đường đường chính chính đi ra bằng cửa chính. Trước cửa, Phong và Âm đang đứng chờ họ. 

\”Chỉ thế thôi?\”

\”Cái gì thế thôi?\”- Phong hóng hớt.

\”Ý tôi là… bọn tôi cứ thế thoát ra dễ dàng vậy sao?\”

Phong chỉ cười cười, không đáp. Thật ra cũng chẳng dễ dàng, vốn dĩ ông già kia còn để một quả bom lại làm quà cho lão đại, cửa vốn dĩ cũng bị cài ba lớp mật mã. Mà không sao, chuyện thì cũng đã qua rồi, bom Âm đã phá, cửa anh đã mở, nói với Dạ An làm gi cho cô thêm lo.

Dạ An không hiểu Phong cười cái gì, cô chỉ bỗng thấy đâu nhói một cái, trước mắt tối sầm, người đổ về phía trước… Dạ An ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN