Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp - C8. Ấm áp từ Mặc Khanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Ông Trùm Hắc Đạo Và Vợ Nhỏ Xinh Đẹp


C8. Ấm áp từ Mặc Khanh


\”Cô tỉnh lại rồi!\”

Dạ An nhíu mày một cái, ai, cô đã ngủ bao lâu rồi?

Ánh sáng từ từ chiếu rọi vào mắt, sau khi thích nghi với nó, cô thấy Phong ngồi cạnh giường nhoẻn miệng cười. Thì ra câu vừa rồi là của anh ta.

\”Phong, tôi ngủ bao lâu rồi?\”

\”Cô ngủ còn chưa đến một ngày, có không khoẻ chỗ nào không?\”

Dạ An lắc đầu.

\”Tôi vẫn nên mời bác sĩ khám qua cho cô.\”

Dạ An cười: \”Đã nói không sao mà, chẳng phải tôi là bác sĩ sao? Bản thân khoẻ hay không còn không rõ thì làm sao dám khám cho người khác?\”

Phong vẫn cố chấp: \”Không được, lão đại dặn phải mời bác sĩ khi cô tỉnh lại.\”

Dạ An: \”Không cần thiết, chỉ là hít phải một ít khí độc, thể chất tôi vốn rất yếu, nên tạm thời ngất đi.\”

Cô vừa dứt lời thì thấy một bóng dáng phía cửa, là Mặc Khanh. Hình như hắn đã đứng đó lâu rồi, nhưng cô không để ý…

\”Phong, đi gọi bác sĩ đi.\”

Hắn dứt khoát nói, ngay sau đó, phong ngoe nguẩy đi ngay. Chỉ còn cô và hắn trong căn phòng, hắn đóng nhẹ cửa vào.

Mặc Khanh: \”Có khoẻ không?\”

Dạ An đáp cuống quýt: \”Khoẻ mà! Tôi đã nói rồi, chỉ là chút khí độc thôi, chẳng qua tôi yếu hơn người bình thường nên mới ngất đi. Anh xem, anh vẫn khoẻ như vậy mà.\” Vì vậy, không cần mời bác sĩ cho tôi đâu!

Mặc Khanh trầm lặng một lát, bước lại gần rồi đưa tay lên khẽ vò mái tóc đen mượt của cô, giọng có chút cứng nhắc: \”Nếu đã yếu hơn người bình thường, thì càng phải cần chú ý. Lát nữa bác sĩ tới, ngoan ngoãn một chút.\”

Dạ An: \”…\”

Giây phút bàn tay hắn đặt lên đầu cô, cô có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó là một loại ấm áp không tả được. Hắn là đang lo lắng cho cô sao? Cô vốn không có bố mẹ ruột hay họ hàng thân thích, chút ấm áp này, dường như là lần đầu tiên cảm nhận được, cảm giác rất dễ chịu…

Dạ An ngước mặt lên nhìn hắn, cười đáp lại: \”Được.\”

Tay Mặc Khanh hơi khựng lại trước nụ cười của cô, hắn có chút nuối tiếc thu tay về. Rồi lại lúng túng lấy cớ đi ra ngoài.

Dạ An nhìn hắn ra cửa, vẫn cười ngây ngốc, đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo lên. Tiếng chuông này được đặt riêng, nghe vô cùng chói tai, như tiếng móng tay liên tục cào lên cửa kính, quả thật làm người ta kinh sợ.

Đôi mắt Dạ An tối sầm lại, cô dùng động tác chậm nhất, lôi chiếc điện thoại ra khỏi túi, ấn nút nghe.

Bên kia đầu dây là một giọng đàn bà chanh chua: \”Dạ An, mày có định vác mặt về nhà không? Dù sao tao và chồng tao cũng cất công nuôi mày đến tận bây giờ. Mày không thấy chút áy náy nào à? Đi làm việc mà biệt tăm cả tháng trời. Đã lĩnh lương xong chưa, rồi thì về nhà một chuyến đi.\”

Dạ An hờ hững đáp: \”Sẽ về.\”

Giọng nói đó là của Trần Như Ý, bà ta là mẹ nuôi cô. Thực chất năm xưa mẹ của bà ta, chính là bà ngoại của cô nhặt được cô bên lề đường, bà mang cô về nhà cưu mang mặc dù bị con gái và con rể phản đối kịch liệt. Không ai chịu bỏ tiền nuôi một đứa con gái nhặt ngoài đường về, nên bà ngoại cô ở tuổi sáu mươi phải đi nhặt ve chai bán lấy tiền. Một tay bà nuôi cô ăn học cấp một tới gần hết cấp ba.

Càng lớn, Dạ An càng xinh đẹp, khi cô học gần hết lớp mười một thì Trần Như Ý và chồng bà ta lên kế hoạch bán cô làm vợ cho lão giám đốc ở công ty để lấy lòng. Bà ngoại biết chuyện rất tức giận, đến nỗi lập tức lên cơn đau tim phải nhập viện cấp cứu. Khi tỉnh lại, bà cứ nhìn chằm chằm Trần Như Ý bên giường bệnh, doạ chết. Trần Như Ý coi như còn có lương tâm, liền đồng ý không bán Dạ An đi, nhưng sau lưng thì ngấm ngầm dồn cô vào đường cùng, ép cô vào quán bar làm thêm, toàn bộ tiền phải nộp cho bà ta.

Dạ An vì sống trong sự căm ghét của mọi người, sự tồn tại dường như bị lờ đi, nên tính cách đã sớm quật cường tự lập. Từ cấp hai cô đã có thiên phú các môn tự nhiên và niềm yêu thích đặc biệt về y học, cô luôn luôn tự tìm hiểu và học tất cả mọi thứ. Vì vậy, lên cấp ba, có thể nói vốn kiến thức vô cùng phong phú.

Tối đó cô bị Trần Như Ý ném vào quán bar nhưng chạy thoát được. Sáng hôm sau Dạ An chạy khắp các bệnh viện xin việc, nhưng không nơi nào nhận cô. Đang lúc cô rơi vào tuyệt vọng thì gặp một gia đình không mấy khá giả, một nhà hai vợ chồng bốn người con, người cha mắc bệnh viêm ruột thừa. Tiền ở nhà thì có nhưng người cha sớm muộn cũng nhất quyết không chịu phẫu thuật, định để bệnh đến đâu thì đến. Lúc Dạ An gặp gia đình ông thì ông đã trong cơn thập tử nhất sinh, mà thà chết chứ không chịu đi bệnh viện.

Đó là lần đầu tiên Dạ An cầm dao mổ.

Mặc dù không có đầy đủ dụng cụ y tế, ca phẫu thuật vẫn diễn ra thành công nhờ sự cẩn thận, khéo léo và nhanh nhẹn của cô. Để thực hiện ca phẫu thuật này, cô đã phải mạo hiểm xin nhờ một phòng phẫu thuật của một người bạn trong lớp có quan hệ tốt với cô. Cha mẹ cậu ta là bác sĩ, có mở một bệnh viện nhỏ. Dạ An nhờ cậu ta giữ bí mật và không nói cho bố mẹ cậu về việc cô sử dụng phòng này làm gì.

Người cha của căn nhà nghèo kia khỏi bệnh, họ cảm ơn cô rối rít và đưa cho cô một món tiền. Dù không nhiều lắm, nhưng cô biết đây là tất cả những gì họ có thể cho cô, nên Dạ An vẫn nhận.

Sau cùng, chuyện cô làm trong bệnh viện của nhà cậu bạn cùng lớp vẫn vỡ lở. Nhưng cha mẹ cậu ta không trách cứ cô mà chỉ hỏi dò cô vài kinh nghiệm và chú ý trong ngành Y. Dạ An trả lời rất trôi chảy. Cha mẹ cậu ta nhận cô vào làm việc, ban đầu cô chỉ làm vài tiểu phẫu cho mấy chú cún nhỏ, về sau họ tin tưởng giao cho cô nhiều việc hơn.

Tiền lương cô được hai cô chú này phát đều đặn, cô không quên mỗi tháng gửi tiền cho Trần Như Ý. Bà ta chỉ cần biết có tiền, không nghĩ xem cô có làm việc ở quán bar hay không.

Tham vọng của Dạ An ngày càng lớn, cô mạo hiểm giả trai và trà trộn vào một số tổ chức hắc đạo nho nhỏ, khám và chữa vô số ca bệnh. Cô tìm hiểu, và biết được người đứng đầu hắc đạo là Mặc lão đại của Mặc Gia, khát máu, lãnh khốc, danh tiếng vang khắp vùng Đông Nam Á, ai ai cũng kính sợ, chỉ cần nghe thấy tên là phục tùng vô điều kiện.

Vì vậy mãi sau này, khi bị kề súng vào thái dương vì đòi thù lao phẫu thuật quá cao, Dạ An cười đầy mỉa mai trước họng súng: \”Giết đi, tôi là người của Mặc Gia Mặc lão đại, Mặc Khanh!\”

Hắc đạo là nơi nguy hiểm, cô biết. Lấy ông trùm hắc đạo làm lá chắn, nguy hiểm, cô biết.

Nhưng cô cần tiền, để sống, để tồn tại độc lập, nếu một ngày bà ngoại không còn để cưu mang cô nữa!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN