Ông Xã Của Tôi Quá Mức “Trâu Bò” Làm Sao Bây Giờ
Chương 11
Sáng sớm, Hạ Thần Diệp lái xe chở Bách thỏ con về nhà của cậu thu dọn đồ đạc, trong lúc Bách Hành Chi thu dọn túi lớn túi nhỏ, Hạ Thần Diệp đi dạo một vòng quanh nhà, xem thử bảo bối nhà mình ngày thường sinh hoạt như thế nào.
Đương lúc Bách Hành Chi đang ở trong phòng chọn lọc lại những quyển sách yêu thích, tủ đầu giường đều tùy tiện mở tung, Hạ Thần Diệp đi vào.
Xem hắn phát hiện cái gì này.
Hạ Thần Diệp híp mắt, lấy ra một cây dương cụ thô đen từ trong ngăn tủ, vẻ mặt bất thiện hỏi:
“Bảo bối, đây là cái gì?”
Bách Hành Chi từ trong chồng sách ngẩng đầu lên, thấy rõ đồ vật nằm trong tay Hạ tiên sinh, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
“Cái, cái này…..” Bách Hành Chi ấp a ấp úng lấy việc dọn sách che dấu sự luống cuống, “Đây là….. chính là những lúc muốn anh…… thì dùng tạm……”
Hạ Thần Diệp đánh giá căn dương cụ thô đen này một lượt từ trêи xuống dưới, trong đôi mắt lục bích tràn ngập sự khinh bỉ, hắn dường như vô lý đến mức ăn giấm với một cây ƈôи ȶɦịt giả.
Khi không có hắn, bảo bối dùng cái thứ rác rưởi này tự an ủi cái ʍôиɠ nhỏ đáng yêu? Lần đầu tiên của bảo bối là để cái thứ này khai bao sao? Vừa nhỏ vừa ngắn như vậy?
Hạ Thần Diệp vô cùng quyết đoán dứt khoát ném cái thứ vô bổ này vào thùng rác, Bách Hành Chi đi theo phía sau, dè dặt nắm góc áo sơ mi của hắn, “Ông xã giận em hả…..?”
Vừa nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu như thế này thì ai có thể tức giận được đây. Hạ Thần Diệp trong lòng nghĩ là vậy, nhưng nét mặt vẫn rất khó chịu, hắn nâng cằm Bách Hành Chi lên, nói với cậu:
“Sau này những lúc không có ông xã ở cạnh, chỉ có thể dùng đồ anh mua cho em.”
Bách Hành Chi ngoan ngoãn gật đầu cái rụp, dòng chữ ‘Hạ tiên sinh anh cứ yên tâm tin tưởng em’ đều hiện hết lên trong mắt cậu.
Ngón tay Hạ Thần Diệp lung tung cọ xát bờ môi cậu, tiếp đó hắn cúi xuống thủ thỉ ở bên tai:
“Ông xã sẽ đặt làm món đồ chơi giống y đúc của ông xã về cho em, ngay cả đường gân và quy đầu cũng đều giống hệt.”
Bách Hành Chi túm chặt âu phục của Hạ Thần Diệp, hơi thở phả bên tai làm thân thể cậu hơi hơi phát run, toàn bộ lỗ tai đều phiếm hồng, “Em, em biết rồi…..”
Hạ Thần Diệp cắn một cái lên vành tai cậu, “Nhưng mà đúng là ông xã thật sự không vui.”
Bách Hành Chi gần như sắp khóc, “Em, em biết lỗi rồi, ông xã đừng không vui mà…..!”
“Vậy thì phải chấp nhận trừng phạt.” Hạ Thần Diệp cố ý trưng ra biểu cảm băng lãnh nói một câu.
Bách Hành Chi hồng con mắt gật gật đầu.
Sau một khoảng thời gian dài tạm ngừng kinh doanh, rốt cuộc tiệm bánh ngọt “Das Parfum” lại khai trương một lần nữa, các tín đồ của đồ ngọt đã nhịn sắp chết tới nơi đều ồ ạt kéo đến đại khai sát giới, các cô gái u mê nhan sắc của ông chủ cũng bắt đầu hành động.
Một tốp các nữ sinh ngồi ở một góc xì xào thảo luận về Bách Hành Chi hôm nay.
“Hôm nay nhìn ông chủ cửa hàng có phải đáng yêu hơn so với bình thường không……..” Một cô gái thoạt nhìn có vẻ là nữ sinh cao trung ngồi trong góc sô pha lén lút nói.
Cô bạn bên cạnh đồng ý, “Chính xác…… Mặt thì đỏ bừng, khóe mắt cũng vậy luôn!”
Một cô gái khác cầm điện thoại lên, ‘tách tách’ chụp được hình ảnh Bách Hành Chi đang cúi đầu làm kem tươi, thanh tú ngoan ngoãn, gương mặt đỏ au cùng đôi mắt mê mang làm cậu thoạt nhìn lại mị hoặc mười phần.
“Không chỉ đáng yêu……..” Những người khác cũng bắt chước chụp ảnh, “Hôm nay có cảm giác cứ quyến rũ thế nào ấy…….”
Các cô gái thẹn thùng, đồng loạt gật đầu đồng ý.
Chỉ có một cô gái lực chú ý không ở trêи người Bách Hành Chi thấp giọng nói: “Các cậu mau nhìn người đàn ông tóc vàng bên kia kìa, đẹp trai dã mannn!!!”
Các cô gái nghe vậy thì ồ ạt dời tầm mắt sang bên kia, chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng anh tuấn cao lớn đang ngồi vị trí cạnh cửa sổ, một thân âu phục vàng nhạt vừa người, tóc vàng được chải chuốt gọn gàng vuốt ra đằng sau, ngũ quan thừa hưởng nét sắc sảo của người Châu Âu, lại vừa có nét nhu hòa của người Châu Á, cặp mắt ngọc bích rũ xuống chăm chú nhìn vào Ipad, cả người hắn bao phủ khí thế cường đại băng lãnh làm cho người ta cảm thấy hắn hiện tại phải ngồi ở một quán cà phê cao cấp, chứ không phải tiệm bánh ngọt tràn ngập bầu không khí ngọt ngào như thế này.
“Ấu mai gọt!!! Cực phẩm……” Mọi người kinh ngạc thốt lên.
“Là người mẫu sao……?”
“Chắc chắn không phải rồi đồ ngốc, anh ấy hẳn phải là kiểu đại tổng tài này nọ các thứ mới đúng!”
Mà Hạ chủ tịch được mọi người cho rằng đang nghiêm túc xem tài liệu về các thương vụ mua bán thì thực chất lại đang nhìn tin nhắn cầu cứu của bé thỏ nhà mình gửi tới.
“Ông xã, tiểu huyệt thật sự không chịu nổi, bị rung thật tê……..”
“Ông xã…….. Cho em lấy ra được không……..”
“Không……. không cần lại tăng thêm mức……”
Ngón tay to của Hạ Thần Diệp type gửi lại mấy chữ: “No way (không đời nào).”
Bách Hành Chi đành phải tiếp tục kẹp chặt hai chân, vận hết lý trí còn sót lại nhận đơn.
Tốc độ làm việc của Hạ Thần Diệp nhanh đến kinh người, sau khi chở Bách Hành Chi đến cửa hàng liền lập tức trực tiếp liên lạc với cửa hàng tình thú hiện làm ngay cho hắn một căn ƈôи ȶɦịt giả giống y hệt của người thật, chỉ sau hai giờ, một cây dương cụ thô dài đã được đóng gói hoàn hảo đưa đến tay Hạ Thần Diệp.
Hiện tại lúc này, căn dương cụ được đúc từ khuôn mẫu gậy thịt của Hạ Thần Diệp đang khuấy loạn bên trong tiểu huyệt của Bách Hành Chi, bị Hạ Thần Diệp lôi vào WC cắm lún cán, dính chặt ở miệng lỗ, côn thịt giả này có công dụng vừa rung vừa xoay tròn khiến cậu đến đứng còn không vững, ɖâʍ thủy bị kịch liệt quấy đảo, vách thịt non mềm dán chặt chẽ với nhau, còn cảm nhận được rõ ràng từng đường gân một trêи thân gậy thịt.
Cái s.εメ toy như của người thật này còn có thể tự động tăng nhiệt độ thêm chức năng tự xuất tinh, y hệt nhục bổng nóng hổi của Hạ Thần Diệp ở bên trong ɖâʍ huyệt, bắn ra cột nước nóng bỏng, làm Bách Hành Chi sinh ra ảo giác như Hạ tiên sinh đang đứng phía sau chơi cậu, còn bắn nước tiểu vào sâu trong thân thể cậu.
A…….. Sâu quá……. nơi sâu nhất bên trong tiểu huyệt đều bị khuấy đảo, điểm ɖâʍ bị chấn động đến cực kỳ thoải mái, muốn chảy nước……..
ɖâʍ động chảy đầy nước ướt đẫm cả qυầи ɭót, nước ɖâʍ cộng với chất lỏng từ côn thịt chảy dọc theo đùi lọt vào trong giày cậu, nếu không có quầy bánh cao hơn nửa người che chắn thì đã có thể thấy hai chân Bách Hành Chi đang run rẩy kịch liệt.
Hạ Thần Diệp mặt không cảm xúc nhìn những dòng tin nhắn giống như đang gọi giường cứ gửi tới, ở trong lòng mắng to một tiếng đồ lẳng lơ, lúc này thật ra là đang sướиɠ muốn chết, sau đó tay hắn vói vào trong túi quần, gạt lên thêm một mức.
“A! Ông chủ!”
Bách Hành Chi đưa đồ uống cho nhân viên phục vụ thì lỡ tay làm rơi xuống đất, vô số mảnh thủy tinh văng đầy sàn nhà, Bách Hành Chi run rẩy cúi đầu, ngại ngùng nói rằng sẽ làm lại, nhân viên phục vụ lo lắng hỏi cậu có phải thân thể không khỏe không, Bách Hành Chi quật cường lắc đầu.
Côn thịt giả phát bạo hung hăng chà đạp ƈúƈ ɦσα, kɧօáϊ cảm điên cuồng làm cho khóe mắt Bách Hành Chi đỏ ửng, lúc này cậu nhìn thấy trêи màn hình điện thoại hiện một tin nhắn của người gửi “Hạ tiên sinh của em”.
“Cho tôi một ly cà phê, trêи mặt có vẽ hình trái tim.”
Hứ, người xấu! Bách Hành Chi nuốt nước mắt, tay run rẩy, đi lấy bột cà phê.
Bách Hành Chi cúi đầu, trêи tay bưng một cái khay, chậm rãi đi tới, hơi thở ngập tràn lửa nóng, các cô gái bên cạnh đều trộm nhìn cậu, Hạ Thần Diệp đột nhiên thấy hối hận khi để cậu tự mình bưng cà phê cho hắn.
Mặt Bách Hành Chi đỏ ửng đi đến bên cạnh hắn, Hạ Thần Diệp ngẩng đầu đối diện với cậu, điều khiển trong tay đột ngột gạt đến mức cao nhất!
Trong nháy mắt, hai chân Bách Hành Chi mềm nhũn xém chút nữa đã quỳ rạp xuống đất, may sao Hạ Thần Diệp nhanh tay lẹ mắt kịp thời tiếp được ly cà phê cùng bé thỏ bị bắt nạt đến khóc, trước ánh mắt hết sức ngạc nhiên của mọi người xung quanh ôm Bách Hành Chi vào trong WC đằng sau bếp.
Cửa vừa đóng lại, thỏ con liền nhào vào lòng ngực Hạ Thần Diệp, ôm hắn cọ xát mè nheo, tiểu phân thân bên dưới đũng quần cương cứng nhỏ ra một ít dịch thể.
Giọng nói mang theo nức nở làm nũng:
“Ông xã…… lỗ nhỏ khó chịu quá……. muốn……. ông xã……..”
Gậy bự của Hạ Thần Diệp đã sớm bị cậu câu dẫn đến dựng thẳng đứng, hắn duỗi tay xoa nắn cặp ʍôиɠ thịt mềm mại dãn nở của bé thỏ, càng nắn bóp càng khiến cho dương cụ càng đâm vào sâu hơn, hắn cúi đầu dịu dàng nói:
“Sau này còn dám tùy tiện dùng ƈôи ȶɦịt giả không hửm?”
Bách Hành Chi biến thành quỷ khóc nhè, “Ưm a…… Không, không dám nữa, ông xã nhanh lên cho nó dừng lại, dừng lại a, em chỉ cần ông xã, ô ô ô ô không cần đồ giả……….”
Hạ Thần Diệp uống một ngụm cà phê vừa cầm vào, sau đó đặt trêи bồn cầu, nói với con thỏ nhỏ đang phát tao:
“Bảo bối, phun nước ɖâʍ đầy ly, rồi mới cho cưng ăn ƈôи ȶɦịt bự hàng thật giá thật.”
Bách Hành Chi khóc lóc ngoe nguẩy cái đầu nói không muốn, Hạ Thần Diệp xoay người cậu, cùng một lúc tuột cả quần ngoài và qυầи ɭót của cậu, cây côn thịt màu da còn to hơn cánh tay trẻ con ở giữa cặp ʍôиɠ cong vểnh đàn hồi đang xoay tròn kịch liệt, có thể tưởng tượng được nội huyệt đang trải qua kɧօáϊ cảm điên cuồng đến mức nào, cẳng chân cậu dang rộng, ngay phía dưới tiểu huyệt bị cuồng bạo càn quấy đặt một ly cà phê, hành động của Hạ Thần Diệp giống như khui một chai rượu vang, ‘phốc’ một tiếng rút ra nguyên căn dương cụ đang được huyệt động gắt gao cắn lấy.
“Ô!!!!!!” Hai tay Bách Hành Chi che lại miệng không cho bản thân kêu ra tiếng, ɖâʍ thủy ồ ạt tuôn trào chảy ra từ hậu huyệt vừa mới được lấp kín, Hạ Thần Diệp lại duỗi thêm hai ngón tay mở rộng miệng huyệt mẫn cảm, làm nước chảy càng nhiều.
“Ông xã……. Không được, không cần sờ, không cần sờ chỗ đó mà…….” Bách Hành Chi dẩu ʍôиɠ về phía sau, thân thể vặn vẹo thành hình chữ S, gậy thịt nhỏ cương cứng trái ngược lời nói, thành ruột bên trong nhục huyệt còn sung sướиɠ kẹp chặt ngón tay.
Hạ Thần Diệp nhìn tiểu huyệt chảy nước đã đủ, nhét lại dương cụ vào bên trong, ʍôиɠ Bách Hành Chi run rẩy kịch liệt, bắt đầu mất khống chế điên cuồng xoay lắc ʍôиɠ theo tần suất luận động của côn thịt giả!
“Ưmmm a…… Ô ưm sâu quá ô ưm ưm a ha a a ông xã…… Ông xã cứu em…….”
Bách Hành Chi thất thần ngửa cổ thét chói tai, Hạ Thần Diệp bước tới dùng miệng chặn lại tiếng ɖâʍ kêu, tay vẫn không dừng lại, giữ chặt côn thịt đẩy vào rút ra!
“Ô…… A không cần…… Aaaaa!!!! Không cần!! A a a a a a a a a!!!!!”
Bị căn dương cụ chơi kịch liệt khiến ɖâʍ thủy không ngừng văng tung tóe, ʍôиɠ thịt bự đều theo đó mà liên tục đóng mở, sau mấy chục cú đâm chọc, cậu khít chặt ʍôиɠ lên đỉnh, kɧօáϊ cảm sung sướиɠ đến muốn bay lên trời!
Hạ Thần Diệp rút ƈôи ȶɦịt giả ra, trong khi thỏ con còn đang run rẩy bắn tinh, liền thúc mạnh gậy auth vào ƈúƈ ɦσα vẫn điên cuồng khép mở!
“Phụt phụt phụt……..”
Ngay khi hàng thật vừa tiến vào trong, hai mắt Bách thỏ con trắng dã, chân lập tức mềm nhũn, phải dựa vào lực tay của Hạ Thần Diệp đang nhéo đầu иɦũ ɦσα, mạnh mẽ túm cậu lên mới có thể đứng vững, hai chân cậu banh rộng, ʍôиɠ vểnh, nhục động giữa hai đùi bị ȶɦασ ứa đầy nước, tí tách tí tách nhỏ xuống ly cà phê bên dưới.
ƈôи ȶɦịt bự vừa đi vào ngay tức khắc ép ra nước, lúc kéo ra còn mang theo phần thịt non hồng nhạt, cặp ʍôиɠ bự mềm mại bị va chạm mãnh liệt, âm thanh của Bách Hành Chi bị chặn bởi nụ hôn sâu không cách nào kêu ra tiếng.
“A……” Hạ Thần Diệp vừa dứt môi ra, không còn nụ hôn ngăn chặn, Bách Hành Chi liền lớn tiếng rêи rỉ.
“A ha a a!!! A a a ông xã, ông xã! Toàn bộ ɖâʍ thủy đều chảy hết cho anh uống, ông xã không nên tức giận a a a a a!!!!!!”
Hai tay Hạ Thần Diệp mạnh bạo ngắt lấy đầu иɦũ ɦσα Bách Hành Chi, ngắt đến nỗi eo cậu vặn vẹo so với kỹ nữ lẳng lơ nhất còn muốn phóng đãng hơn, há miệng phát ra tiếng rêи rỉ ɖâʍ đãng không chịu nổi, nhục huyệt ‘phụt phụt’ ép ra nước, Hạ Thần Diệp nhìn đến sắp xịt máu mũi, lại bắt đầu khai nòng ra vào bên trong ɖâʍ động hơn ngàn lần nữa, ȶɦασ cậu ná thở, đến nỗi ƈúƈ ɦσα mất đi độ co dãn không thể khép lại được, ɖâʍ dịch phun ra ào ào mới dồn sức nắc mạnh một cú chót bắn ra từng luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi!
“Ngô ô ô!!!!! Ưm ngô!!!” Bách Hành Chi vểnh cao ʍôиɠ, cậu nhẫn nhịn không để bản thân hét ra tiếng lúc bị nội bắn, côn thịt nhỏ cũng theo đó mà phun ra tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Côn thịt nện thêm vài cái mới rút ra, ɖâʍ huyệt lập tức phun ra từng luồng tϊиɦ ɖϊƈh͙ trắng đục, Hạ Thần Diệp cầm lấy ƈôи ȶɦịt giả nằm trêи đám quần áo cắm trở về, đổ lại một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ vào sâu trong nhục huyệt.
“Ông xã……..” Ngay cả tiếng rêи rỉ cũng run lên từng đợt.
“Bé cưng ngoan, ly cà phê đầy rồi.” Hạ Thần Diệp cho cậu xem ly cà phê được rót đầy ɖâʍ thủy trộn lẫn tϊиɦ ɖϊƈh͙, thỏ con xấu hổ quay ngoắt đầu không muốn nhìn.
Hạ Thần Diệp yêu thương vuốt ve đầu иɦũ ɦσα phấn nộn của cậu, “Bảo bối nhớ kỹ, từ nay trở đi nếu không được tôi cho phép mà dám dùng đồ chơi cắm lỗ nhỏ, sẽ phải bị phạt.”
Bách Hành Chi đã bị chơi thành bộ dáng hư nát, si mê nhìn Hạ Thần Diệp ngoan ngoãn gật đầu.
“Lần này là trừng phạt em những lần trước đây.” Hạ Thần Diệp cúi xuống hôn ɭϊếʍ đầu иɦũ ɦσα, nước mắt không ngừng tuôn chảy ướt đẫm gương mặt nhỏ, cậu đã hoàn toàn bị ȶɦασ thành kỹ nữ chỉ biết nhận lấy kɧօáϊ cảm, Hạ Thần Diệp nhả ra núm иɦũ ɦσα đã bị gặm cắn đến đỏ bừng, giúp Bách Hành Chi mặc lại quần áo, mà Bách Hành Chi vẫn còn thở dốc không ngừng, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần.
“Ông xã, ông xã bắt nạt người ta,” thỏ con khóc lê hoa đái vũ (*), nhưng mà vách động vẫn còn chưa thấy đủ không ngừng co rút ʍút̼ vào, ma sát với dương cụ bên trong, “Không thèm để ý đến anh nữa……”
(*) dù khóc nhưng vẫn đẹp.
Hạ Thần Diệp ôm cậu ngồi trêи nắp bồn cầu, hai người thân mật thì thầm một lúc lâu.
Chờ đến khi Bách Hành Chi quay lại quầy, khách ngoài tiệm đã thay đổi thành một nhóm mới.
Hạ Thần Diệp bước nhanh ra ngoài, ngang qua đám nhân viên phục vụ còn run bần bật, bọn họ đều đồng loạt nhất trí với nhau giả vờ xem như chưa hề nghe thấy bất cứ cái gì.
Hết chương 11.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!