ÔNG XÃ CUỒNG HÔN
Chương 31
[2 tuần sau]
Cô được bác sĩ cho xuất viện về nhà, vừa ra khỏi bệnh viện thì cô liền thấy thoải mái nhẹ nhõm.
“Ngoài này thật tốt…suốt ngày ở trong bệnh viện đúng là chán…”
Anh cười, đặt đồ đạc của cô vào cốp xe, rồi kéo cô vào ghế phụ bên cạnh mình.
“Về thôi…để còn làm việc hệ trọng”
Cô nhíu mày, nhìn anh đầy nghi hoặc.
“Việc hệ trọng?”
“Ừ…tạo em bé…rất hệ trọng đó”
Cô nắm chặt tay lại nhìn anh hâm dọa.
“Vô liêm sỉ…”
Anh bật cười rồi đáp lời cô.
“Vô liêm sỉ mới lấy em…”
Cô trừng mắt nhìn anh, tại sao lại có một người đàn ông trắng trợn đến như vậy chứ, lại còn là chồng cô…thật là….
Cô không thèm quan tâm đến anh nữa, nhấn nút hạ cửa kính ra để gió thổi vào…hít một hơi dễ chịu…cô liền nhắm hai mắt lại để tận hưởng cái khoảnh khắc này.
“Bao lâu rồi nhỉ? Chúng ta mới có thời gian bên nhau như vậy…”
Anh chợt lên tiếng.
“Cũng thật lâu…thật lâu…bây giờ chúng ta mới có thể ở bên cạnh nhau như vậy…bình yên biết bao”
“Nếu có thêm một đứa nhóc nữa lại càng tốt….”
Cô như đổ vỡ, anh đúng là không nói nổi…nhưng mà lời anh nói không phải là cô không muốn, chỉ là…bây giờ cô chưa thể có em bé được…cô phải giải quyết một việc đã..rồi mới an tâm sinh con cho anh được.
“Chuyện này nói sau đi…em muốn hóng gió…anh đừng có mà phá vỡ không khí đấy”
Anh bật cười, tiếp tục công việc lái xe của mình.
Hai người lâm vào trạng thái im lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi vào…tiếng xe cộ chạy ở bên ngoài.
Rồi cô chợt lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt đó.
“Anh này…chúng ta cũng chơi một trò chơi nhé!”
Anh nhíu mày, quay sang nhìn cô, rất hứng thú nói.
“Chơi? Chơi gì vậy?”
“Diễn một vỡ kịch…em nghĩ Nhã Nhu sẽ quay lại…trước mắt không thể để người ngoài biết được em đã khôi phục trí nhớ…còn sau đó…cứ tùy cơ ứng biến”
Anh khó hiểu nhìn cô.
“Vậy mọi chuyện xảy ra với em đều là do cô ta gây ra? 2 năm trước cũng vậy?”
Nhìn anh cười gật đầu, cô cũng không lên tiếng.
“Vậy em muốn làm gì?”
“Anh không cần biết…giưa em và cô ta thật sự có rất nhiều chuyện để tính toán….còn như nào…sau này em sẽ nói rõ cho anh biết”
Anh nhíu mi nhìn cô, nhìn ánh mắt cô lóe lên sự lạnh lùng…làm anh thấy thật kì lạ.
“Vậy tùy em…cứ chơi đi….”
Cô cười khẽ tay nắm lấy bàn tay gần mình nhất, trầm giọng nói.
“Anh biết tổ chức KVC chứ!”
Anh khựng người, nhìn cô đầy khó hiểu.
“Anh biết…có chuyện gì sao?”
Cô cúi thấp đầu, thở ra một hơi…rồi đáp.
“Em chính là người đứng đầu tổ chức đó…em xin lỗi vì đã giấu anh…”
Anh giật mình, chiếc xe phanh gấp rồi được tấp vào lề, anh quay sang nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Em nói cái gì? Em là người đứng đầu KVC…”
Cô vuốt vuốt ngực, trừng mắt nhìn anh.
“Anh muốn giết chết em à em mới lành bệnh xong đó…anh có cần kinh ngạc đến vậy không? Chẳng giống Lục Niêm lạnh lùng bình tĩnh mà em biết…”
“Chuyện đó là thật sao? Lời e nói đều là thật sao?”
Cô ấp úng đáp.
“Ừ…thì…là thật…anh giận em sao?”
Anh thở dài, vuốt tóc cô.
“Làm sao anh giận bảo bối của anh được…anh đang lo lắng cho em…”
Cô phì cười, chồm ngước tới rồi rúc đầu vào lòng anh.
“Hihi…anh yên tâm…em không sao đâu…Mình về nhà đi..”
“Ừ…chúng ta về nhà..nhưng chuyện này anh sẽ không cho qua dễ dàng vậy đâu…chuẩn bị đi…tối nay cùng lăn giường chịu phạt”
Anh tà mị nói, lời anh vừa dứt thì mặt cô cũng trở nên khó coi….cô quyết định không “care” lời anh nói, im lặng trở về chổ ngồi.
Về đến nhà, vừa bước vào cô liền kinh ngạc với khung cảnh trước mắt. Cả căn nhà đều treo đầy bong bóng, có hoa hồng trắng mà cô thích, một bàn đầy thức ăn, có rượu vang đỏ…mọi thứ trước mắt thật sự rất đẹp.
“Có tiệc sao? Sao anh không nói với em…chưa chuẩn bị gì hết”
Anh kéo cô vào ngực mình, cười nói.
“Chuẩn bị cho em đó…thế nào thích không?”
Anh vừa dứt lời, tiếng pháo nổ vang lên “Bùm..bùm…bùm”, Lục Căn, thư kí Vương và mọi người hầu đồng loạt đi ra.
“Chào mừng chị dâu về nhà….”
“Chào mừng phu nhân về nhà…”
Cô bất ngờ, rồi bật cười, reo lên thích thú, hạnh phúc quá…ra viện mà cũng có tiệc ăn mừng.
“Haha…cảm ơn mọi người…thích quá…thích quá”
Mọi người đều cười theo, rồi cả đám người lập tức im lặng nhìn cô chằm chằm…nghi hoặc rõ trên mặt.
“Chị dâu nhỏ…chị lạ quá…”
Quản gia Lâm bước đến, nhìn cô đầy kinh ngạc.
“Phu nhân…có phải ngài đã…”
Cô chẹp miệng, chớp chớp hai mắt, mơ hồ nhìn mọi người.
“Lạ gì cơ? Đâu có lạ, mặc đồ cũ mà…đâu có mặc đồ mới đâu”
Công nhận cô diễn giỏi thật, anh đứng một bên mà cũng phải gật gù khen ngợi.
Mọi người thấy vậy thì xóa tan nghi ngờ, bắt đầu tản ra.
“Vậy đi ăn thôi…đói bụng rồi…chờ hai người lâu quá”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!