ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 38


“Chúng ta đi chơi thôi…chị xinh đẹp đi thôi…nhanh lên!”

Cô nói xong thì bất ngờ cầm tay Nhã Nhu mà lôi đi, mặc cho Nhã Nhu kêu la, muốn thoát khỏi cô…bởi vì cô ta vẫn còn quấn chiếc khăn trên người.

Cô bây giờ rất vui, rất chờ đợi vỡ kịch trước mắt…hắc hắc…sẽ rất bỏng mắt cho xem.

“Nhanh nào…”

Cô vừa nói vừa kéo Nhã Nhu chạy nhanh xuống tầng dưới.

“Bà Lâm ơi…lấy đồ chơi xuống cho con đi…búp bê, siêu nhân gì cũng lấy hết…con muốn cùng chị xinh đẹp chơi….”

Mọi người hầu trong nhà tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, ai cũng cố nhịn cười, phu nhân của họ đang kéo tay cô gái vừa dọn đến…mà cái quan trọng là cô ấy vẫn chưa mặc áo quần vào.

Quản gia Lâm che miệng cười, rồi sai người mang mấy thùng đồ chơi tới cho phu nhân của họ…mấy thùng đồ chơi này được mua khi cô vừa trở về nhà anh, bao nhiêu là đồ chơi…của nam hay của nữ gì cũng có…lúc đó anh chỉ muốn mua để cô chơi, thật không ngờ hôm nay lại có ích đến vậy.

Nhã Nhu tức giận giật tay mình ra khỏi tay cô.

“Buông ra…”

Nhưng thật không ngờ là cô buông tay ra thật còn kéo theo cái khăn tắm trên người cô ta xuống nữa…Ôi mẹ ơi…cái cảnh tượng này thật muốn phụt máu mũi…kích thích mắt nhìn kinh khủng.

Nhã Nhu hoảng hốt la lên, vội vàng nhặt cái khăn lên che lại cơ thể nóng bỏng của mình rồi chạy nhanh lên phòng.

Cô đứng đó hai mắt vẫn mở to, thật không ngờ tới Nhã Nhu lại quyến rũ đến vậy…nhưng bây giờ cô rất hả hê…cũng may cho cô ta là cô chưa xé hết áo quần đấy, chứ nếu không cô ta chỉ có nước khỏa thân đi ra ngoài thôi.

Nhã Nhu về phòng đóng cửa lại, hai má đỏ bừng cả người run lên vì tức giận.

“Bát Mạch…cô mất trí hay bị điên vậy…”

“Nhất định tôi  sẽ tống cô ra khỏi đây…”

Anh bước từ trên tầng xuống nhìn thấy cô đang đứng cười không chỉ có cô mà người hầu ở đó cũng che miệng cười.

Anh bước tới nhỏ giọng nói.

“Chuyện gì vậy? Hết giả ngốc rồi à…”

Cô nhìn anh rồi giật mình cười ngây ngô nói.

“Ông xã…chị xinh đẹp  bỏ lên phòng rồi…lúc nảy em lỡ tay kéo khăn tắm của chị ấy…làm cho chị ấy như con nhộng vậy…hức…Mạch nhi không có cố ý…hức hức”

Cô vừa nói vừa giả bộ khóc như mình rất oan uổng.

Anh hiểu ra vấn đề, nhếch môi cười rồi đưa tay búng lên trán cô.

“Nghịch ngợm…”

“Ông xã…ông xã lên gọi chị ấy xuống đây đi…em muốn cùng chị ấy chơi đồ chơi…”

Anh nheo mắt nhìn cô, rồi lắc đầu.

“Không đi…”

Cô trừng mắt nhìn anh uy hiếp, nhỏ giọng nói đủ một mình anh nghe.

“Không đi thì 3 hiệp hay nữa hiệp cũng bỏ…”

Anh thở hắc ra, coi như cô giỏi…lần này anh nhường cô vậy. Thế là anh đành xoay người đi lên phòng Nhã Nhu gọi cô ta xuống.

Đây là lần đầu tiên anh đến phòng một người mà phải gõ cửa, còn trong chính căn nhà của mình nữa chứ.

“Cốc…cốc…cốc…”

Nhã Nhu đã thay xong áo quần, vừa nghe tiếng gõ cửa thì nhíu mày nhưng vẫn đi ra mở, đến khi thấy anh thì mừng rỡ.

“Lục…à Lục tổng…anh tìm em có gì không? Anh vào phòng đi…”

Anh lành lùng nhìn cô ta, môi bạc khẽ buông ra vài từ.

“Vợ tôi tìm cô…xuống đi…”

Nói xong anh cũng lạnh nhạt mà rời đi, để một mình Nhã Nhu đứng đó vẫn chưa kịp thích ứng, cho đến khi anh đã khuất bóng thì mới vội vàng lên tiếng.

“Lục…”

Nhã Nhu khó chịu trong lòng, nhưng vẫn đóng cửa đi xuống…ít ra là anh đích thân lên đây gọi cô xuống như vậy cũng vui rồi…nhưng không hiểu sao Nhã Nhu lại có một dự cảm như mình sắp bị tra tấn vậy.

Nhã Nhu bất ngờ khi thấy giữa nhà là vô số đồ chơi dành cho con nít, cô ta kinh ngạc rõ mặt,nhìn cô đầy khó hiểu.

Cô vừa thấy cô ta bước xuống thì cười thầm, Nhã Nhu tôi sẽ trả thù cô theo cách của tôi…nhẹ nhàng thôi…nhưng rất ý nghĩa…cố mà tận hưởng đi…hắc hắc!

“Chị xinh đẹp…mau lại đây…”

Cô nhìn Nhã Nhu ngoắc tay, cười đầy thiện ý.

Nhã Nhu chợt rùng mình, quay sang nhìn anh đang ngồi trên ghế…thấy anh vẫn giữ cái thần sắc lạnh lùng thì vội vàng bước tới.

“Chị xinh đẹp…xin lỗi chị chuyện lúc nảy nhé….em không có cố ý…”

Nhã Nhu nghe cô nhắc tới chuyện đó thì muốn xe cô ra ngay tức khắc, nhưng vì có anh ở đây nên đành đóng kịch ngoan hiền rộng lượng.

“Chị không trách em đâu…”

Cô nghe vậy ngoài mặt thì tươi cười nhưng trong lòng lại phỉ nhổ. Không trách? Haha…chắc chắn là Nhã Nhu cô muốn xé tôi ra thành trăm mảnh nơi rồi…hừ.

 “Bây giờ chúng ta chơi trò…búp bê trước nhé!”

___________

Máy tính lại hư rồi ư ư…cầu trời bình an 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN