ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
71


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 47


“Anh…em mệt quá…tha cho em đi…”

“Bảo bối…anh sắp xong rồi, một chút nữa…”

Hai tay cô bấu chặt vào tắm lưng bóng nhảy mồ hôi của anh, mặt mày cô nhăn nhó, thở hổn hển, hai mắt cô nhìn anh đầy mệt mỏi.

Còn anh, sau câu nói đó, nhịp điệu của anh mạnh hơn nhanh hơn, cảm giác như muốn đâm xuyên người cô…

Anh dừng lại, thở hổn hển nhìn cô đang ở dưới thân mình, bế cô đang nằm trên ghế sa lông lên rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

“Xong rồi đó…anh tắm giúp em…bây giờ thì nghỉ ngơi đi…”

Cô nằm trong lòng anh mà gầm gừ tức giận như một con cún nhỏ.

“Đồ đáng chết…đồ biến thái…gừ…”

Anh cười khẽ, không để tâm những lời cô nói, bây giờ tâm tình anh rất vui vẻ, phải công nhận là “làm việc” cùng cô ở trên bàn làm việc rất hấp dẫn, kích thích hơn trên giường rất nhiều, lần sau anh nhất định dụ dỗ cô đến đây thường xuyên.

[…..]

Nhã Nhu được đưa đến biệt thự của Lâm Vương, lòng cô ta thấp thỏm lo âu.

Lâm Vương từ trên cầu thang bước xuống, bên cạnh hắn còn có một người phụ nữ…không ai khác đó chính là An Nghi, người mà cô thường nhắc tới với tội danh là một tên phản bội.

Lâm Vương nhíu mày nhìn cô ta, đưa tay ôm An Nghi vào lòng rồi bước đến ngồi xuống trước mặt Nhã Nhu.

“Cô chuẩn bị đi…Tối ngày mai chúng ta hành động…”

Nhã Nhu khó hiểu nhìn hắn.

“Tại sao lại nhanh như vậy?”

An Nghi hừ lạnh, ánh mắt cô ta nhìn Nhã Nhu đầy tức giận.

“Hừ…Cô đứng thật là vô dụng…làm việc gì cũng không xong…Cô có biết người mà cô đang đấu đó chính là thủ lĩnh của KVC không? Là Bát Mạch đó…giờ thì hay rồi, cô đã mở đường cho bọn người Lôi Tử tìm đến cô ta…bọn họ chắc chắn sẽ chống lại chúng ta cho mãem…”

Nhã Nhu ngạc nhiên, như không tin vào tai mình.

“Cái gì? Bát Mạch…cô ta là người đứng đầu KVC? Sao có thể được?”

“Có cái gì mà không thể…Tại sao cô không nói cho tôi biết người cô đang muốn giết là Bát Mạch hả, tại sao cô dấu tên cô ta với tôi…nếu cô nói rõ…thì đâu đến mức này….” An Nghi tức giận quát ầm lên.

Lâm Vương đưa tay vuốt lưng An Nghi rồi cười khẽ.

“Đừng nóng…bọn chúng cũng đâu làm gì được chúng ta, Bát Mạch…không phải cô ta đang mất trí nhớ sao? Vậy thì cũng đâu làm gì được cơ chứ, chúng ta chỉ cần dọn sạch bọn chúng cho tiện thôi…”

An Nghi nhìn Lâm Vương cười nhẹ, nép vào ngực hắn thẹn thùng. Lâm Vương cười khẽ, di chuyển tầm mắt nhìn Nhã Nhu lười biếng nói.

“Tạm thời cô ở đây đi…Rồi chuẩn bị mọi thứ cho tốt vào…tối mai bắt đầu hành động!”

Nhã Nhu gật đầu, cũng không nói gì chỉ đứng dậy rồi đi lên phòng. Đóng cửa lại, Nhã Nhu như người mất hồn nhìn về phía trước. Bát Mạch là người đứng đầu tổ chức! Vậy không phải chính cô đang lấy trứng chọi đá…đúng thật là, cô không bao giờ có thể thắng Bát Mạch.

 Nhã Nhu cũng biết, lần này Lâm Vương và An Nghi muốn dọn sạch người thân cận của Bát Mạch như muốn đánh gãy chân của cổ, như vậy sau này có nớ lại thì Bát Mạch cũng không làm gì được bọn họ. Còn có…bọn họ muốn tiêu diệt Lục Niêm, bọn họ đây là muốn diệt hết cả hai người kia.

Nhã Nhu bất lực ngã xuống nền nhà, nước mắt rơi xuống, cô không biết vì sao mình lại khóc, khóc biết vì sao mình lại cảm thấy hối hận như thế này.

Nhã Nhu khóc một hồi, rồi đứng dậy, tới lấy điện thoại rồi bấm số Nhã Nhi, tiếng điện thoại kêu thật lâu, cho đến khi chuẩn bị ngắt máy thì đầu dây bên kia mới bắt máy.

“Alo…Nhã Nhi”

“Chị…chị hai…Chị hai sao?” Nhã Nhi bên kia vui mừng hỏi.

 “Ừm…Chị đây! Em gặp chị một lát…quán Mộc Trà mà lúc trước chúng ta hay đến ấy….”

“Dạ…Dạ…em sẽ tới đó liền…”

Nhã Nhu không nói gì thêm, vội vàng tắt máy rồi lấy túi đi luôn. Xuống dưới, hai người kia đã không còn ở đó…Nhã Nhu cũng an tâm phần nào, cô cũng lấy xe rồi tự mình lái đi.

Quán Mộc Trà.

Nhã Nhi đã đến và ngồi đó chờ Nhã Nhu, vừa thấy Nhã Nhu bước vào thì lập tức đứng dậy, vẫy tay.

“Chị hai….!”

Nhã Nhu mím môi,rồi kéo tay Nhã Nhi đi vào phòng riêng.

“Vào đây nói chuyện…ở ngoài này không tiện!”

Nói rồi Nhã Nhu kéo Nhã Nhi vào phòng mà mình đã đặt khi đang trên đường đến đây.

“Chị sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nhã Nhu vẫn giữ im lặng cho đến khi cửa phòng đóng lại.

“Em hãy giúp chị một việc…”

Nhã Nhi tròn mắt nhìn Nhã Nhu.

“Giúp? Chị nói đi…chuyện gì em cũng có thể giúp chị!”

“Em hãy thay chị đến báo tin cho Lục Niêm…Hãy nói rằng, anh ta phải cẩn thận với Lâm Vương và một người phụ nữ tên là An Nghi, bọn họ đang bày kế muốn hại hắn và Bát Mạch. Giúp chị đi…”

Nhã Nhi bất ngờ nhìn Nhã Nhu.

“Chị…có chuyện gì rồi sao? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Em hãy làm theo lời chị…nhớ đừng để ai biết! Bây giờ thì ăn trước đi…”

Nhã Nhi khó hiểu nhìn Nhã Nhu, nhìn khuôn mặt lo lắng của Nhã Nhu cũng làm cho Nhã Nhi lo lắng theo.

Còn Nhã Nhu, cô cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, có lẽ cô muốn chuộc lỗi với Lục Niêm và Bát Mạch chăng? Gì thì cô không quan tâm, cô chỉ biết…lần này mình đã làm đúng!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN