ÔNG XÃ CUỒNG HÔN - Chương 48
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


ÔNG XÃ CUỒNG HÔN


Chương 48


Anh bế cô trên tay, nhìn cô mệt mỏi nhắm mắt ngủ thì cảm thấy có chút tội lỗi, nhưng chợt nghĩ…người mệt nhất là anh mới đúng, anh vận động nhiều thế kia, còn cô chỉ nằm yên hưởng thụ.

“Bảo bối! Lúc nào em cũng là người hưởng lợi…!”

“Lợi…lợi  cái em gái nhà anh” Cô nhắm mắt nhưng vẫn khẽ gầm gừ.

Anh nhếch môi cười, chân bước đi ra khỏi phòng tắm.

“Vẫn chưa ngủ sao? Hay em cảm thấy…vẫn chưa đủ?”

 Cô được đặt xuống giường, chiếc giường ngay lập tức tiếp nhận sức nặng từ cô.

Cô gầm gừ tức giận, hôm nay cô quả là bị lừa một vố thật đau, thiệt hại hôm nay quả là lớn.

“Cút đi…em muốn ngủ…”

Anh bật cười nhìn cô, rồi kéo cô dậy lấy áo quần mặc vào cho cô.

“Tính để vậy mà ngủ sao? Hay em muốn như vậy để tiện cho hiệp sau…”

Mặt cô đỏ ửng, nhìn anh đang mặc từng cái áo rồi từng cái quần vào cho mình thì xấu hổ không nói nên lời, cắn chặt môi.

Anh cúi xuống, ghé mặt mình sát vào mặt cô cười khẽ.

“Nhìn em xấu hổ…rất đáng yêu!”

“Anh….anh đi ra đi…”

“Để anh gài cho xong cái này đã…” 

Anh vừa nói tay vừa gài cúc áo lại cho cô, từng hàng động của anh rất thành thạo, chỉ trong chóc lát anh đã mặc xong cho cô.

“Mà sao, anh mặc áo quần nhanh vậy?”

Cô nhìn anh một thân âu phục chỉnh tề thì tò mò, nghi hoặc hỏi.

Anh gõ vào đầu cô, giọng đầy cưng chiều.

“Cái lúc em còn đang ngâm mình trong bồn tắm thì anh đã tranh thủ mặc…”

Cô “À” một tiếng rồi gật đầu, cũng không hỏi gì thêm mà nằm xuống kéo chăn lại thiếp đi. Quả thật cô đang rất là mệt, mệt muốn xỉu, cho nên vừa nằm xuống thì đã ngủ ngay.

Nhìn cô vợ mình mệt mỏi ngủ thiếp đi anh lại thấy thương, tự dặn với lòng lần  sau sẽ nhẹ nhàng một chút.

[….]

Lục Căn ngồi trên sa lông, đối diện hắn là ba mẹ anh, họ như đang đấu với nhau qua ánh mắt vậy, rất là kịch tính.

“Ba mẹ…chị dâu nhỏ nhớ lại rồi đó…hai người có biết chuyện này không?”

“Không biết!”

Hai vị tiền bối đồng loạt lắc đầu, nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Mẹ anh liền đứng bật dậy, trừng mắt nhìn hắn.

“Mà con vừa nói gì? Mạch nhi của mẹ nhớ lại rồi sao? Nhớ lại lúc nào? Sao anh hai con lại không cho mẹ biết?”

“Mẹ đang hỏi con à? Mẹ hỏi con thì làm sao con biết được…con cũng vừa biết nên mới đến đây nói cho ba mẹ này…”

Mẹ anh tức giận gầm lên.

“Cái thằng Lục Niêm đó…cực khổ đẻ nó ra, đến lúc này nó có vợ cũng không thèm chia sẽ cho ai hết…cứ khư khư giữ cho mình nó…”

“Lục Căn…đứng dậy, đi với mẹ đến công ty…chúng ta phải đòi lại Bát Mạch yêu dấu về…không thể để một mình nó chiếm làm của riêng được…”

Nói xong bà không phải kéo tay Lục Căn mà là trực tiếp xách hắn đứng dậy toan  bước đi.

Lục lão gia day day thái dương, nhìn hai mẹ con này đang phẫn nộ muốn đi cướp vợ của người khác thì bất đắc dĩ lắc đầu, giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cho hai vị một mẹ một con kia phải đứng lại không dám hó hé tiếng nào.

“Đứng lại…hai người nhìn đi…còn ra thể thống gì không hả…ai đời mẹ ruột và em trai lại muốn đi cướp con dâu, chị dâu của mình về vậy chứ…Ngồi xuống hết cho tôi!”

Cả hai tất nhiên là giật mình hết hồn, tay ôm ngực, không còn hùng hổ như lúc nảy nữa mà bây giờ có thể nói hai người họ đã được cho vào họ hàng của loài “thỏ đế”.

[…..]

Lục Thị.

Nhã Nhi đứng trước cổng công ty của anh, đôi mắt sáng ngời nhìn lên phía trên cao kia, trong đôi mắt ấy có chút sợ hãi, có chút lo lắng khó diễn tả.

Nhã Nhi vừa từ quán Mộc Trà đến đây, chị hai cứ dục cô đến gặp anh mãi, có vẻ chuyện này rất hệ trọng.   

Hít một hơi thật sâu, cố nén lại nỗi sợ trong lòng mình, Nhã Nhi bước vào bên trong rồi tiến vào sảnh lớn của công ty Lục Thị.

Nhìn cô tiếp tân trước mặt, Nhã Nhi nhẹ giọng nói.

“Cho tôi gặp Lục Tổng, cô cứ nói…có cô Nhã Nhi muốn gặp để nói về chuyện của tiểu thư Bát Mạch”

“Vâng”

Tiếp tân nhấc máy lên, gọi lên phòng thư kí và nói y như lời của Nhã Nhi. Quả nhiên Nhã Nhi được cho lên gặp anh chỉ sau vài giây.

Nắm chặt túi sách, Nhã Nhi bước vào thang máy bấm số tầng của anh, trong lòng hồi hộp không thôi.

“Tinh”

Cửa thang máy mở ra, Nhã Nhi vẫn đứng ở trong thang máy không chịu bước ra, nhưng rồi chân cũng động đậy, di chuyển đến phòng anh.

“Tôi gặp Lục Tổng”

Thư kí Vương nhìn cô gái trước mặt rồi nhíu mày,lòng thầm nghĩ.

 “Đây không phải là Nhã Nhu sao? Tại sao cô ta lại đến đây? Vả lại còn dịu dàng, ôn nhu hơn rất nhiều.”

Nhã Nhi gõ cửa mấy tiếng rồi mở cửa bước vào. Thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc, lòng Nhã Nhi chợt run sợ, cứ hễ đứng trước người đàn ông này cô lại rất sợ…cũng chẳng hiểu vì sao.

“Có chuyện gì? Cô mau nói đi…”

“Tôi đến để chuyển lời cho chị hai…”

Anh ngước mặt lên, nhíu mày nhìn cô gái vẫn còn đứng trước cánh cửa đã đóng chặt kia.

“Ngồi đi…”

Nhã Nhi ngoan ngoãn ngồi xuống, bắt đầu nói những gì chị hai cô đã dặn.

“Chị hai nói tôi đến chuyển lời với anh rằng ” Hãy cẩn thận với Lâm Vương và một người phụ nữ tên là An Nghi,bọn họ đang lên kế hoạch để hãm hại anh và Bát Mạch…””

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN