Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây? - Chương 51: Không tên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây?


Chương 51: Không tên



EDIT: EN

Đào Diệp nói vô cùng xác định với Đổng Thiếu Khinh, cậu và Thạch Cẩn Hành là chia tay thật, không thể trở lại với nhau được nữa.

“Tại sao lại như vậy?” Đổng Thiếu Khinh thoáng dừng một chút, thấp giọng hỏi: “A Hành nói em không thích cậu ta, có thật không?”

“Anh ấy nói vậy với anh hả?” Đào Diệp sửng sốt một chút, hơi có cảm giác mất mặt khi bị người ta nhìn thấu, anh ta quá nhạy cảm.

“Ừ, cậu ta nói, nhưng sao lại thế?” Lúc trước nhìn thấy Đào Diệp, rõ ràng là rất thích Thạch Cẩn Hành mà.

“Em không thích hợp ở cùng chỗ với nhị sư phụ.”

“Tại sao lại không thích hợp?”

Đến mức này mà đối phương vẫn hỏi tiếp, Đào Diệp thật không biết có nên nói mấy suy nghĩ luôn ở trong đầu mình cho anh ta hay không.

Có lẽ họ là loại người như thế, căn bản sẽ không biết được tâm trạng của mấy người bình thường được.

“Anh nghĩ lại xem, thân phận của em và nhị sư phụ cách xa đến thế, vậy thì anh ấy có thể theo em nói chuyện yêu đương sao?” Đào Diệp khẽ cười nói: “Em không muốn chỉ làm một người tình nhân, sư phụ, em chỉ muốn làm một đôi người yêu quang minh chính đại, em chỉ muốn thế thôi.”

Bên kia không có thanh âm, Đào Diệp chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, rất mắc cỡ.

“Đồ đệ…”

“Sư phụ, em có việc gấp, em cúp đây.”

Nói mấy lời như thế với họ rất mất mặt, bởi vì cậu rất tự ti.

Biết rõ chuyện không thể nào, cho nên ngay từ đầu sẽ không mong đợi. Chẳng qua vẫn nhịn không được, lúc ôm đối phương lăn lộn trên giường đã mong rằng thời khắc này sẽ kéo dài vĩnh viễn.

Cảm thấy thật ấm áp, thật an tâm.

“Hai người nói gì thế?”

Người kia vừa nhận điện thoại xong, cầm di động thật lâu mà không có phản ứng gì, nwn người ngồi bên cạnh anh có chút tò mò.

Đổng Thiếu Khinh nhìn Thạch Cẩn Hành, biểu tình cổ quái: “Cậu đối xử thế nào với đồ đệ tui mà để em ấy nói cậu chỉ xem em ấy là tình nhân thế?”

Thạch Cẩn Hành đối mặt chất vấn, hơi hơi kinh ngạc, nói: “Không phải tình nhân thì là cái gì?”

Đổng Thiếu Khinh hết biết nói gì, vuốt ngực nói: “Này chia tay cũng tốt, sau này cậu đừng quấy rầy em ấy nữa. Nếu muốn tìm tình nhân thì tìm người khác đi.”

“Nói gì đó?” Thạch Cẩn Hành khẽ nhăn mày, có vẻ rất nghiêm túc, anh không biết tại sao Đổng Thiếu Khinh lại nói như thế.

“Hai người không thích hợp sống cùng nhau đâu, nếu như cậu muốn tìm một người nguyện ý hạ mình lấy lòng cậu thì đừng nên tìm Đào Diệp.” Đổng thiếu khẽ thở dài, cũng không biết nên trách bạn thân mình cái gì, chẳng qua trong lòng hơi khó chịu, cuối cùng cũng quậy đến tình trạng này rồi.

“Tôi biết.” Thạch Cẩn Hành hiểu rõ ý tứ của Đổng Thiếu Khinh.

“Ừ.”

Thật ra vẫn đang trách cứ, bất quá Thạch Cẩn Hành cũng không muốn giải thích gì, miệng của anh vẫn ngậm chặt như trai ngậm ngọc.

“Tôi về.”

“Ai, sớm vậy hả.” Đổng Thiếu Khinh nói them vài câu, nhưng vẫn không giữ anh lại.

Sau khi rời quán bar, Thạch Cẩn Hành cũng không trực tiếp về nhà, mà lại lái xe vô mục đích, dừng ở một chỗ không biết tên. Anh mở mui xe, nhàm chán ngòi tại ghế đùa giỡn với móc khóa.

Cảm thấy lòng rất trống trãi, không mục tiêu gì cả.

Sau khi anh ở cùng chỗ với Đào Diệp thì vẫn luôn có cảm xúc như vậy.

Cảm thấy trên thế giới này vẫn có chuyện mà mình không lường được, dù cố gắng cách mấy cũng không thể làm xong.

Không thể lấy long người không thích mình, cũng không thể giống con khổng tước mà tự thể hiện bản thân. Bởi vì anh vốn sống nội tâm, vốn không quen để người khác tiếp xúc với mình.

Nói khó nghe chút, Thạch Cẩn Hành quả thật chính là cái loại người hy vọng người khác sẽ toàn tâm toàn ý trả giá vì mình, mà anh sẽ nhìn tính huống rồi trả giá với người đó…

Đi không khỏi vòng lẩn quẩn tự mình lập ra, lại hy vọng người khác chủ động bước vào, ở bên cạnh anh đến nắng tắt trời đen.

Nhưng mà Thạch Cẩn Hành cũng không phải hoàn toàn không gì cả, ít nhất vòng tròng của anh vẫn không đống, chỉ cần Đào Diệp chủ động một chút, thì sẽ đễ dàng bước vào.

Mà vấn đề vướng mắc vẫn là, đối phương không chịu nhấc chân, không thích, chán ghét, trốn tránh…

“Cậu đang làm gì đó? Về nhà chưa?” Đổng Thiếu Khinh lo lắng cho anh nên gọi điện hỏi vài câu.

Nếu như tên kia bị gì thì ngay cả người gọi 120 cho cậu ta cũng không có nổi.

“Về rồi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lại lên tiếp hai khóa, hôm nay là ngày cuối cùng ở lại thủ đô, Đào Diệp đã sớm thu dọn đồ đạc để lên máy bay về nhà.

Đội trưởng: “Em nói rằng sau khi nghỉ thì sẽ hát tiếp, có thật vậy không?”

Đào Chín: “Là thật, chờ em mười ngày nữa, chừng nào về em hát mấy bài hát gợi cảm [ cười khóc ][ cười khóc ][ cười khóc ]”

Đội trưởng: “Thiệt hay giả!? Không hỏi nữa, anh chụp rồi đó, nếu em không làm thì anh sẽ kêu fan cắn chết em!”

Đào Chín: “Thật mà… Mà địa chỉ của anh có đổi không, em gửi hải sản cho anh.”

Đội trưởng: “Được nah được nha, địa chỉ không đổi, vẫn là cái chỗ kia, gửi anh nhiều chút [ nước miếng ][ nước miếng ]”

Đào Chín: “Biết.”

Mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, thời gian vẫn còn sớm, Đào Diệp ngồi ở bên giường ở không.

Cầm di động trong tay, nhấn đến Đại Vĩ Ba Lang, cậu còn nhớ lúc trước khi ăn cơm chung có nói qua, nghỉ hè sẽ đến nhà mình chơi… Lúc ấy liền nghĩ, có thể chống chịu đến nghỉ hè hay không, kết quả quả nhiên vẫn không.

“Sư phụ, sớm ngày mai em lên máy bay về nhà, muốn gửi anh chút hải sản, anh cho em địa chỉ được không?”

“Được.” Đại Vĩ Ba Lang viết địa chỉ nàh mình ra thật sảng khoái.

Đào Diệp nhìn lướt qua, líu lưỡi, quả nhiên là đám người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp: “Nhận được địa chỉ rồi, sư phụ ngủ ngon.”

“Ngủ ngon, ngày mai thuận buồm xuôi gió, hôn cái nè.”

Nhìn đến tin nhắn hồi âm này thì muốn cừoi, bởi vì Đại Vĩ Ba Lang từng nói với Đào Diệp, anh gửi nhãn hôn là vì muốn nhìn màn hình điện thoại mình đầy những nụ hôn, nó rất xinh đẹp.

Này thật là một sở thích kỳ quái.

Về phần Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp không gửi anh ta lưỡi dao lam đã là tốt lắm rồi, cho nên đương nhiên sẽ không gửi hải sản cho anh.

Lần trước Thạch Cẩn Hành gửi năm vạn đồng tới, lúc chia tay Đào Diệp cũng đã gửi trở về… Cậu cảm thấy Thạch Cẩn Hành hẳn sẽ bị kinh ngạc.

“Xứng đáng.” Kéo tấm chăn mỏng, Đào Diệp nằm xuống đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, mang lên hành lý đã soạn xong, gọi xe đi tới sân bay. Hơn ba giờ đã tới, bất quá còn phải tốn không ít thời gian ngồi xe từ sân bay đến thành phố, rồi lại đến ngoại ô. Đào Diệp bước đến nàh đã ba giờ chiều.

Bởi vì đã nói với người nhà trước rằng cậu sẽ về, nên ba và dì đều biết hết.

Phòng đã được dọn dẹp xong, vào nghỉ cũng xem như khá thoải mái. Chẳng qua là vì đã lâu không về, nên không khí có chút âm trầm.

Chờ tối khi em gái của Đào Diệp đi học tiểu học về, một nhà bppns miệng mới xem như có buổi cơm yên bình hài hòa.

“Ở mấy ngày?” Ba ba của Đào Diệp hỏi.

“Chắc khoảng mười ngày.” Đào Diệp lễ phép nói với ông, khi bé đều như vậy.

“À.” Đào ba ba gắp một miếng thịt cho con gái út, kêu bé ăn nhiều thịt một chút, đừng kén ăn, sau đó lại hỏi con trai: “Chừng nào thì thực tập?”

Bây giờ Đào Diệp mới năm hai: “Còn sớm mà, cuối năm sau mới đi.” Thật ra cậu cũng không biết.

“Làm việc ở thủ đô hay về nhà?”

Tạm thời còn chưa nghĩ đến vấn đề này, Đào Diệp cúi đầu xới cơm: “Tốt nghiệp rồi tính tiếp.”

“Tiểu Diệp có bạn gái ở đại học không?” Dì của cậu hỏi.

“Không có đâu.”

Nhà cậu cũng không phải kiểu nàh phong kiến, nếu cậu nói không, thì mọi người sẽ không hỏi nữa.

Sau khi cơm nước xong, Đào Diệp trở lại trong phòng của mình. Mở máy tính nghe nhạc, sau đó mở web, cứ thế mà thấy đầy tin mới từ X Kiếm.

Lại có hoạt động mới.

Nếu là lúc trước, cậu sẽ vào game ngay, đi vào tham gia náo nhiệt.

Nhưng mà hiện tại, X Kiếm không còn là nơi để cậu đến, cái nick duy nhất mà cậu có thể chơi vẫn dính líu quá nhiều người.

Chẳng qua là mở tài khoản khách, nhưng lại không nở tắt đi.

Đào Diệp giật giật con chuột máy tính, tạo một nhân vật nam, đặt tên là Đào Chín… Xem như sự tự giễu chính bản thân mình.

Cậu chỉ muốn lên game nhìn lại mấy cảnh quen thuộc, chưa bao giờ nghĩ sẽ luyện cấp, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ vô tình gặp lại ai đó.

Cho nên tại khi nhìn thấy bộ áo màu đỏ rực như lửa kia ở đỉnh Tuyết Nhạn, thì long mày vừa giật vừa đau, cái này gọi là không nê làm bậy này.

Hai bóng dáng đỏ rực, đứng trên đỉnh Tuyết Nhạn thưa thớt người, đứng im không làm gì. Bọn họ đối mặt với mặt hồ phản chiếu ánh mặt trời… Chim Tuyết Nhạn từ không trung xẹt qua, tang them mấy phần tịch lieu cho quang cảnh này.

Đợi khi nhân vật chính cử động, ma xui quỷ khiens thế nào mà Đào Diệp cũng đi theo.

Đào Diệp nhìn thấy họ làm nhiệm vụ, lập đội đánh phó bản với người khác, đi lung bản đồ với một số nick phụ.

“…” Cái nick này có cần luyện không ta, Đào Diệp cũng không vẩn vơ điều đó nữa, bởi vì cậu đã bắt đầu luyện rồi.

Luyện mãn cấp cũng không khó gì, trước khi trở l;ại kinh thành cậu cũng đã max cấp rồi.

Tại sao Thạch Cẩn Hành lại mang nick mình đi chơi game, đây là vấn đề mà Đào Diệp suy nghĩ trước khi đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau đứng lên, nhớ tới hành động đêm qua của mình, Đào Diệp đã muốn đâm thủng đầu, có ngu ngốc không chứ? Rõ ràng đã thuận lợi rời xa đối phương, thế mà lại tò tò theo nhìn nữa.

Cậu không tính lên chơi cái nick tùy tiện đăng ký kia nữa.

Đi ra ngoài chọn chút hải sản, gửi cho Đại Vĩ Ba Lang.

Khaonrg hai ngày sau, Đại Vĩ Ba Lang đã nhận được, hồi âm lại Đào Diệp: “Hải sản ăn thật ngon, ba mẹ anh đều thích, cám ơn đồ đệ, hôn cái nè.”

“Hôn cái nè.” Đào Diệp mặt không đổi sắc mà gửi cho anh đầy một màn hình toàn những nụ hôn.

“Ha ha ha ha ha ha.” Đổng Thiếu Khinh rất dễ dàng thỏa mãn mà cười, sau khi cười xong hỏi: “Em chỉ gửi cho mình anh hả?”

“Đương nhiên rồi.”

“À.” Cũng phải, không có khả năng gửi cho người cũ, bất quá, Đổng Thiếu Khinh vẫn muốn nói: “Anh thay cậu ta xin lỗi em, cơ mà giữa hai người có thể chỉ là hiểu lầm.”

“Có lẽ.” Đào Diệp không thèm để ý, cũng không muốn trò chuyện chuyên sâu.

“Nếu không em lên game xem đi, tên kia mở cùng lúc hai nick để chơi, một đám người nhận lầm cậu ta là em mà cậu ta cũng không giải thích gì.” Đổng Thiếu Khinh cảm thấy muốn điên rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì đây.

“Hành động kỳ quái.” Đào Diệp không biết nói gì hơn.

“Em còn chơi game không, gần đây rất nhàm chán, trên đó có hoạt động ms gì không?”

“Không nghĩ đến…” Đào Diệp không phải không muốn chơi với Đại Vĩ Ba Lang, ngược lại là vô cùng muốn, trải qua kỳ nghỉ hè một mình sẽ rất buồn: “Không thì em tạo thêm nick phụ ha.”

“Được được, anh mang em.” Đại Vĩ Ba Lang nói: “Em yên tâm đi, anh sẽ không nói cho ai hết, em biết anh biết thôi.”

“Đi.”

Đào Diệp mở trang web game, trực tiếp nhập vào nick hôm đó đăng ký, chạy đến nơi đã hẹn với Đại Vĩ Ba Lang.

Chờ khoảng năm phút đồng hồ, cái nick đại thần khoác áo màu xanh ngọc cũng đã đến. Cả hai kết bạn với nhau, sau đó bật trò chuyện.

【Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Nha, nick nam, còn mang tên này, em sợ A Hành không nhận ra em hả!

【Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Vậy em đi đổi lại.

Đổng Thiếu Khinh không nói thì Đào Diệp cũng không nghĩ đến điều này. Bởi vì hai sư phụ đều biết nghệ danh khi hát của cậu là Đào Chín, đến lúc đó nhìn thấy tên, nói không chừng sẽ nghĩ ngay là cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN