Ôsin Cùng Lớp - Ôsin Cùng Lớp - Chương 08
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
94


Ôsin Cùng Lớp


Ôsin Cùng Lớp - Chương 08


Nó theo mẹ hắn vào bếp. 5’ sau…
BÙM…
nó và mẹ hắn chạy ầm ầm ra phòng khách nơi hắn đang xem hoạt hình mà miệng thở hỗn hển. Hắn thấy lạ liền hỏi
-có việc gì vậy mama?
-c..ch..cháyyy..b…ếp…bếp-mẹ hắn lắp bắp không thành tiếng
-gì cơ ạ?-câu hỏi ngu ngơ
-ch..cháy b..bếp-nó cũng thở không ra hơi nói
-ch..háy cháy bếp?-hắn cũng đâm ra nói lắp
Nó và mẹ hắn mệt mỏi chỉ còn biết gật đầu và sau khi nhận được cái gật đầu đó hắn “bay” xuống bếp với tốc độ của ánh sáng. Và 3’ sau nó và mẹ hắn đã bớt mệt định quay vào bếp để dập lửa thì đồng thanh hét lớn
-ÁAAAAAAAA….







Nếu có người lạ bạn chưa từng gặp xuất hiện trong nhà mà chưa có sự cho phép thì bạn có thế không? Theo mình nghĩ là có đúng hok? Nó và mẹ hắn cũng thế đó vì… 1 người từ châu phi xuất hiện trước cửa bếp nhà hắn.
-trộm –đồng thanh la lớn lần nữa
-trộm? Trộm đâu mama?-tên “đen xì xì 1 sắc người châu phi” đó hỏi và quay đầu tứ phía như tìm cái gì đó
-mama? Ai là mama?-nó hỏi
-ơ??? –mẹ hắn cũng không nhận ra “ai đó” là ai
Sau đó nó và mẹ hắn hình như đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Tách…tách…tách
-giơ tay hình chữ V và cười nào. Ok, đẹp lắm. Kiểu nữa đi, tao dáng đẹp vào
Để Xuxu nói ọi người biết chuyện gì đang diễn ra nhé, chuyện là vầy. Sau khi ngắm kĩ nhan sắc kia tì nó và mẹ hắn đã nhận ra “thô dân châu phi” kia là hắn! nhanh chóng nó lấy cái điện thoại đời mới của mình ra chụp hình. Hắn thì chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra chỉ sau khi dập tắt đám cháy dữ dội trong nhà bếp ra thì thấy biểu hiện của nó với mẹ nó có phần hơi lạ. Nhưng khi nó chụp hình hắn thì theo khoa học nói là phản xạ tự nhiên hay còn gọi là phản xạ có điều kiện hắn cũng đưa tay hình chữ V và cười tươi như lời nó nói, và cũng tạo dáng nữ chớ. Hắn cứ nghĩ là nó đã phát hiện ra…sự đẹp trai trong hắn nữa chớ.*ông này hố nặng*mẹ hắn cũng nhảy vào chụp chung với hắn cho vui và còn chụp cho nó với hắn vài kiểu. Hắn thì không biết chuyện gì đang xảy ra và vẫn cứ…chụp hình.
-mà sao nhà bếp cháy thế mẹ?-hắn đưa bộ mặt nghiêm trọng ra- tí nữa là cháy nhà!
Nó đang cười tự nhiên cúi gầm mặt xuống còn mẹ hắn cười lớn
-T.Trư bắt chảo dầu lên bếp mà để quên khi mẹ bảo cho thịt vào thì dầu sôi bắn lên, con bé sợ quá nên cứ đứng đó lóng ngóng mà không dám cho thịt vào nên nó cháy lên. Lúc đó nhìn mặt của T.Trư trông đến là tội. Haha
-sao lúc đó mẹ không dập lửa luôn để nó cháy to quá, xém tí nữa là cháy nhà rồi
-mẹ đang làm cá nên không để ý, cứ tưởng con bé bỏ thịt vào rồi. Phát hiện ra thì khói tùm lum nên hoảng quá vọt luôn
-trễ tí nữa là nhà mình ở ngoài đường đó nha mẹ. Mà nhóck không biết nấu ăn à? Thế sao làm ôsin được?





-thì vậy mới đến nhà ta để học. Thằng này ngu.-mẹ hắn mắng hắn
Có lẽ nó vẫn cứ cúi gầm mặt thế nếu như thím Lý không đi chợ về vào nhà thấy hắn và hét lên
-CẬU CHỦ? CẬU BỊ GÌ THẾ NÀY??? SAO CẬU LẠI…?
-ơ con bị gì là bị gì thím Lý?-hắn đưa cái bộ mặt ngu nhất ra trưng làm nó và mẹ hắn cười nghiêng ngả còn thím Lý thì ngạc nhiên tột độ
-mặt cậu…-thím Lý chưa kịp nói hết câu hắn đã chạy vào nhà vệ sinh và …hét toáng lên
– thằng nào thế này???*hỏi ngu*
Và sau khi cho tất cả các sự việc chạy lại trong đầu theo trình tự hắn mới phát hiện ra mình bị hố và nó đã chụp hết mọi khoảnh khắc “thổ dân” của hắn. sau khi rửa mặt sạch sẽ hắn chạy ra phòng kách mưu đồ giật cái điện thoại vừa mới chụp hình hắn của nó nhưng… nó đã lẻn đi mất tiu. Hắn lên phong nó thì nó đã khóa cửa phòng mất rồi. Nhưng hắn cũng không chịu khuất phục và đứng canh trước cửa phong nó. 1 lúc sau nó ra cầm theo cái điện thoại hắn liền nhanh chân nhanh tay giật cái điện thoại của nó và biến dạng. Sau khi hắn đi 1 nụ cười khẽ nở trên môi nó và nó đứng đó như chờ đợi. Quả không sai những gì nó dự đoán, chỉ 5’ sau hắn đã trở lại chỗ của nó đua cái điện thoại trước mặt nó hỏi
-mấy tấm hình đó đâu nhóck? Mấy tấm khi nãy nhóck chụp đó?
-trong thẻ nhớ đó
-không có
-ơ sao không có được? Chắc ở đâu đó thôi-giả nai
-đã bảo là không có mà. Xin nhóck đó, xóa mấy tấm hình đó đi
-à. Khi nãy lấy thẻ nhớ ra chắc bị nhầm với mấy cái thẻ nhớ khác quá
-mấy cái thẻ nhớ đó đâu?
-trong phòng đó
-tôi vào xem được không?
-tự nhiên
Sau đó hắn vào phòng nó và choáng với “bộ sưu tập” thẻ nhớ của nó. Nhiều vô kể, thẻ nhớ mà có khi đựng đầy 1 bị nilông loại lớn chớ không ít.
-ch..chời. làm sao biết cái nào đây?
-ơ. Làm sao tôi biết. Muốn lấy lại mấy tấm ảnh đó mà, vậy thì tự nghĩ cách đi nhé.*nháy mắt* với lại tôi cũng không nhớ là đã sao nó qua bao nhiêu cái đĩa mền với lại tập tin trong máy tính đâu*nhún vai* vậy giờ sao đây???*sợ với pà này đấy, quả cao thủ siêu quậy*






-nhóck… Được lắm
Nó bước đi xuống nhà dưới trước ánh nhìn viên đạn của hắn không quên cầm cái diện thoại đi luôn, miệng cười vui vẻ vì…trả được thù cũ. Ai bảo xoa đầu nó mà làm gì để giờ rước họa vào thân! Còn hắn sau khi nó đi thì tức lắm. Trong đầu nghĩ “nhóck muốn chơi mình đây mà, 1 bị nilông vậy sao mà tìm cho hết chắc cũng đến tết năm sau quá mà chả biết có còn cái thẻ nhớ nào nữa không nữa, có khi còn có nhiều thẻ nhớ nữa quá mà có khi nhóck còn sao qua cả mớ thẻ nhớ nữa chớ, con nhóck muốn chơi xỏ đây mà. À mà khi nãy nhóck nói gì nhỉ…à đĩa mềm với tập tin trong máy tính. Á vậy sao tìm cho hết. Hazzi lần này chết chắc. Số mình bị sao quả tạ chiếu mất rồi, huhu”. Nói thế chứ hắn vẫn lấy thẻ nhớ của nó ra bỏ vào điện thoại của hắn để xem thử biết đâu trời giúp nhưng nó chỉ có hình của mấy con mèo, chó, kẹo, bánh hay đồ ăn thôi.*pà này thích nuôi chó với mèo lắm nên chụp hình mấy con đó còn đồ ăn hay bánh kẹo thì chắc mọi người cũng biết nhỉ* coi xong gần 30 cái thẻ nhớ mà không được kết quả gì hắn quyết định bỏ cuộc.*chớ pà quậy có ngu mới bỏ thẻ nhớ vô đây với lại bả còn sao thêm vô đĩa mềm với tệp tin nữa mà, tìm thấy cũng như không!!!*
hắn bất lực nằm ềnh lên giường thì mẹ hắn gọi
-nè, Duy xuống ăn cơm
-đây ạ
Hắn bước xuống ngồi đối diện với nó thấy nó vẫn vui vẻ nói chuyện với mọi người thì trưng ra bộ mặt nghiêm trọng ra giật chén cơm trên tay nó. Mọi người ai cũng dừng mọi hoạt động lại để…xem kịch hay. Nó đứng lên để giật lại cơm của mình thì hắn nói rất gọn
-đưa tôi toàn bộ những tấm ảnh đó kể cả những gì nhóck sao ra lưu trên máy tính hay đĩa mềm
-lý do?
-đưa cho tôi rồi tôi…
-sao?
-tôi sẽ trả lại cơm cho nhóck
-nếu không đưa?
-thì tôi không trả cơm đâu nghen với lại mai đi học rồi đó, nhóck không sợ bị đánh à? 1 câu nói của tôi có thể làm nhóck “bận” đấy
-cứ việc
-sao?
-thích thì làm đi
-con không được làm thế với T.Trư. nếu con dám làm thế thì liệu hồn cái tài khoản của con đó nha Duy-mẹ hắn bênh nó
Nó nghe mẹ hắn nói xong thì quay ra lêu lêu hắn rồi chạy lấy chén khác lên tiếp tục ăn và nói chuyện còn hắn thì tức lắm nhưng không làm được gì. Thật sự đây là lần đầu tiên nó hiểu được lí do vì sao hắn có cái biệt hiệu “hoàng tử trẻ con” mà mọi người gọi hắn. Trước đây nó thấy không giống vì hắn toàn trêu chọc nó nên nó chưa biết khả năng “mè nheo” của hắn.
Thế là nguyên hôm đó hắn cứ chạy theo nó giúp nó làm việc và luôn mồm năn nỉ nó xóa mấy tấm hình đó nhưng kết quả nó vẫn cứ thế-không là không
Sáng hôm sau nó và hắn phải đi học nên nó dậy sớm, ăn sáng xong xuôi thì nó xách xe đạp đi học còn hắn thì đi 4 bánh. Mẹ hắn bảo nó đi chung với hắn mãi mà nó không chịu. và quả nhiên như những lời hắn nói, khi nó bước vào trường ai cũng chỉ trỏ nó
-ê đứa nào kia vậy trời? Học trường này mà đi xe đạp!!
-chắc học bổng đó mày
-nhìn quê mùa quá
– vậy là trường mình năm nay có được 3 chiếc xe đạp ha mày
-ừ giờ ngoài hay con nhỏ kia thì có thêm thằng nhóc này nữa là 3 chớ sao
Nó nghe hết và biết ai cũng coi nó như 1 đứa nghèo nàn và tội nghiệp và là…1 thằng con trai. Nó mừng thầm vì tài này của nó. Chỉ cần nó bỏ hết tóc vào cái mũ lưỡi trai thì ai cũng nhầm nó là 1 thằng con trai. Nhưng khi bỏ tóc ra thì trông nó vô cùng nữ tính và chắng có nét gì gọi là giống con trai cả, điều này đã làm nhiều người tưởng nhầm nó hiền lành mà phải khi tiếp xúc với nó mới biết mình có mắt chỉ để trang trí khi đánh giá siêu quậy như thế.
nó cất xe xong thì gặp hắn đang chờ nó ở khu gửi xe.
Sau đó nó cũng theo dòng người ra sân chính của trường để dự lễ khai giảng. Điều đặc biệt là trường không bắt phải tập trung theo lớp nên muốn đứng chỗ nào thì đứng. Và trong lúc những người khác chen chúc thì nó bị đẩy vào 1 người.
-áaaaa, đau quá-người đó kêu lên
-tôi xin lỗi. Tại mọi người chen lấn quá. Thành thật xin lỗi –nó xin lỗi người đó
Nó ngước mặt lên nhìn người nó vừa làm ngã và nhận ra đó là người hôm trước “tỉnh tò” với hắn tại công viên
-xin lỗi là xong à? À có phải nhóc muốn làm quen chị không? Nếu thế thì nhầm to nhé, chị không thích người nhỏ tuổi hơn nên đừng đưa ra mấy trò cũ rích này nhé
-hả?-nó nghệch mặt
-còn sao nữa, nhóc cố tình đứng không? Mà thôi đã làm ngã hotgirl thì phải đền tội
Nhỏ đó nói xong thì nhìn 1 tên con trai to con đi phía sau nhỏ, lập tức tên đó xông lên nắm cổ áo nó. Bất ngờ nên nó để cho tên kia nhấc bổng nó lên
-dừng lại được rồi đó-giọng của 2 cô gái vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nó và làm nó quay về với thực tại. Và 1 cô gái trong 2 người nắm cổ áo tên đó như 1 sự đe dọa, tên đó nhìn nhỏ kia, khi nhận được cái gật đầu từ nhỏ đó thì bỏ nó xuống 1 cách thô bạo. Sau đó cô gái kia đỡ nó dậy
-có sao không nhóc?
-ơ…à…không, không sao. Cảm ơn
-không có gì đâu
Sau đó nhỏ đó cắt ngang cuộc nói chuyện
-ôi, ai đây? Không phải là My với Ánh sao, sao hôm nay rảnh rỗi mà xen vào chuyện của người khác thế?-nhỏ đó
-rảnh ư? Tao thấy mày rảnh hơn đấy. Rảnh quá nên nói xàm với lại bắt nạt người khác phải không Ánh? –cô gái tên My nói
-chuẩn. Câu này chuẩn nhất trong ngày đấy My. Có người không có việc làm nên kiếm chuyện đó mày ơi! –Ánh ủng hộ bạn mình
-tụi mày câm đi, cái lũ nghèo nàn chúng mày chẳng nên đến đây học đâu. Chỉ làm ô nhiễm cái trường này thôi-nhỏ đó lớn tiếng giễu cợt
-mày coi lại mình đi. Tụi tao chưa kịp làm ô nhiễm nơi đây thì mọi người cũng vì sự bốc mùi của mày mà chuyển đi hết rồi đó. Mùi gì mà nồng nặc, cách xa gần 200m còn nồng. Hứ-My bịt mũi, mặt tỏ vẻ khó chịu như để minh chứng cho sự “hôi” nước hoa nồng nặc của nhỏ kia.
-tụi mày được lắm. Tao sẽ nhớ ngày hôm nay, sau này tụi mày sẽ phải hối hận-nhỏ đó đe dọa
-tao chờ. Tao sẽ xem mày dùng con ông hiệu trưởng hay hot…hot gì đó My? –Ánh
-hot? Tao nhớ không nhầm là hotdog hay sao ý!-My
-bậy mày. Nói thế là mày hạ thấp con cún đó. –Ánh
-sao tụi mày dám? Tụi mày dám nói tao không bằng con chó hôi hả?-nhỏ đó hét lớn
-ôi tụi mình đâu dám thế? Tụi mình sợ bị đuổi học lắm. Huhu -2 cô gái trêu tức
-lần này tao sẽ không dùng đến cái danh con hiệu trưởng nữa. Tao sẽ có cách để cho tụi mày thôi học. Cứ đợi đấy, còn mày nữa *chỉ vào nó* nhóc con hôm nay coi như may mắn nhưng lần sau thì không có nữa đâu nhé. Liệu hồn-nhỏ đó nói xong quay ngoắt đi
-tụi tao sẽ cố chống mắt lên để chờ-My nói với theo trêu tức
Khi nhỏ đó đi thì học sinh đứng xem “kịch” nãy giờ vỗ tay ào ào như để tán dương hành động của 2 cô gái tên My và Ánh đó. 2 cô bạn đó đến chỗ nó để hỏi han
-nhóc có sao không? Nay đừng động đến con nhỏ đó nhé-My
-có sao không nhóc? Có cần đến phòng y tế không?-Ánh
-ơ, dạ không cần đâu ạ.
-không cần thì tụi chị đi nhé

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN